Khi còn trẻ mới kết hôn, mỗi lần cãi nhau với chồng, câu nói yêu thích nhất của Tô Nghiên chính là:
"Tôi nói cho anh biết! Nếu anh mà còn chọc điên tôi thì đứa bé sẽ mang họ tôi!"
Sau đó, chồng bà nói: "Được thôi."
...
Cuối cùng, đứa trẻ thực sự theo họ bà.
Trong quá trình mang thai sinh con, Tô Nghiên chịu không ít khổ, ốm nghén, phù nề, chuột rút bắp chân suốt mấy tháng trời.
Thời đại ngày nay, việc không kiểm tra giới tính của trẻ khi mang thai đã trở thành lựa chọn của hầu hết mọi người, dường như làm thế thì sau khi sinh ra sẽ có cảm giác thỏa mãn và bất ngờ hơn.
Thành thật mà nói, trong khoảng thời gian khó chịu nhất của thai kỳ, bà căn bản là dựa vào những tưởng tượng của mình về đứa bé, cũng như là sự an ủi của chồng để vượt qua.
Trong tưởng tượng của bà, cục cưng vẫn luôn là một cô bé như búp bê. Bà cảm thấy chỉ với cái gen này thì bé con của bà chắc chắn sẽ cực kỳ xinh đẹp, sau này sẽ có một đám nhóc đuổi theo sau mông.
Bà nuôi con gái, kiểm định con rể, quá tuyệt vời.
Cuối cùng —— bà lại sinh ra một đứa con trai.
Lúc đó, bố mẹ bà và bố mẹ chồng ở trong phòng bệnh đều mừng đến chảy nước mắt, cả bốn người đều như thế khiến bà không thể lộ ra cảm xúc mất mát của mình.
Bà chỉ len lén nắm lấy tay chồng, ba lần bốn lượt hỏi: "Anh nhìn rõ chưa? Con của chúng ta thật sự là con trai à?"
...
Chuyện muốn có con gái bà Tô chỉ nói với mỗi ông chồng nhà mình.
Vì lý do sức khỏe nên cả nhà thống nhất không sinh đứa thứ hai, mà chính bản thân bà cũng không muốn mình phải chịu khổ thêm một lần nữa.
Hơn nữa, con trai bà lại rất ngoan, không ồn ào, ít quấy khóc, càng lớn càng dễ nhìn hơn, bà cũng rất thích.
Nhưng mà lời bài hát nói rất hay, những thứ không có được sẽ luôn làm loạn tâm can (*).
(*) Trích từ bài "Hoa hồng đỏ" của Trương Bích Thần
Đứa con gái trong tưởng tượng của bà kia luôn khiến bà xốn xang.
Cho đến một ngày.
Chồng bà nói, em không có con gái nhưng sau này sẽ có con dâu mà.
Nút thắt trong lòng bà Tô thoắt đã biến mất.
... Đúng rồi!!!
Đối với bà, những lời này thật sự đã khai sáng cho bà, từ đó về sau cuộc đời của bà Tô có thêm một niềm hy vọng.
Trước khi con trai lên cấp ba, bà chưa bao giờ tỏ vẻ sốt ruột, nhưng từ khi Tô Lâm lên đại học, bà không thể kìm lòng được nữa, năm ba bữa lại gọi điện hỏi thăm tình hình, không ngờ cả năm trời vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Bà có chút nản lòng thoái chí.
Bà nghĩ, dù sao thì chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ đến, người làm bố mẹ không nên thúc giục miết.
Ai ngờ, vừa quyết định không thúc giục nữa thì vừa vào năm hai đại học chưa bao lâu, bà lại nhận được điện thoại của Tô Lâm xin tư vấn tình cảm.
—— Chính là vì cô bé con trước mặt này.
Bàn tay dụi mắt của cô bé nhỏ nhắn trắng nõn, động tác chầm chậm, thậm chí bà chưa nhìn rõ được cả khuôn mặt nhưng đã cảm thấy hết sức đáng yêu.
