Sau khi bị buộc phải uống chén thuốc cuối cùng vào buổi sáng, cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Cố Từ Nguyên tiếp nhận chén rỗng, liếc mắt nhìn một chút bã thuốc còn sót lại dưới đáy chén, cười như không cười nhìn nàng, “Tuổi tỷ tỷ như vậy mà còn sợ uống thuốc?”
Bất luận khi nào thì điều nữ tử kiêng kị nhất là bàn luận về tuổi tác, nhất là —— có thể nói lý nhưng không được nói nàng già.
Đường Thời Ngữ tức đến sùi bọt mép, cầm gối đầu trên giường đập đầu hắn, “Cái gì gọi là tuổi như vậy?! Tỷ cũng chưa tới mười bảy, lớn hơn đệ một tuổi mà thôi, đệ muốn tức chết ta!”
Thiếu niên toại nguyện nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng, nhìn nàng sinh khí dồi dào có sức lực đánh người, rốt cục mới yên lòng.
Thật sự lo lắng nàng vì ra ngoài mà cậy mạnh, lo lắng nàng gạt người.
Cố Từ Nguyên một tay tiếp lấy gối đầu, nghênh đón một trận đấm loạn, không sợ hãi đi đến bên giường, đặt gối đầu xuống xong, lại ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng, “A Uyên sai rồi, vẽ mặt thì sao?”
Đường Thời Ngữ: …
Quên đi, nàng luyến tiếc gương mặt đẹp như vậy.
“Uống xong, đệ có thể đi ra ngoài, tỷ muốn thay y phục.” Nàng không chút lưu tình ngầm lệnh đuổi khách.
Thiếu niên nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng, tiếp xúc tứ chi làm cho ánh mắt hắn thêm thâm sâu, rất nhanh cúi đầu che lấp, nắm tay nàng, phủ lên đỉnh đầu hắn.
Đường Thời Ngữ bị ép sờ đầu tiểu cẩu, dở khóc dở cười muốn rút tay, bất đắc dĩ sức lực thiếu niên thật lớn, không cho nàng chạy.
Hắn ấn tay nàng, tự mình lắc lắc đầu, cọ một hồi, thoải mái híp mắt lại.
Đường Thời Ngữ có cảm xúc mà nói ra: “Đệ thật sự rất giống…”
Cố Từ Uyên không vui ngắt lời: “Không giống, câm miệng.”
Đường Thời Ngữ hít sâu một hơi, ý vị không rõ nở nụ cười, “Đệ còn học được giọng của tỷ tỷ?”
Thiếu niên đang lắc lư đầu một chút, hoảng hốt không chịu nổi.
Nàng có tức giận không?
Rất nhanh hai tay hắn đè mu bàn tay nàng lại, gia tăng lực đạo, lại lắc đầu như trút giận. Tóc kịch liệt ma sát vào bàn tay, Đường Thời Ngữ cảm thấy lòng bàn tay mình như muốn bốc cháy.
Hắn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, sau khi phát tiết xong mới buồn bực nói: “Ta sai rồi.”
“Ừm, vậy đệ giống gì?”
“…… Giống như, giống như Tiểu Bạch.” Thanh âm có chút ủy khuất, vô cùng không tình nguyện.
“Ừm, ngoan~”
“……”
Sau đó hai người thay y phục, ngồi lên xe ngựa, đi về phía phố xá sầm uất.
“Có cái gì muốn mua mà nhất định phải ra ngoài?” Một khi liên quan đến vấn đề thân thể của nàng, thiếu niên giống như bà tử lải nhải lẩm bẩm, lải nhải không ngớt, “Tỷ còn chưa khỏi hẳn, cần cái gì thì dặn dò người khác, hoặc là nói cho ta biết là được, ta nguyện ý thay tỷ chạy vặt!”
“……”
“Thân thể vừa khỏe lại thì tranh cãi ầm ĩ ra cửa, A Ngữ thật không làm cho người ta bớt lo được.”
“……”
Đường Thời Ngữ khép hờ mắt, thân thể hơi lắc lư tiến lên theo xe ngựa.
“A Ngữ? Tỷ có nghe ta nói không?”
Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, giờ phút này nhẹ nhàng lải nhải bên tai nàng thì càng thôi miên.
Thiếu niên thấy nàng buồn ngủ, trong lòng không đành lòng, miễn cưỡng nuốt phần dặn dò còn lại, nhẹ giọng thở dài.
Tấm tính thiện lương thật mệt mỏi a.
