“A Ngữ, nàng…” Cổ họng thiếu niên khô khốc, miễn cưỡng lên tiếng.
Nàng lặng lẽ rơi nước mắt, “Ta cũng về rồi.”
Cố Từ Uyên trầm mặc, yên lặng ôm nàng chặt hơn.
“Là chàng, phải không?” Nàng hỏi.
Đó là người đã đi cùng nàng trong những ngày cuối cùng.
“Ừm.”
Mặc dù Đường Thời Ngữ đã đoán được, nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận vào lúc này, tâm tình vẫn khó có thể bình tĩnh.
Sau một thời gian dài, hai người mới buông nhau ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Thời Ngữ nín khóc mỉm cười. Nàng nhìn đôi mắt thiếu niên đỏ hoe như mắt thỏ, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
Nhưng Cố Từ Uyên lại nhìn nàng thật sâu, một tia tươi cười cũng không có.
Ánh mắt thiếu niên chuyên chú mà thâm tình, nhìn đến cả người nàng không được tự nhiên.
Hậu tri hậu giác[1] có chút nhút nhát, hơi rũ mắt, hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”
[1] Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Cố Từ Uyên chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua nốt ruồi nho nhỏ ở đuôi mắt phải của nàng, mím môi, không nói gì.
Hắn cố chấp, vuốt ve một lần nữa và một lần nữa.
Đường Thời Ngữ cảm nhận được sự bồn chồn của thiếu nhiên từ trong động tác này, trong lòng nổi lên một gợn sóng, đột nhiên nhếch môi cười với hắn.
Thật ra nàng đã bước ra khỏi cái bóng đó từ lâu. Nhưng không nghĩ tới, hắn vẫn một mực đảo quanh tại chỗ.
Đường Thời Ngữ lôi kéo thiếu niên ngồi xuống, kể cho hắn nghe tất cả kiếp trước và kiếp này, cùng toàn bộ hành trình mưu kế của nàng.
Nàng thường tránh nói về điều này nhất, nhưng bây giờ vì A Uyên, nàng cam tâm tình nguyện một lần nữa nhảy vào hồi ức, cùng hắn đối mặt, vượt qua tâm ma.
Vừa nói, liền nói đến nửa đêm.
Giờ Hợi đã qua, theo ngày thường nghỉ ngơi thì nàng nên đi ngủ.
Thiếu niên cũng giống như thường ngày, đến lúc chuẩn bị trở về phòng. Hắn đứng dậy, đột nhiên phía sau có một cỗ lực cản yếu ớt ngăn cản hắn.
Góc áo của hắn, bị người ta kéo từ phía sau.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt chạm đến ánh mắt thản nhiên mà xấu hổ của nàng, yết hầu lăn lên lăn xuống vài cái, tầm mắt di chuyển xuống, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng đang nắm chặt lấy hắn.
“Làm gì?” Hắn biết rõ mà còn cố hỏi.
Đường Thời Ngữ cười cười, lá gan thật lớn, “Ở bên cạnh ta.”
Đôi mắt đen của thiếu niên thâm trầm, khóe miệng nhếch lên, hắn thuận theo khom lưng, ôm lấy nàng công chúa.
“Tuân mệnh.”
Trên giường bóng người đan xen, tiếng thở dốc dần dần nổi lên. Hắn vẫn cố chịu đựng như trước, không làm tổn thương nàng, muốn làm gì thì làm.
Hai thanh niên, không hề giữ lại, tâm sự với nhau.
Nhiệt độ cơ thể cả hai hòa vào nhau, trái tim cũng từ từ hợp nhau thành một chỗ.
Đêm nay, nhất định không bình tĩnh.
Trong Ngự Thủy Lâu, cũng có người say rượu, chẳng qua người say rượu biến thành Trịnh Hoài Dao.
Nếu là ban ngày, để mọi người nhìn thấy Trịnh cô nương thân là quý nữ mẫu mực trong Phụng Kinh, nghiêm khắc biết kiềm chế bản thân, ban đêm say rượi, e rằng sẽ khiến mọi người há hốc mồm.
Trước khi mặt trời lặn, Tề Hú đã đụng vách tường ở chỗ Đường Thời Ngữ, hắn hiểu được mình không còn cơ hội.
