Như một con vật nhỏ đáng thương.
Tô Lâm vẫn không biết cô đang sợ cái gì. Nhưng nhìn bộ dáng này của cô, ngồi xổm ở đây co lại thành một đoàn, trong lòng đã cảm thấy....không hề dễ chịu.
Anh không nhịn được đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô, vuốt ve,
"Đừng khóc...."
Người dưới tay anh có một chút phản ứng.
Cô vùi đầu vào chà xát khuôn mặt, sau đó chống đầu gối muốn đứng lên, đột nhiên "A" một tiếng.
Một lần nữa ngồi xổm trở lại.
"Em...." Khuôn mặt cô mê mang ngẩng đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "....Chân tê."
Cô khóc đến đôi mắt đều đỏ, trên làn da trắng nõn đặc biệt nổi bật, con ngươi đen như mực hiện ra ánh nước sáng lấp lánh, cứ như vậy mà nhìn anh như không có gì.
"......"
Tô Lâm bỗng cảm thấy cổ họng anh có chút ngứa.
Anh quay đầu đi, "Ừ" một tiếng,
"Vậy em ngồi đi. Lát chúng ta ra ngoài."
Hai chân anh đứng ở đó, ở bên cạnh cô chờ năm phút, sau đó hai người trầm mặc đi ra ngoài.
Trên đường đi, lại đi qua bảng gỗ [Hố nhà ma dành cho bạn]. Cây gậy gỗ dài vững vàng cố định cắm vào trong đất. Trên bảng gỗ mặt đầu lâu bản Q không có chút đáng sợ nào, lại toét miệng cười như đang châm chọc.
Lộc Viên Viên giống như bị chọc trúng chỗ đau.
Cô bước nhanh về phía trước, không chút nghĩ ngợi giơ chân lên, đạp một cước lên cây gậy cắm ở trong đất.
Tô Lâm theo ở phía sau:
"......"
Anh nhìn bóng lưng của cô, chùm tóc đuôi ngựa dưới ánh mặt trời hiện ra có chút màu vàng nhạt, áo khoác liền mũ màu trắng, bởi vì động tác vừa rồi mà cái mũ bị nghiêng qua một bên.
Không biết tại sao, chỉ cần nhìn vào bóng lưng cô đều nhìn ra được cô đang tức chết.
Anh rũ mắt nở nụ cười, đi nhanh hai bước đuổi kịp cô,
"Hả giận?"
"Không có." Cô đáp rất nhanh.
Nhìn ở góc độ này, sườn mặt cô tức giận, mang theo dấu vết nước mắt sau khi khô, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
"....."
Anh vừa muốn cười.
Suy nghĩ kỹ một chút, từ ngày đầu tiên biết Lộc Viên Viên đến giờ, chỉ cần khi nào ở cùng với cô, cảm xúc của anh trở nên thay đổi rất lớn.
Ví dụ như, luôn luôn nín cười.
Một chút cử động vô ý của cô, khi cô xấu hổ vuốt tóc, hoặc là cực kỳ tức giận như vừa rồi, đi đạp bảng hiệu nhà ma. Anh đều không giải thích được muốn bật cười.
Không cách nào áp chế được.
Nhìn thấy cô, bên trong trái tim đều cảm thấy ấm áp.
Ra khỏi nhà ma, Tô Lâm đưa Lộc Viên Viên đến nghỉ ngơi trên một chiếc ghế dài dưới bóng cây.
Anh thấy cảm xúc cô đã ổn định, mới hỏi những nghi hoặc vừa rồi vẫn ở trong lòng,
"Cho nên...vừa rồi rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Lộc Viên Viên quay đầu nhìn anh, đôi mắt sưng đỏ cũng tiêu tan không ít,
"À, đều là bởi vì cái câu chuyện kia......"
Cô nói đại khái một chút mở đầu, rất nhanh liền đến đoạn cao trào,
"....Sau đó, khi bên trong tai nghe người kể chuyện nói, hồn ma nữ đó bỗng nhiên vỗ vai Hạ Minh một chút. Sau đó!"
Đôi mắt của cô mở ra thật lớn,
"Anh vỗ em!"
Tô Lâm: "....."
Anh đoán cái gì, cũng mẹ nó không đoán được bởi là vì cái này.
Trách không được, sau đó cô vỗ vai người ngồi phía trước, đoán chừng là theo bản năng mà muốn cầu cứu người phía trước, vỗ vai một cái.
....Sau đó mới có hiện trường như trúng tà.
Anh nhìn Lộc Viên Viên hình như là bởi vì nói lại cho anh nghe thêm một lần nữa, cho nên trong đôi mắt đen như mực bắt đầu lại hiện lên sợ hãi.