Rõ ràng hắn mới là người còn nhỏ tuổi, vì sao phải bị ép đến già nua.
Xe ngựa rẽ một cái, thân thể Đường Thời Ngữ hơi nghiêng, thiếu niên nhanh chóng kề sát vào bên cạnh nàng, bả vai dựa vào bả vai, cánh tay ôm lấy nàng, động tác nhẹ nhàng đỡ người vào trong ngực.
Nàng đang ngủ thiếp đi.
Cố Từ Nguyên gần như si mê nhìn khuôn mặt ngủ của nàng, tham lam nghĩ, nếu thời gian dừng lại ở giờ phút này thì tốt biết bao.
Nhưng thực tế luôn tàn nhẫn, thời gian sẽ không dừng lại vì mong muốn của một mình hắn.
Phố xá sầm uất đến rất nhanh.
Vân Hương gõ nhẹ cửa xe, nhỏ giọng gọi: “Công tử, đến rồi.”
Nha hoàn bà tử quen thuộc của Đường Thời Ngữ đều biết, sau khi đại cô nương lên xe sẽ ngủ, bởi vậy chỉ cần có Cố Từ Uyên đi theo, như vậy vì phòng ngừa trong xe quá nhiều người quá ồn ào, tất cả hạ nhân hầu hạ đều sẽ canh giữ ở bên ngoài. Mà sau khi đến nơi, cũng không được tùy tiện mở cửa xe, vạn nhất cô nương không tỉnh, mở cửa bị gió vào thì sẽ như thế nào.
“Ừm, biết rồi.” Cố Từ Uyên nhẹ giọng trả lời, hắn nói xong, rũ mắt nhìn về phía người trong ngực, nàng còn chưa tỉnh.
Khi nàng nhắm mắt lại, ngũ quan và tính tình nàng đều giống nhau, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo, dịu dàng thanh tú, nhưng nếu đôi mắt này mở ra thì sẽ trở nên chói mắt rực rỡ, dung mạo quý hiếm xinh đẹp thanh nhã. Ánh mắt của nàng sinh ra cực kỳ đẹp, một một nụ cười cũng rất câu người, hơn nữa nốt ruồi nước mắt điểm xuyết ở đuôi mắt phải càng thêm phong tình vạn chủng.
Vì vậy, người nọ sẽ ghen tị, ghen tị với nàng có một đôi mắt đẹp, sẽ ghen tị rồi đến đem đôi mắt của nàng đi, và hủy hoại nốt ruồi nước mắt của nàng.
Trong mắt thiếu niên ngưng tụ gió lốc đủ để hủy thiên diệt địa, những hồi ức giết chóc hiện lên trước mắt, bên miệng hắn gợi lên một nụ cười, nụ cười kiếp trước hắn tàn sát cả nhà Trịnh phủ giống như nhìn Hà thành chảy máu, tàn nhẫn lại điên cuồng.
Tất cả những gì Trịnh Hoài Dao làm với nàng, hắn đều trả lại gấp đôi.
Trịnh Hoài Dao hại cả nhà A Ngữ mất mạng, như vậy Trịnh gia cũng chôn cùng đi.
Trịnh Hoài Dao lấy một đôi mắt và tứ chi của A Ngữ, hắn liền để cho nàng cũng nếm thử tư vị kia.
Hắn luôn công bằng.
Nhưng cũng nên có chút trừng phạt, dù sao hắn cũng là một người có tâm nhãn rất nhỏ.
Hắn đem mảnh thi thể của Trịnh Hoài Dao bâm thây ly biệt vứt bỏ ở mấy chỗ vùng hoang vu. Ban đêm, hắn đứng ở chỗ cao, thần sắc lạnh nhạt nhìn chó dữ xung quanh chia xác nàng, cho đến khi bình minh sáng, hắn biết mình phải chạy về, A Ngữ sẽ tỉnh.
Chết không có toàn thi a, thật là kết cục tốt.
“À…” Nữ tử trong ngực nhẹ giọng hừ hừ, tựa như có xu hướng tỉnh lại.
Thiếu niên từ trong hồi ức tách ra, tầm mắt lại rơi xuống môi nàng.
Đôi môi phấn của nàng khẽ nhếch, môi đầy đặn, màu môi mê người, nhãn lực của hắn rất tốt, cơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi nhỏ ẩn giấu ở bên trong.
Ánh mắt thiếu niên dần dần tối sầm lại, trong mắt tràn đầy ngang ngược cùng thâm trầm không thuộc về tuổi của hắn.
Muốn câu ra, cùng múa với nó.