Bà Tô muốn tiến thêm một bước, chào hỏi ——
Tô Lâm nhanh hơn một bước, dẫn cô về phòng trước, mình cũng đi theo vào, sau đó đóng cửa lại.
Thuận tiện, khóa cửa từ bên trong.
Bà Tô: "..."
-
Tô Lâm quả thực không biết phải mở lời với cô thế nào.
Trước khi tới đây Lộc Viên Viên còn cố tình hỏi chuyện bố mẹ anh, anh còn thề thốt bọn họ không biết, hai người chỉ đi chơi thôi.
... Nhưng chỉ mới ngày thứ hai...
Anh hiểu rõ tính cách của bà Tô nhất, nếu hôm nay bà ấy không được nói chuyện với Lộc Viên Viên thì chắc chắn sẽ không chịu về.
Vì vậy... nhân lúc bà Tô còn đang ngây người, việc duy nhất anh kịp làm là lập tức kéo cô vào phòng nói sơ qua tình hình.
Lộc Viên Viên hơi mờ mịt.
Vừa rồi cô mơ hồ nhìn thấy có hai người đứng ở ngoài cửa, nhưng vì mới tỉnh dậy nên nhìn không rõ lắm, chỉ thấy một bóng người ở đấy.
Cô bị Tô Lâm dẫn về ngồi trên giường, còn anh thì đứng một bên, vẻ mặt có vẻ như mang đầy tâm sự, muốn nói lại thôi.
“Đàn anh sao thế ạ?” Sau một hồi giày vò, cơn buồn ngủ vì bị đánh thức của cô đã hoàn toàn biến mất: “Bên ngoài… là ai vậy ạ?
"... Mẹ anh." Anh quyết định nói thẳng cho cô biết: "Lúc trước anh nói với bà ấy ngày nghỉ không về, nhưng... chẳng biết sao mẹ anh lại đến cái nhà này."
Lộc Viên Viên há hốc mồm từ trên giường đứng bật dậy, nhìn chằm chằm anh hồi lâu.
Cô ngập ngừng lặp lại lần nữa: "... Mẹ anh?"
"Ừ."
“Mẹ anh—!” Lộc Viên Viên lại lớn giọng thêm một chút, rồi chợt nghĩ đến mẹ anh vẫn còn đang ở ngoài cửa, lập tức im bặt.
Sau đó bước đến gần anh, hạ giọng hỏi: "Em, em phải ra ngoài đó ạ?"
Tô Lâm suy nghĩ một chút.
Thực ra, bà Tô cũng dễ xử lý, chỉ cần anh nói một câu đại khái là cô nhóc vẫn chưa chuẩn bị tốt, đoán chừng dù có thất vọng, oán trách mấy câu, nhưng bà ấy nhất định sẽ rời đi.
Vì vậy, điểm mấu chốt nằm ở chính suy nghĩ của Lộc Viên Viên.
Tô Lâm không trả lời, thực ra Lộc Viên Viên cũng đã tự mình suy nghĩ xong, cô đi tới nắm lấy tay anh: "Không sao, nếu mẹ anh muốn gặp em, em sẽ đi ra ngoài."
"..." Tô Lâm im lặng một lúc, sau đó gật đầu khẳng định với cô: "Đúng vậy, thật ra bà ấy đã muốn gặp em từ lâu lắm rồi."
Quả thực là muốn đến sắp phát điên lên luôn ấy!!
"A, vậy thì..." Cô gái nhỏ bỗng từ từ đỏ mặt, cắn môi dưới: "Vậy giờ em ra ngay nhé, chúng ta vào đây cũng mấy phút rồi..."
"Đàn anh, đàn anh, em có cần thay quần áo không ạ? Anh xem thử đầu tóc em có bù xù không, với lại —"
"Không rối." Anh nhanh chóng trả lời: "Em đẹp lắm."