Anh lại lần nữa không nhịn được nâng cánh tay trái lên, lần thứ hai trong ngày hôm nay sờ lên đầu cô,
"Không sao, đó chỉ là giả, trùng hợp ---"
"Học trưởng." Cô gái nhỏ đột nhiên gọi anh một tiếng, âm cuối mang theo run rẩy.
Anh ngừng lại, nhìn cô.
Cô đưa tay, đem tay anh từ trên đầu mình lấy xuống.
Sau đó, đôi mắt ngập nước của cô lại lần nữa rơi nước mắt xuống mãnh liệt, ôm cánh tay anh như ôm ngọn cỏ cứu màng, khóe môi mếu máo xuống, nhắm chắt hai mắt lại khóc thành tiếng:
"Ô ô ô ô cái công viên trò chơi này! Cái nhà ma này! Cũng quá đáng sợ a ô ô ô...."
Tô Lâm: "....."
Cô đang khóc.
Cô đang ôm cánh tay của anh mà khóc.
Anh nhất thời không biết bản thân mình bây giờ nên vui hay buồn.
Mẹ nó.
Anh lại một lần nữa ở trong lòng mắng Tần Phóng.
-
Lộc Viên Viên nói cho anh nghe xong, vừa rồi lại bị trong đầu chiếu lại dọa một lần. Sau khi gào to trong chốc lát mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Chờ sau khi thấy rõ động tác của mình, trong nháy mắt cô buông anh ra,
"Em xin lỗi em xin lỗi. Học trưởng em....không phải cố ý."
Đến cuối câu, âm thanh càng ngày càng yếu.
Vừa rồi cô chỉ là theo bản năng muốn nắm lấy một vậy gì đó, cho nên, hoàn toàn vô ý mà ôm sát lấy cánh tay của anh.
Nhưng mà....
Cô liếc nhìn cánh tay anh bị cô bóp có hai cái dấu đỏ, cảm thấy trên mặt có chút nóng lên.
Cô lặng lẽ giương mắt, nhìn thoáng qua Tô Lâm.
Ánh mắt anh vẫn như cũ rơi vào trên người cô, bởi vì đang ở dưới bóng cây, ánh nắng xuyên qua tán lá rơi xuống khuôn mặt sắc nét của anh, có những ánh sáng lốm đốm, đôi mắt anh nhìn so với bình thường sáng hơn một chút, không biết là vì có ánh sáng hay là do nguyên nhân khác.
Anh nói:
"Không sao."
Giọng nói như thường, mát lạnh êm tai.
Lộc Viên Viên không cẩn thận sửng sốt, nghe anh nói mới bỗng nhiên phản ứng kịp trở lại. Cô lập tức quay đầu, nhớ lại thần sắc vừa rồi của anh.
Hình như....không tức giận?
Chỉ là nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt kỳ lạ.....
Không phải dáng vẻ nhàn nhạt quen thuộc, còn có loại....cảm giác một lời khó nói hết.
Có lẽ là cô nhìn lầm.
Không nghĩ được cô cũng không muốn xoắn xuýt thêm, bất kể thế nào, vừa rồi cô không có lễ phép như vậy. Anh không tức giận thì tốt.
Lộc Viên Viên nới lỏng một ngụm khí lớn. Từ trong túi xách mang ra một gói khăn ướt, rút ra một tờ lau mặt, quay đầu hỏi người bên cạnh:
"Cái đó....Học trưởng, em tốt rồi, chúng ta đi nơi khác sao?"
"Tốt?"
Qua một giây, anh lại hỏi: "Hoàn toàn tốt?"
"....Ừm."
Cô khóc lâu như vậy, bị dọa cho hoảng sợ như vậy cùng không còn lại gì, lại nói, cũng không phải thật sự có ma quỷ.
Hơn nữa.....
Không biết vì sao, sau khi cùng anh đối mặt, tâm trạng không hiểu sao trở nên tăng vọt lên.
Lộc Viên Viên nở nụ cười,
"Còn rất lâu mới tới giờ tập hợp. Chúng ta đừng ngồi ở chỗ này nữa, đi chơi thêm một lúc nữa đi."
Tô Lâm cau mày, suy nghĩ một chút dáng vẻ vừa rồi của cô, lời nói cự tuyệt chuẩn bị ra khỏi miệng ---
"Chúng ta đã mua vé toàn bộ, nhất định phải chơi cả ngày, chơi đến khi nào chán mới được."
Cô gái nhỏ đứng lên, vừa nói vừa nắm chặt nắm đấm.
Tô Lâm: "......"
Được rồi.
Đi ra ngoài một đoạn, anh cũng chưa nghĩ ra nên chơi cái gì. Cô thích đi xe điện đụng, vậy đoán chừng đối với mấy trò như đu quay hay vòng quay ngựa chắc không có hứng thú.
