Cố Từ Uyên ôm vai, lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt.
“Sư huynh.”
Tần Tịch vẫn mặc một thân hắc y, tay cầm bảo kiếm, sau đầu buộc đuôi ngựa thật dài, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Hai người im lặng không nói gì, không khí như giương cung bạt kiếm một cách khó hiểu.
Đường Thời Ngữ đá hắn một cái, sau khi dùng ánh mắt cảnh cáo, quay đầu cười cười với Tần Tịch, “Sao hôm nay Tần cô nương lại tới?”
Cố Từ Uyên thu lại mũi nhọn, yên lặng nhìn thoáng qua Đường Thời Ngữ, ngoan ngoãn ngồi lại trước bàn, rồi bóc hạch đào cho nàng.
Tần Tịch nhìn lướt qua động tác trong tay Cố Từ Uyên một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn Đường Thời Ngữ, “Sư phụ đã rời kinh nhiều ngày, mà thời gian ta dừng chân ở chỗ này cũng đã đủ lâu, đã đến lúc nên rời đi.”
Đường Thời Ngữ ngẩn người, thốt ra: “Tần công tử hắn…”.
Nàng nhìn thấy biểu tình khẽ thay đổi của Tần Tịch, cho rằng mình nói sai lời, nhanh chóng im miệng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Thành hôn nửa năm nay, Tần Mộ Dã thỉnh thoảng ghé vương phủ, nói nhiều nhất chính là Tần Tịch.
Hắn nhất kiến chung tình với Tần Tịch, ngày thường phần lớn thời gian đều là đuổi theo Tần Tịch chạy khắp nơi, những thứ này Đường Thời Ngữ đều biết.
Đường Thời Ngữ có đôi khi cũng có thể nhìn thấy Tần Mộ Dã cùng Tần Tịch cùng nhau bênh vực kẻ yếu, bất bình trừng trị đạo chích, nàng vốn tưởng rằng hai người này sẽ một mực ở cùng một chỗ, ai ngờ bây giờ Tần Tịch lại nói cho nàng biết nàng ta rời đi.
Tuy số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng nàng vẫn có chút luyến tiếc.
Trên mặt Tần Tịch mất tự nhiên thoáng qua, nàng ta vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là trên làn da trắng nổi lên một chút đỏ ửng, nếu không phải bởi vì làn da của nàng ta quá mức trắng nõn, màu sắc kia rất khó khiến người ta phát hiện.
“Hắn đồng hành cùng ta.”
Đường Thời Ngữ:!!!
“Hắn hắn hắn…”.
Đồng hành?? Đi cùng nhau à?
Đó là đích công tử của Lại bộ Thượng thư gia, cứ như vậy bị người ta bắt cóc?
Tần Tịch hơi rũ mắt, mở nhầm ánh mắt thăm dò của Đường Thời Ngữ, dường như có chút ngượng ngùng.
Nàng nhẹ giọng mở miệng giải thích: “Hắn nói từ nhỏ đã có một lòng hành tẩu giang hồ, trừ bạo an dân, bất đắc dĩ bị thân phận trói buộc, không cách nào phát huy một lòng tham vọng của hắn, mà nay rốt cuộc gặp được đồng môn cùng chí hướng. Hắn nói kinh nghiệm lang bạt giang hồ của mình rất ít, lo lắng sẽ bị kẻ xấu lừa gạt, cho nên hy vọng có thể đồng hành cùng ta, cũng có người chiếu cố lẫn nhau.”
“……”
Lý do này nghe thế nào cũng cảm thấy quang minh chính đại.
Theo Đường Thời Ngữ, Tần công tử có thể xưng là bốn chữ “tâm cơ thâm hiểm”, cho dù gặp phải kẻ xấu, ai lừa ai còn chưa biết đâu.
“Tần cô nương, ngươi tin rồi?”
Tần Tịch đương nhiên là gật đầu, “Lời nói của hắn khẩn thiết,làm ta rất rung động, bởi vậy đáp ứng.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Nhưng… Nhưng sợ là cha hắn sẽ không dễ dàng thả người…” Đường Thời Ngữ nói lời này, thật cẩn thận nhìn biểu tình của Tần Tịch.