Ánh mắt khinh miệt của thiếu niên trước khi đi khiến hắn xấu hổ, mất hết mặt mũi.
Sau đó, Tề Hú chuyển tất cả không cam lòng cùng hối hận hóa thành oán hận đối với Trịnh Hoài Dao.
Hắn lảo đảo đi về, trên đường vừa vặn đụng phải Tân Khanh Viêm và Trịnh Hoài Dao.
Tân Khanh Viêm có được một món trang sức cực kỳ xinh đẹp, mượn cơ hội này đưa Trịnh Hoài Dao đến Tân phủ ở một đêm, hai người này đang định cùng nhau đi Tân phủ thì từ xa, Tề Hú đã tiến thẳng về phía hai người họ.
Khóe miệng Trịnh Hoài Dao vừa mới nhếch lên, còn chưa mở miệng, đã bị người ta nhục mạ.
Tề Hú giống như đột nhiên tìm được lối thoát, lửa giận tràn đầy, tất cả đều rải lên người Trịnh Hoài Dao.
Hắn là người đọc sách, nói ra miệng không có lời tục tĩu, nhưng càng có văn hóa, lời nói ra châm biếm càng có thể đâm thẳng vào lòng người.
Từ đó, Trịnh Hoài Dao hoàn toàn lạnh lòng với Tề Hú, giao tình của hai người cũng một đao hai đoạn[2].
[2] một đao hai đoạn: không còn tình nghĩa, đoạt tuyệt, cắt đứt quan hệ.
Dù sao cũng là người mình thích trong lòng mười mấy năm, bị người trong lòng chửi rủa, Trịnh Hoài Dao sụp đổ, nàng bỏ lại Tân Khanh Viêm, một mình khóc chạy, ngay cả nha hoàn bên người cũng không đuổi kịp nàng, bị đám người ngăn ở phía sau.
Thứ huynh của Tân Khanh Viêm, Tân Thiên Thành, là một tên quần là áo lụa, chỉ biết sống phóng túng, từng là hồ bằng cẩu hữu của Tào Dập, hắn vẫn luôn ngưỡng mộ Trịnh Hoài Dao.
Người này chạng vạng đến Ngự Thủy Lâu, vừa vặn gặp được Trịnh Hoài Dao ở trong góc uống rượu giải sầu. Sắc tâm hắn đột nhiên nổi dậy, bắt cóc người vào phòng riêng, khiến người ta say mèm.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Gần tới giờ Hợi, Tân Thiên Thành cõng thiếu nữ đi ra ngoài, nhận thấy chung quanh có tầm mắt rơi vào người mình, vội vàng nói với người trên lưng: “Nếu để cho phụ thân mẫu thân nhìn thấy nàng như vậy, thì sẽ muốn mắng ta, nàng thật sự sẽ tìm ta gây sự.”
Quả nhiên, người nọ dời tầm mắt, cứ như bọn họ là huynh muội bình thường.
Tân Thiên Thành cúi đầu, đắc ý nhếch khóe miệng lên.
Muội muội của hắn là khuê trung mật hữu[3] của Trịnh cô nương, hắn đã nhớ thương con thiên nga trắng này từ lâu, từng nhiều lần lấy lòng nàng, đáng tiếc người ta xem thường hắn.
[3] khuê trung mật hữu: bạn thân
Chướng mắt thì sao chứ, hôm nay không phải vẫn rơi vào trong tay hắn sao?
Chờ qua đêm nay, nàng chính là người của hắn a.
Đáng tiếc giấc mộng đẹp của Tân Thiên Thành khi mới ra khỏi tửu lâu, liền bị người đánh vỡ.
Bên ngoài tửu lâu, hắn gặp được một nam tử, một thân thường phục huyền sắc, dung mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn, khí thế quanh thân áp bách lạnh người.
“Thái, Thái tử điện hạ…”
Tiêu Mặc Trầm thản nhiên nhìn lướt qua nữ hài trên lưng hắn, không có biểu tình gì mở miệng, “Người giao cho ta đi.”
Tân Thiên Thành đành phải làm theo, sau đó xám xịt chạy trốn.
Tiêu Mặc Trầm nhìn thiếu nữ trong khuỷu tay, bàn tay ôm eo nhỏ của nàng chợt siết chặt.