"Em có muốn chơi gì không?" Anh hỏi.
Sau khi khóc lớn một trận, cảm xúc của Lộc Viên Viên hòa hoãn lại rất nhiều. Cô nhìn anh, trong mắt lần nữa có ánh sáng,
"Học trường, em muốn chơi vòng quay ngựa! Có thể chứ?"
".....Có thể."
Haiz.
-
[Hố vòng tròn ngựa gỗ cho bạn]
"Hoan nghênh tới cưỡi ngựa con!
Ở chúng tôi cùng với vòng tròn ngựa truyền thống không giống nhau nha ~
Nhất định hai người phải cùng nhau, mới có thể xét vé nha ~
Còn lại thì.....
Không thể nói, không thể nói....."
Tô Lâm: "....."
Anh thật sự con mẹ nó với công viên giải trí này.
Lộc Viên Viên cũng nghe xong giới thiệu, giọng nói mười phần phấn khởi,
"Đi thôi học trưởng, chúng ta vừa vặn có hai người."
Nói xong, liền dẫn đầu chạy chậm đi xếp hàng.
"......"
Tô Lâm tuyệt đối không muốn đi.
Nhưng mà cô vừa rồi mới bị dọa thành như thế, thật vất vả mới dời đi được lực chú ý. Anh.....
Con mẹ nó.
Quên đi.
Anh bực bội cào tóc, đi theo sau.
Người xếp hàng không phải quá nhiều. Năm phút sau, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, hai người chuẩn bị tiến vào.
Tô Lâm dư quang nhìn đến mấy chữ [Hố vòng tròn ngựa gỗ cho bạn]. Lần này, đằng sau còn tăng thêm một câu [Bạn sợ không]
......?
Trong lòng anh đột nhiên có loại dự cảm bất thường.
Ở những công viên giải trí khác, sẽ có hai con ngựa đặt song song nhau. Mà ở đây, cấu trúc toàn bộ cái bàn vòng tròn ngựa nhìn rất bình thường, nhưng cũng có chút khác biệt. Anh nhìn kỹ một chút, mỗi hàng đặt song song chính là một con ngựa cùng với một cái....Thuyền nhỏ?
Cái thuyền là loại thuyền nhỏ phổ thông kia, chỗ ngồi không nhỏ, một người ngồi còn dư chỗ.
Tô Lâm nhẹ nhàng thở ra.
Ngồi thuyền....Dù sao so với cưỡi ngựa có cánh còn tốt hơn.
Bằng không, khả năng sau này nhớ lại cảnh tượng mình cưỡi ngựa, anh chắc đều sẽ ớn lạnh.
"Học trưởng, anh ngồi thuyền đi, em cưỡi con ngựa nhỏ này." Xoát vé xong, sau khi lên bước vào vòng quay ngựa. Lộc Viên Viên nhanh chóng tìm một con ngựa có cánh, quay đầu gọi anh.
Anh vừa gật đầu vừa đi qua:
"Ừm."
Bởi vì phía trên có những cây cột treo lơ lửng, cho nên ngựa cùng với thuyền cách mặt đất một khoảng. Sau khi hai người ai vào chỗ đó, chiều cao chênh lệch gần như song song.
Lộc Viên Viên nhìn anh, bỗng nhiên nghiêng đầu cười,
"Học trưởng, anh như vậy giống như đang chèo thuyền."
Tô Lâm thuận miệng liền đáp lại:
"Em như vậy giống như đang cưỡi ngựa."
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều sửng sốt.
Sau khi lấy lại tinh thần, lúc này Lộc Viên Viên ghé vào trên lưng ngựa,
"Ha ha ha ha ha ha. Chúng ta đang nói nhảm cái gì vậy....."
"......"
Tô Lâm sờ lên mũi, ngẫm lại cuộc đối thoại giống nhau không có đầu óc vừa rồi, cũng không nhịn được cong môi.
"Được rồi! Mọi người ngồi vững, chuẩn bị quay!" Nhân viên công tác đứng bên cạnh cái bàn hô lên một câu. Sau đó, Tô Lâm cảm thân thân thuyền truyền đến chấn động nho nhỏ.
Bắt đầu di chuyển.
Toàn bộ công trình treo trên mái nhà đẩy ra bắt đầu xoay tròn. Thuyền cùng ngựa xen kẽ lẫn nhau, nâng lên hạ xuống, còn có khúc nhạc dạo dương cầm vang lên, giai điệu dần trở nên rõ ràng.
"Học – trưởng -!"
Anh nghiêng đầu.