Tần Tịch vẫn như trước sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói: “Đó chính là vấn đề nan giải mà hắn cần cân nhắc, không liên quan đến ta.”
“……”
“Nếu không đợi được hắn, ta sẽ rời đi một mình, huống hồ…” Lông mày ưa nhìn của Tần Tịch khẽ nhíu lại, dường như khó hiểu, “Chuyện nhỏ này khó giải quyết, làm sao ta phải mang theo gánh nặng như vậy?”
Trong lời nói, tất cả đều là sự ghét bỏ.
Mặc dù nàng thưởng thức Tần Mộ Dã, nhưng trong lòng cũng giống như Cố Vân, sợ phiền toái.
Nói chỉ là đồng hành, làm bạn hay không nàng không thèm để ý chút nào, chỉ có một yêu cầu, đó chính là không gây phiền toái cho nàng.
Đường Thời Ngữ:”….”
Khi đi tới cửa, Tần Mộ Dã vừa vặn nghe được những lời này: “…….”
Trái tim hắn như bị đao đâm xuyên qua.
Hắn ôm ngực đứng ngoài cửa, nản lòng cười khổ. Đuổi theo nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới lên đến đỉnh núi, dạo đến đóa Tuyết Liên trên đỉnh núi tuyết, cũng không thể bỏ hết công sức a…
Tần Mộ Dã nhìn bóng lưng mảnh khảnh thon dài trong phòng, nhìn một hồi, nhìn nàng ta mặc dù lộ ra lớp da ngoài lãnh đạm, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra tình cảm chân thật nhất mà nàng ta vô tình để lộ ra ngoài, lại cúi đầu cười cười.
Hắn đột nhiên đứng thẳng người, lắc mình né tránh, một mảnh vỏ hạch đào vỡ nện vào khung cửa, rơi xuống đất vỡ thành mảnh vụn.
Tần Mộ Dã híp mắt nhìn về phía người khởi xướng, Cố Từ Uyên không ngẩng đầu lên, tiếp tục bóc hạch đào.
Đường Thời Ngữ cùng Tần Tịch đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tần Mộ Dã đi về phía hai người, trên mặt treo nụ cười bất cần đời, nhìn qua có chút không đứng đắn.
“Đường cô nương, à không, Thế tử phu nhân.” Tần Mộ Dã cười tủm tỉm khép quạt gấp lại, chắp tay.
“……”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Tần công tử đây là?”
“Tần mỗ đã lưu thư cho gia phụ, dặn dò chuyện đi xa. Hành lý cũng đã thu dọn thỏa đáng, chỉ đợi ngày mai đưa thư ra ngoài, liền có thể rời khỏi kinh.”
“Để lại thư?”.
Tần Mộ Dã gật đầu, “Đúng vậy, cũng không cần phải tạm biệt trước mặt, công vụ của ông ta bận rộn, không tiện bởi vì chút “chuyện nhỏ” này mà quấy nhiễu lão nhân gia.”
Lúc hắn nói chuyện, mắt không ngừng nhìn Tần Tịch, mặc dù là trả lời Đường Thời Ngữ, nhưng ai cũng biết hắn đang nói cho ai nghe.
Đường Thời Ngữ nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tịch, lại từ trong mắt nàng ta thấy được sự công nhận.
“……”
Ba người lại nói đơn giản vài câu, Tần Mộ Dã cùng Tần Tịch rời đi.
Sau giấc ngủ trưa, Đường Thời Ngữ không nhìn thấy Cố Từ Uyên.
Mãi cho đến khi hoàng hôn nghiêng về một hướng, Cố Từ Uyên mới trở về.
Y phục trên người hắn có chút bẩn, vả lại y phục ở cổ áo có chút lộn xộn, giống như đã bị người kéo.
Đường Thời Ngữ lười biếng tựa vào trên giường, thấy hắn như vậy, nhướng mày, “Đánh nhau à?”
Cố Từ Uyên gật đầu.
“Lại đây, ta nhìn xem có bị thương không?”