Hắn cũng không nghĩ tới, ngẫu nhiên xuất cung một lần, lại có thể gặp phải loại chuyện nhàn rỗi này.
Hắn biết trưởng nữ của Trịnh Thủ phụ, điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc nhất chính là vòng eo nhỏ nhắn, chỉ cần liếc mắt một cái, liền khiến lòng người ngứa ngáy.
Hắn từng nói với Trịnh Thủ phụ vài năm trước, muốn nạp Trịnh thị nữ làm Thái tử phi, nhưng Trịnh Thủ phụ chỉ nguyện làm thuần thần, không muốn người trong gia tộc có liên quan đến hoàng tộc, cho nên từ chối hắn.
Tiêu Mặc Trầm vẫn chưa để ở trong lòng, mặc dù Trịnh Hoài Dao quả thật xem như là một trong số ít nữ tử có thể để ánh mắt của hắn dừng lại trong chớp mắt.
Nhưng nếu không thể, vậy thì thôi, đổi lại là cưới người khác cũng giống nhau, hắn không cưỡng cầu.
Nhưng tối nay, hắn còn chưa uống rượu, mùi rượu quanh quẩn chóp mũi tựa hồ hơi nhiều, xúc cảm dưới lòng bàn tay càng khiến người ta sinh ra rất nhiều hứng thú.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn biết được Trịnh Thủ phụ gia giáo cực nghiêm, nếu nhìn thấy nàng say khướt trở về, nhất định phải trách phạt một phen.
Vì thế dẫn người đi khách điếm.
Dàn xếp trước một đêm, ngày mai đám người tỉnh rượu, rồi nói sau.
Thời gian trôi nhanh, đến ngày sinh nhật của Tứ công chúa.
Đường Thời Ngữ cùng Cố Từ Uyên vào cung, tự mình tới chúc mừng Tứ công chúa, không dừng lại nhiều, định xuất cung. Trong cung có quá nhiều người quen, phòng ngừa lại phát sinh chuyện gì nên bọn họ cũng không muốn ở lại lâu.
Nhưng ông trời luôn thích đối nghịch với người khác, bọn họ vẫn gặp người quen.
Chỉ trong vài ngày, Tề Hú gầy đi rất nhiều, người cũng không còn phong thái như thường ngày, nhìn thấy nàng, ánh mắt né tránh, tránh không kịp, giống như bọn họ chưa bao giờ quen biết, cũng chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc.
Điều này rất tốt, như một người lạ, để lại một lối thoát cho nhau.
Thẳng thắn mà nói, cũng không thể quy toàn bộ sai lầm cho Tề Hú. Nếu là nàng lúc trước kiên trì hủy hôn, e rằng mọi thứ sẽ phát triển khác trong tương lại.
Nói cho cùng, cũng tự trách nàng.
Cố Từ Uyên vẫn không buông bỏ ý niệm muốn làm thịt Tề Hú trong đầu.
Nhưng Đường Thời Ngữ vân đạm phong khinh cười nói: “Hắn chỉ là không thích hợp với ta, hơn nữa hắn chưa từng làm lỡ việc gì, đao nắm trong tay Trịnh Hoài Dao, người giết người Đường gia cũng là người Trịnh Hoài Dao mượn, oan có đầu nợ có chủ, chàng đã thay ta giết Tề Hú một lần, vậy là đủ rồi.”
Cho dù là Trịnh Hoài Dao, kiếp trước bọn họ đều đã chết một lần, hai người không nợ nhau.
Trên dưới Trịnh phủ có mấy chục mạng người, cũng bù vào Đường phủ.
Oan thù không dứt, không có điểm dừng.
Đường Thời Ngữ luôn ghi nhớ lời Tuệ Trí đại sư nói, không muốn tăng sát nghiệt cho hắn và chình mình. Nàng còn muốn kiếp sau cũng có thể cùng A Uyên bạc đầu đến già, hạnh phúc cả đời.
Đường Thời Ngữ không có hỏi thiếu niên làm thế nào để báo thù thay nàng, nàng biết, hắn nhất định, một người cũng không buông tha.
Cho nên kiếp này không quấy rầy lẫn nhau chính là lựa chọn tốt nhất.