Trên khuôn mặt Lộc Viên Viên đều viết đầy sự phấn khích, cùng vừa rồi ở trên ghế tàu khóc quả thật là hai người.
Bởi vì tiếng âm nhạc lớn dần, cô phải hét lớn:
"Chơi – vui – không!"
"......"
Đối với loại vật này, cho tới bây giờ anh chưa từng dính dáng qua. Hiện tại chỉ là vì phải cùng chơi với cô, mới cảm thấy có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Nhưng anh vẫn gật đầu.
"Em chụp ảnh cho anh được không?" Đôi mắt của Lộc Viên Viên sáng lên, bỗng nhiên nói, "Học trưởng, nhất định anh rất ít tới chỗ như thế này. Sau khi chụp xong, em gửi trên Wechat cho anh. Giữ lại làm kỷ niệm rất tốt!"
"....."
Anh còn chưa lên tiếng.
Lộc Viên Viên đã nhanh chóng móc điện thoại ra, quay ống kính về phía anh, "Chuẩn bị!"
Tô Lâm suy nghĩ.
Thật sự....Nếu trong điện thoại cô có thể có hình của anh.....Hình như.....
Rất tốt?
Kỳ thật anh rất ít khi chụp ảnh. Chỉ nhớ rõ, năm nhất lúc huấn luyện quân sự có chụp ảnh chung. Sau khi rửa ảnh xong, mấy người trong ký túc xá nhao nhao cảm khái ông trời bất công, làm sao lại có người mặt thối như vậy còn có thể ăn ảnh.
Ừm....Cho nên cứ như vậy đi.
Anh vừa mới quay đầu nhìn cô, Lộc Viên Viên lại nghiêng đầu một chút, chỉ vào bên cạnh anh,
"Học trưởng, bên tay anh đó là cái gì vậy?"
"Hả?"
Tô Lâm cúi đầu kiểm tra.
Là một sợi dây thừng màu trắng, rất thô, rất dày.
Không biết dùng để làm cái gì....
"A!" Cô kêu lên một tiếng, trên khuôn mặt là dáng vẻ bừng tỉnh,
"Học trưởng, cái này hình như là dùng để kéo thuyền."
Không chờ anh đáp lại, cô lại hưng phấn nói:
"Vừa vặn anh ngồi ở trên thuyền, anh cầm dây thừng em chụp cho anh, được không?"
"......" Được rồi.
Một cái dây thừng mà thôi, chắc sẽ không bởi vì cầm cái này mà cảm thấy khó coi đi.
Anh không phải rất muốn cầm, cho nên chỉ là tay trái cầm nhẹ, nhìn về phía ống kính của cô.
Giọng nói quen thuộc của Lộc Viên Viên truyền đến:
"3.....2....."
Số "1" còn chưa ra khỏi miệng ----
Giai điệu khúc dương cầm trên bàn quay ngựa gỗ bỗng nhiên biến mất, sau đó truyền ra một giọng nữ:
"Thật xin lỗi, các vị du khách. Vừa rồi là sai lầm của chúng tôi, đã phát sai âm nhạc. Bây giờ xin mời mọi người thưởng thức phối nhạc thật sự."
Lộc Viên Viên sửng sốt một cái chớp mắt.
Sau khi nghe xong, cô cũng không để ý, một lần nữa nhìn Tô Lâm đếm ngược lại:
"Học trưởng nhìn vào đây! 3....2...."
Số "1" lại lần nữa chưa nói ra miệng ---
Tiếng nhạc to rõ mang theo hơi thở nồng đậm của quê hương:
"Em gái, em ngồi ở đầu thuyền đi, anh trai ở trên bờ....."
"....Chúng ta yêu thương nhau, dây kéo thuyền ung dung mà lắc lư....."
"......"
Cưỡi ngựa, ở trên bờ Lộc viên Viên.
Cùng cầm dây kéo thuyền, ngồi ở mũi thuyền Tô Lâm.
Hai mặt nhìn nhau.
Thời gian giống như dừng lại.
Tô Lâm ở trong khúc nhạc đồng quê ầm ĩ ồn ào, đối diện với đôi mắt của Lộc Viên Viên cùng đôi mắt của anh đều tràn ngập mộng bức* giống nhau.
(*:ý là trạng thái bị chuyện gì đó làm giật mình (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, khó nói thành lời))
Ngón tay của cô khẽ nhúc nhích.
Anh hình như mơ hồ nghe được một tiếng "Răng rắc".
"....."
Tô Lâm nhanh chóng ném dây thừng trong tay xuống, cắn răng, từ trong túi móc điện thoại ra, mở giao diện Wechat.
Tìm tới khung nói chuyện của Tần Phóng.
Sau đó gõ chữ:
Cậu đúng là đồ ngu xuẩn.