Hắn chật vật lăn yết hầu, thùng xe nhỏ hẹp nhất thời trở nên khô nóng khó nhịn.
Lúc đọc sách, hắn không cách nào tưởng tượng được trong sách nói mắt ngọc mày ngài, kiều diễm ướt át là bộ dáng gì, nhưng khi hắn nhìn chăm chú A Ngữ, trong lòng hắn sinh ra một tia cảm thán ——
Đại khái là bộ dáng giống như nàng.
Trong giấc mơ, hắn đã nếm thử nó hàng ngàn lần, nhưng cuối cùng nó chỉ là một giấc mơ.
Vô số hoang đường trong đêm khuya, sau khi tỉnh mộng, hắn lén chạy vào phòng nàng, đứng bên ngoài màn giường, cuối cùng vẫn không làm gì cả.
Hắn sẽ không làm những gì nàng không thích, không bao giờ.
Chỉ cần nàng không muốn, hắn có thể đem mãnh thú nhốt trong lồng giam cả đời, thậm chí còn lâu hơn.
Nhưng nếu nàng cũng nguyện ý…
“A Uyên…” Thiếu nữ mông lung, cũng chỉ biết gọi tên hắn.
Trái tim Cố Từ Uyên lạnh như băng được nàng gọi một lần che ấm áp, hắn dịu dàng cong mặt mày, đem môi dán vào bên tai nàng, giống như vành tai tóc mai của tình nhân chạm vào nhau, “A Ngữ, chúng ta đến rồi.”
Nếu nàng cũng nguyện ý, như vậy mãnh thú này sẽ hoàn toàn đột phá gông cùm xiềng xiếc, theo nàng làm của riêng.
Hắn thật chờ mong, có một ngày hắn xé rách tầng giả dối này, vứt bỏ ngụy trang tinh khiết lương thiện, đem hạt giống thật nhất của hắn lõa lồ ra trước mặt nàng, nàng sẽ sợ hãi sao? Có né tránh không? Hoặc là đuổi hắn đi?
Đường Thời Ngữ chậm rãi mở mắt, ngũ quan tuấn lãng của thiếu niên rõ ràng xuất hiện ở trước mắt, tim nàng đập nhanh hơn.
Khi nào A Uyên mới có thể trưởng thành… Đó là suy nghĩ duy nhất của nàng vào lúc này.
Nàng tựa hồ có chút không phân biệt được giấc mộng hay là hiện thực, bởi vì vừa rồi ở trong mộng, cũng mơ thấy hắn, biểu tình giống nhau, ôn nhu như vậy, trong mắt chỉ có một mình nàng.
Cùng nhau trưởng thành gần năm năm, nàng bất tri bất giác rơi vào cạm bẫy mang tên “Cố Từ Uyên”, không cách nào tự kiềm chế, ngược lại càng lún càng sâu, cho đến gần đây mới phát hiện tâm ý, hình như đã muộn một chút.
Cố Từ Uyên dùng khoảng thời gian dài để làm bạn và lặng lẽ dung nhập vào từng khoảnh khắc trong cuộc sống của nàng, ai có thể ngờ được đây là một cuộc gặp gỡ được thiết kế tỉ mỉ, một cái bẫy đã được mưu đồ từ lâu.
“A Uyên, đệ thật đẹp mắt.”
Đường Thời Ngữ bị đôi mắt trong suốt của thiếu niên hấp dẫn, hồn phách giống như bị hút đi, bất giác thốt ra lời nói trong lòng.
Cố Từ Uyên hung hăng giật mình, trong ánh mắt hắn rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng chảy ra tình yêu, đó là thứ hắn tha thiết mơ ước, mặc dù chỉ là một chút, mặc dù không nồng đậm bằng hắn.
Chỉ cần một chút là đủ.
Răng rắc một tiếng, là thanh âm mặt nạ vỡ vụn của hắn.
Mặt nạ không còn bất khả xâm phạm nữa, vết nứt từng chút khiến hắn luống cuống.
Trong mắt thiếu niên hiện lên một tia bối rối, cổ nhanh chóng biến thành màu đỏ, cũng may ánh sáng trong xe không đủ, bằng không với làn da trắng nõn của hắn, tất cả sẽ không có chỗ giấu.
Cố Từ Uyên đột nhiên có chút sợ hãi, thì ra mình nhát gan yếu đuối như vậy.
Hắn hiểu rằng dùng sự giả vờ ủy khuất để che dấu sự yếu ớt.
Vì thế, đáng thương ——
“Tỷ tỷ, tỷ khi dễ ta.”