Khi đi ngang Tề Hú, Đường Thời Ngữ thấy Trịnh Hoài Dao cách đó không xa.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Ánh mắt của nàng lơ lửng, không có điểm tụ lại, vẻ mặt hoảng hốt, mê mang xuất thần nhìn phương hướng nào đó.
Đường Thời Ngữ theo phương hướng kia nhìn qua, nhưng không tìm thấy nàng đang nhìn ai. Người ở phương hướng kia rất nhiều, Thái tử, Đường Kỳ Nguyên, Trịnh Tu Quân, bọn họ đều ở cùng một chỗ.
Điều làm người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, khi Tề Hú đi ngang qua trước mặt Trịnh Hoài Dao, ánh mắt của nàng thậm chí không dừng lại vì Tề Hú nữa, ánh mắt đờ đẫn, nhìn thật lâu.
Đường Thời Ngữ lạnh lùng nhìn tất cả, khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Thiếu niên bất mãn nắm chặt tay nàng, mang theo oán khí, kéo người đi.
Sau bữa tiệc sinh thần, trời càng ngày càng nóng.
Một ngày vào cuối tháng năm, sau một cơn mưa lớn, nhiệt độ giảm trở lại.
Đường Thời Ngữ nắm bắt cơ hội, nóng lòng gọi Cố Từ Uyên, đi thẳng đến Ngự Thủy Lâu.
“Nghe nói mới ra vài món ăn, nhưng mấy ngày nay nóng quá, khó có được hôm nay mát mẻ, cùng ta đi thử đi!”
“…… Được.”
Hắn luôn hữu cầu tất ứng[4] với nàng.
[4] hữu cầu tất ứng: cầu được ước thấy, xin gì được nấy.
Ăn no uống đủ, từ tửu lâu đi ra, trời lại có chút u ám.
Trong gió cuốn theo hơi nước, nồng nặc mùi ẩm ướt.
“Sợ là trời lại sắp mưa, chúng ta về sớm chút đi.”
“Được.”
Vừa bước ra khỏi tửu lâu, hai người cùng một nam tử lướt qua.
Thân hình Cố Từ Uyên dừng lại, dừng tại chỗ.
Đường Thời Ngữ tiến lên hai bước, nhận thấy người phía sau dừng chân, xoay người nhìn lại.
Sắc mặt thiếu niên u ám, mím chặt môi, trong con ngươi đen nửa phần ý cười đều không có, đáy mắt sương đen tích tụ, mông lung khiến người ta nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.
Trong lòng Đường Thời Ngữ nghẹn ngào đau xót, “A Uyên?”
Hắn đã lâu không có biểu hiện như vậy, đây là làm sao vậy?
Cố Từ Uyên cau mày, quay đầu lại nhìn, lại quay lại, vài bước đuổi theo nàng, khom lưng hôn lên trán nàng, ôn nhu nói: “Đi trà lâu đối diện chờ ta, ta sẽ quay lại sớm.”
Hắn xoa xoa đầu nàng, lại cúi người khẽ gõ lên môi nàng, trong đôi mắt đen dần dần chảy ra tinh quang ấm áp, ngữ khí dịu dàng, nhưng không thể cự tuyệt, “Ngoan, chờ ta.”
“…… Ừm.”
Nàng ý thức được tình hình nghiêm trọng, ngoan ngoãn gật đầu, không kéo chân hắn.
Cố Từ Uyên dứt khoát xoay người rời đi, đi về một hướng nào đó, kiên định bước nhanh, bước chân vội vàng giống như đang đuổi theo người nào đó.
Đường Thời Ngữ xoay người đi về phía trà lâu.
Chưa đi được mấy bước, một công tử diện mạo phong lưu đột nhiên ngăn cản nàng.
“Cô nương, đây là muốn đi nơi nào a?”
Đường Thời Ngữ không kiên nhẫn, công tử kia thấy nàng né tránh, muốn đưa tay bắt nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, người nọ liền bị đạp ngã trên mặt đất, khó nhúc nhích.
“……”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Chân Tần Tịch giẫm lên người đó, nhìn chằm chằm Đường Thời Ngữ, vẻ mặt lãnh đạm, “Ta là Tần Tịch, còn ngươi?”
“……”