Đường Thời Ngữ xốc chăn lên, xuống giường, đi tới trước mặt hắn, vây quanh hắn vòng qua vài vòng, tỉ mỉ đánh giá, giơ tay sờ sờ cánh tay và lồng ngực hắn, rồi ghé vào người ngửi ngửi, không nhìn thấy miệng vết thương cũng không ngửi thấy mùi máu tươi, lúc này mới yên tâm.
Cố Từ Uyên đứng yên không nhúc nhích, chủ động giang hai tay mặc cho nàng kiểm tra, thấy nàng kiểm tra xong, hắn mỉm cười thuận thế ôm người vào trong ngực.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào cổ nàng, hai cái răng nanh nhỏ lưu lại một dấu ấn nông trên đó.
“Trong mắt phu nhân, ta vô dụng như thế sao?”
Đường Thời Ngữ rụt cổ lại, hô hấp nóng rực trên cổ trêu chọc tim nàng ngứa ngáy, “Ta đây không phải là sợ phu quân hai quyền khó địch bốn tay.”
Cố Từ Uyên thấp giọng nở nụ cười, ôm người càng chặt.
Nàng xoay tới xoay lui, “Bẩn chết đi, đừng lại gần ta, mau đi thay y phục.”
“Dĩ nhiên là bẩn rồi, một lút nữa cùng ta đổi đi.”
Hắn cắn một lần nữa.
Cơ thể Đường Thời Ngữ run rẩy, không dám nói thêm, sợ mình không quan sát liền chọc cho thú tính của sói con bộc phát, trời còn chưa tối, cũng không thể tùy ý để hắn hồ nháo, mấy ngày trước ban ngày để hắn vòng vo, xấu hổ đến hai ngày nàng không dám ra ngoài gặp ai, mấy ngày nay càng trốn thật xa.
Cũng may Cố Từ Uyên chỉ ôm, và không tiến thêm một bước.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Bọn họ khi dễ chàng sao?”
Cố Từ Uyên nghe tiếng thân thiết rầu rĩ trong ngực, nụ cười càng lúc càng xán lạn.
Một Tần Mộ Dã, một Tần Tịch, hai người này đều là người thích quấn lấy hắn luận bàn, hôm nay không chỉ tiến đến một chỗ, mà còn uy hiếp hắn.
“Cố huynh không thể từ chối chúng ta nữa, ngày mai chúng ta rời kinh, lần sau gặp mặt còn không biết là năm nào tháng nào, có lẽ đời này đều vô duyên gặp lại, nếu ngươi không thực hiện nguyện vọng của chúng ta, ta liền đi trước mặt Đường cô nương cầu xin, thế nào?”
Hai mắt Tần Tịch tỏa sáng, phụ họa gật đầu.
Tần Mộ Dã ở một bên nhìn biểu tình của nàng, trong lòng vô cùng ăn ngon.
Ở chung với Tần Tịch lâu như vậy, còn chưa bao giờ thấy nàng “vui vẻ” như thế.
Càng nghĩ càng buồn bực, hét lớn một tiếng rồi liền xông lên, “Đến đi!”
Ban đầu, Tần Mộ Dã công kích như điên, võ công hắn vốn không bằng Cố Từ Uyên, lần này nghẹn một hơi, càng là không hề có quy tắc, Cố Từ Uyên dễ dàng đá bay hắn.
Tần Tịch phi người lên trước, tiếp được Tần Mộ Dã, đặt người trên mặt đất, nắm chặt bảo kiếm, lạnh mặt nghênh đón.
Nếu chỉ luận võ công, Tần Tịch có lẽ ngang hàng với Cố Từ Uyên, nhưng Cố Từ Uyên người này thông minh mà lại là tên trộm gà[1], mưu kế nhiều, tính xấu cũng nhiều.
[1] Tên trộm gà: là phương ngữ Bắc Kinh / Quan thoại. Nó có nghĩa là bủn xỉn, keo kiệt và không đem lên mặt bàn; nó cũng có nghĩa là cực kì tính toán, cực kì keo kiệt và che giấu sự ích kỷ; còn có một nghĩa khác, đó là xảo quyệt, chơi láu cá, đồng thời cũng có chút khốn nạn. (theo Baidu.com)
Tần Tịch là một người tính tình thẳng thắn, chống lại một cao thủ tâm địa quanh co[2] như vậy, sau một hồi giằng co, dần dần bị tụt lại phía sau.