Khi cô hít một hơi thật sâu, vẻ mặt căng thẳng thái quá, Tô Lâm muốn cô thả lỏng, anh siết chặt tay cô: “Em coi bà ấy giống như phụ huynh của đứa bé em dạy thêm, hoặc là phụ huynh của bạn học cấp ba hay đại học gì đấy của em là được rồi."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lại nghĩ đến tính cách của bà Tô, anh nói thêm: "Đừng lo lắng, mẹ anh nói hơi nhiều, hơn nữa..."
Lộc Viên Viên chớp chớp mắt: "Hơn nữa... gì ạ?"
Anh cười cười, ngón trỏ của bàn tay kia co lại, quẹt qua chiếc mũi nhỏ đang hếch lên của cô: "Hơn nữa, bà ấy rất thích em."
-
Trong bộ phim truyền hình Lộc Viên Viên xem cùng bà ngoại lúc ở nhà, mẹ chồng đều là nhân vật rất hung dữ rất xấu, không có phim nào mà nhân vật mẹ chồng may mắn tránh khỏi, đủ kiểu hy vọng cháu trai thân thiết với mình mà không thân thiết với nữ chính, hy vọng con trai sẽ đứng về phía mình chứ không phải nữ chính, từ đó nổ ra hàng loạt trận cãi vã trong gia đình
Dù kết phim đều có hậu, hoặc là ra ở riêng, hoặc là mẹ chồng nàng dâu cùng trải qua một số biến cố lớn rồi chung sống hòa thuận với nhau.
Nhưng ấn tượng về mẹ chồng đó dường như đặc biệt dễ ăn sâu vào tâm trí khán giả.
Lộc Viên Viên ngồi trên sofa, nhìn mẹ Tô đang ngồi trên ghế quý phi, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng khách chiếu lên lưng bà ấy, ngũ quan tinh xảo, không có dấu hiệu chảy xệ, lúc không cười có rất ít nếp nhăn.
Lộc Viên Viên cảm thấy lời đề nghị của Tô Lâm thật hữu dụng, đúng là vì dạy thêm nên cô đã gặp qua không ít phụ huynh, tự nhủ với mình như thế dường như cũng bớt căng thẳng hơn.
Tất cả những tình huống lạnh nhạt, lúng túng trong dự đoán hoàn toàn không xảy ra.
Mẹ Tô đúng thực là người nói rất nhiều.
Lộc Viên Viên nói chuyện xong thì hoàn toàn bình tĩnh lại, sau đó mới nhất thời chợt nhận ra đây chính là mẹ của Tô Lâm, thần kinh thoáng căng thẳng, sau đó vô thức bị bà ấy dẫn sang một chủ đề mới...
Hơn nữa! Những chuyện bà ấy nói đều rất thú vị!
Tuy cô và Tô Lâm chưa... kết hôn, cũng... chưa có con, nhưng thân phận của mẹ Tô... chính là mẹ chồng trong phim truyền hình đó.
Nhưng bà ấy lại khác với những người phụ nữ trung niên cao tuổi hung thần ác sát kia!
Cô hoàn toàn có thể diễn vai con dâu trong phim nha!
...
Tô Lâm bị mẹ Tô ra lệnh cưỡng chế không được làm phiền hai người nói chuyện, đành phải ngồi bên bàn ăn nghịch điện thoại.
Thẩm Cố Minh cuối cùng cũng gửi đến một vài nơi đáng tin.
Những chỗ hẹn hhò này anh đều đã nghe qua, nhưng ở thành phố B bao nhiêu năm trời, anh lại chưa bao giờ đến một nơi nào trong số đó.
Anh nhìn lướt qua vài cái, chọn ra hai chỗ rồi lên mạng tra thử.
Sau khi làm hết mọi thứ, bên tai truyền đến tiếng cười không biết lần thứ bao nhiêu của hai người phụ nữ.
Tất nhiên là có cả bé người yêu của anh.
Hai người rất thân thiết, nhất là thân phận còn rất đặc thù, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, nhưng mà anh hoàn toàn không nghe được nội dung, chỉ có tiếng cười.