Thắng bại đã rõ, Cố Từ Uyên điểm đến mới thôi, lui ra sau một trượng, cùng nàng ta kéo dài khoảng cách.
Hắn giơ tay ngăn lại, hơi thở có chút loạn, nhưng coi như rất bình tĩnh, “Tâm nguyện của hai vị đã xong, một đường thuận gió, không tiễn.”
Dứt lời liền quyết đoán phi thân rời đi.
Tần Mộ Dã nửa dựa vào trên mặt đất, nhìn nữ tử cầm bảo kiếm từng bước từng bước đi về phía mình, cười hết sức vui vẻ.
Tần Tịch lãnh đạm rũ mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau, đưa bàn tay đến trước mặt hắn.
“Đi.”
Tần Mộ Dã cười xán lạn, “Này!”
*
“Nói đi, bọn họ khi dễ chàng sao?”
Người ôm nàng thật lâu không lên tiếng, Đường Thời Ngữ đưa tay chọc chọc bên hông hắn.
“A…”, một tiếng kêu rên.
Thân thể Đường Thời Ngữ căng thẳng, từ trong ngực hắn nhảy ra, “Làm sao vậy? Bị thương à? Tại sao ta không nhìn thấy … Để ta xem nào!”
Cố Từ Uyên rũ con ngươi đen nhánh xuống, nhìn vào đôi mắt đầy quan tâm của nàng, biểu tình dần dần ủy khuất, “A Ngữ, bọn họ khi dễ ta…”.
Đường Thời Ngữ nhất thời nóng nảy, vội vàng muốn lột y phục của hắn.
Cố Từ Uyên đè tay nàng lại, chậm rãi cởi thắt lưng.
Hắn cởi ngoại bào ra, lúc này Đường Thời Ngữ mới nhìn thấy trên y bào có một vết trầy xước nhỏ, bởi vì hắn mặc y bào màu đen, vết rách kia không rõ ràng lắm, nhưng khi cởi ngoại bào ra, bên trong trung y rách lại vô cùng dễ thấy.
Bên trong vết rách kia, trên thắt lưng bên phải của hắn, có một vết rách không sâu lắm.
Vành mắt Đường Thời Ngữ ngay lập tức đỏ lên, ngón tay run rẩy muốn sờ lên, sợ hắn đau, lại không dám đi dâu. Nàng mím chặt môi, xoay người đi lên giá bên cạnh giường lấy một hộp thuốc xuống.
Nàng kéo hắn ngồi xuống giường và ra lệnh cho hắn nằm xuống.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cố Từ Uyên cười cười, “A Ngữ, không có gì đáng ngại, chỉ là da thịt bị thương, huống chi nhỏ như vậy.”
Đường Thời Ngữ không mặc kệ hắn, chỉ buồn bực cầm thuốc quan tâm trên người hắn.
Còn chưa đến được miệng vết thương, Cố Từ Uyên nắm lấy tay nàng.
Đường Thời Ngữ nghi hoặc ngước mắt lên.
Cố Từ Uyên đột nhiên hạ thấp thanh âm, “Tỷ tỷ, ta đau.”
Đường Thời Ngữ nhíu mày, muốn bôi thuốc cho hắn, nhưng tay bị hắn nắm chặt, không thể động đậy, vừa muốn nổi giận.
Chỉ nghe giọng trầm thấp của hắn, từ từ nói.
“Ta từng ở trong y thư nhìn thấy một liều linh dược, nói thuốc kia trị liệu da bị thương, có hiệu quả hơn thảo dược.”
Đường Thời Ngữ vội vàng nói: “Là gì?”
Thấy hắn đột nhiên không nói, nàng kéo cao âm lượng, trừng mắt nhìn hắn, “Chàng mau nói a!”
Cố Từ Uyên đột nhiên cười xấu xa nhếch khóe miệng, kéo người xuống, kéo đến trên người hắn, cũng mặc kệ nàng giãy dụa, tiến đến bên tai nàng thở phì phò:
“Trong sách nói, phải dùng Kim Tân Ngọc Dịch[3] trong miệng của người mình yêu nhất, bôi nó lên chỗ bị thương, mới có thể giảm bớt đau đớn…”
[3] Kim Tân Ngọc Dịch: Đây là huyệt để châm cứu. Vị trí: Uốn cong lưỡi, huyệt tại hai tĩnh mạch xanh hai bên dưới lưỡi. Kim Tân là huyệt bên trái, Ngọc Dịch là huyệt bên phải.
Vạt áo nam nhân mở rộng, Đường Thời Ngữ áp sát người hắn, bị nhiệt độ cả người hắn nướng đến khó chịu.
Cố Từ Uyên ngậm vành tai người yêu, cười nói. “Phu nhân, ta đau quá, cứu ta đi…”
“……”
Hắn kéo nàng ra, trán kề sát vào nhau, đôi mắt đen nhắm chặt vào đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi nhỏ như ẩn như hiện.
Yết hầu lăn lên lăn xuống, thanh âm khàn khàn, “Không biết có thể có vinh dự được phu nhân chẩn trị không.”
Hai má Đường Thời Ngữ đỏ lên, ấp úng nói không nên lời, chỉ có thể để sói đói kéo lên giường, để sói đói xoay người thưởng thức cao lương mỹ vị.
Nàng vốn không biết làm thế nào để đối phó với sự quấy nhiễu đột ngột của Cố Từ Uyên. Lúc ấy bị hắn đùa giỡn đến đầu óc trống rỗng, chờ khi hoàn hồn, suy nghĩ kỹ lý do, cũng không rảnh nói nữa.
**
Sói đói ăn no, vui vẻ dỗ dành giai nhân trong ngực ngủ. Chính hắn không hề buồn ngủ, cười nhìn chằm chằm màn giường, hồi tưởng lại từng màn một vừa rồi.
Bên phải thắt lưng còn lưu lại dịch nước bọt của nàng, đó là ân điển mà hắn cầu.
Vết thương rất nhỏ ngứa ran đột nhiên từ sự thỏa mãn cực lớn cùng cảm giác thoải mái bốc lên đầu.
Cùng với đau đớn, một cảnh tượng nào đó từ một canh giờ trước bỗng dưng hiện lên.
Ngoài cửa vương phủ, huyền y nam tử đứng vững, như có chút đăm chiêu. Một lát sau, con dao găm lóe lên ngân quang, từ bên hông phải hắn xẹt qua. Hắn bình tĩnh thu chủy thủ, vào vương phủ.
Có thể lưu lại vết thương ở bên phải như vậy, chỉ có người cầm dao bên trái mới có thể làm ra vết thương như vậy.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Chỉ có một mình hắn quen dùng tay trái.
Cố Từ Uyên hối tiếc nhíu mày, có chút lo lắng nhìn thoáng qua người trong ngực.
A Ngữ nàng… Không nên chú ý đến chi tiết này … Phải không?
__________________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói: A Uyên đánh nhau không bị thương thì không được, phải để A Ngữ của ta đau lòng mới được.
[2] Quanh co: câu gốc là chín khúc mười tám khúc (九曲十八彎) (Hán Việt: cửu khúc thập bát khúc), đây thành ngữ hiện đại chỉ là một thuật ngữ gần đúng để mô tả tính chất quanh co của sông Hoàng Hà.
Nguồn gốc của câu này từ chương thứ bảy của “Long môn phi giáp” của Ngô Kinh đời Thanh: “Khi tôi dẫn anh ta đến chín khúc mười tám khúc quanh, hãy gọi anh rể tôi ra, để anh ta giải quyết với anh ấy.”
Chín khúc quanh và mười tám khúc quanh chỉ là một thuật ngữ chung để mô tả những khúc quanh và khúc quanh của sông Hoàng Hà, bởi vì sông Hoàng Hà là con sông mẹ của dân tộc Trung Hoa, nó được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự phát triển lịch sử, thịnh vượng và đau khổ của Quốc gia Trung Quốc.