Cái cảm giác giống như bị cô lập.
Anh cảm thấy hình như mình đã hiểu tại sao những trận ẩu đả của mấy bạn nữ thời cấp ba đều là ba người.
Hai người nói chuyện, người không nghe rõ, không được tham gia.
... Thật quá dễ khiến người ta nghĩ nhiều mà.
Liệu mẹ Tô có phải là loại người lấy mấy chuyện đáng xấu hổ của anh ra nói để chọc con dâu cười không?
Còn cần phải nói à? Đương nhiên là phải rồi!
... Không được.
Tô Lâm đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy trong tủ ra hai cái ly đã rửa sạch, đổ đầy nước lọc rồi đi về phía họ.
Tiếng ly nước được đặt lên bàn cà phê hoàn toàn bị phớt lờ, y như trong dự đoán.
Nhưng anh đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Bà Tô nói: "Viên Viên, để dì nói cho cháu biết, đừng thấy tính tình bây giờ của nó như thế, khi còn bé nó có rất nhiều chuyện thú vị."
"Ngoại trừ những gì dì vừa nói, còn có một lần nó đang học mẫu giáo, vừa ngủ trưa dậy thì có khách đến nhà. Thường thì dì sẽ bảo nó kêu chú, gọi dì, nó đều gọi theo. Lần đó dì định bớt việc nên nói thẳng, A Lâm, gọi người đi."
"... Sau đó, không biết có phải do đang ngái ngủ hay không mà nó liền gọi thẳng một tiếng, "Người"."
Lộc Viên Viên sững sờ vài giây, sau khi phản ứng lại thì ôm gối cười: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Tô Lâm: "..." Anh biết ngay mà.
Anh nhìn Lộc Viên Viên cười đến chảy cả nước mắt, không biết nên vui vì bọn họ không bị lúng túng hay nên tức giận vì cái không lúng túng này được xây dựng trên nền móng hình tượng của anh bị sụp đổ.
Cuộc thảo luận này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, rõ ràng là anh không muốn nghe, vào phòng sách bật máy tính lên chơi game offline, nhưng giữa đường lại liên tục bị tin nhắn WeChat của bà Tô oanh tạc.
Bà Tô: [Không có nước, thêm nước.]
Bà Tô: [Con trai, hết nước rồi.]
Bà Tô: [Ra đây rót nước.]
...
Anh đã tự hỏi không chỉ một lần, rốt cuộc là tại sao mình lại phải bưng hai ly nước qua đó.
Cuối cùng, khi bà Tô đi về, đứng ở huyền quan, vẻ mặt Lộc Viên Viên hết sức chân thành: "Tạm biệt dì ạ, dì đi đường cẩn thận nhé..."
"Được." Bà Tô mang giày, mặc áo khoác vào, hỏi cô: "Khi nào thì tụi con đi?"
Lộc Viên Viên báo ngày.
“Vậy thì trước khi đi tụi con gặp dì một lần nữa —” Bà còn chưa nói hết câu, Tô Lâm đã phản đối đầu tiên: “Không được.”
Cùng lúc đó là "Được ạ" của Lộc Viên Viên.
"..." Mặt Tô Lâm không chút cảm xúc.
Bà Tô rất vui vẻ quay sang liếc mắt nhìn anh: "Mẹ có chìa khóa, con không được cũng vô dụng", sau đó ôn hòa nói với bạn gái nhỏ của anh: "Viên Viên, dì đi trước nha, để thằng nhóc này tiễn dì là được rồi, cháu ở nhà đi."
Như là sợ anh giả vờ không nghe thấy, bà còn đặc biệt nhấn mạnh: "Đi thôi, A Lâm, đưa mẹ xuống lầu."
Tô Lâm: "..."
Anh cảm thấy bà Tô đang muốn nói gì đó với mình.
Quả nhiên, cửa chống trộm vừa đóng lại, bà Tô đã bắt đầu cười.
Tô Lâm dựa vào cửa nhìn bà cười một lúc, sau đó lạnh lùng nói: "Nếp nhăn của mẹ càng ngày càng sâu rồi đấy."
Lúc này bà mới ngừng cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bà Tô kìm lại nụ cười chua ngoa: "Mẹ vừa thuận miệng hỏi chuyện xe đạp của con, Viên Viên nói với mẹ là con đã lắp yên sau."
"Sau đó mẹ bảo con bé cho mẹ xem yên kiểu gì, sau đó mẹ phải nín cười cho đến tận bây giờ."
Bà Tô vỗ vỗ đứa con trai cao hơn lúc bà mang giày cao gót một cái đầu: "Mẹ dạy con mua yên xe, không ngờ con lại mua cái màu hồng quá lẳng lơ con mẹ nó luôn. Không được, mẹ phải lưu hình lại về cho bố con xem, ha ha ha ha ha đi thôi."
"...?"
-
Lộc Viên Viên phát hiện Tô Lâm tiễn mẹ anh về thì có hơi ủ rũ.
Bởi vì mẹ Tô đến thăm nên hiện tại đã hơn 5 giờ chiều, anh buồn bực không bao lâu thì bảo cô thu dọn đồ đạc rồi đưa cô đi chơi.
Lộc Viên Viên thay quần áo, nhìn anh mặc lại chiếc áo khoác dài màu đen dày cộp, miễn cưỡng quàng khăn quàng cổ trước khi đi ra ngoài.
Trên đường, tâm trạng của cô vẫn luôn cực kỳ hưng phấn.
Nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần cô nhắc đến chủ đề về mẹ Tô, anh lại ngắt lời cô, nói sang chuyện khác.
Một hai lần, cô cũng hiểu ra.
Anh đang lảng tránh chủ đề này.
Nghĩ đến vẻ không được tự nhiên của anh, Lộc Viên Viên nghĩ, chẳng lẽ anh nghe được một phần cuộc trò chuyện của hai người nên cảm thấy xấu hổ?
Nhưng mà... những chuyện đó đáng yêu thật mà.
Mẹ Tô cũng không phải chỉ nói mỗi chuyện thú vị anh từng làm trước đây, mà còn nói rất nhiều chuyện, cái nào cũng hết sức thú vị. Lộc Viên Viên nghĩ có lẽ một số người chính là như thế, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã có thể khiến người khác cực kỳ yêu thích.
Tô Lâm có một người mẹ như vậy, mặc dù bây giờ anh vẫn còn không được tự nhiên, nhưng...
Anh chắc chắn rất, rất hạnh phúc.
Tô Lâm đưa cô đến một công viên giải trí.
Cô quên không đọc các chữ lớn trên cổng, đến khi bước vào, nhìn thấy đủ loại cấu trúc quen thuộc, cô mới nhận ra đây là một công viên giải trí.
Lộc Viên Viên tò mò hỏi: "Đàn anh, chúng ta chơi cái gì ạ?"
“Đến nơi em sẽ biết.” Anh đang nhìn vào bảng hướng dẫn để nghiên cứu đường đi.
Lộc Viên Viên "Ồ" rồi ngoan ngoãn đi theo.
Đến nơi, cô tùy ý ngước mắt lên, bất giác "wow" một tiếng.
Cuối cùng thì cô cũng được nhìn thấy vòng đu quay thật rồi.
Một vòng đu quay cao, đồ sộ, chọc trời.
"Chúng ta lại đi đu quay lần nữa ạ?"
Tô Lâm nhìn ánh sáng tỏa ra từ mắt cô, cảm thấy chút phiền muộn hồi chiều bị xua tan trong nháy mắt, anh không khỏi bật cười: "Đúng vậy, em thích không?"
Lộc Viên Viên gật mạnh: "Thích ạ!"
Trên đường bị kẹt xe, hiện tại đã hơn sáu giờ tối, có lẽ vì giờ cơm nên bọn nhỏ đều đã về hết, ở lại xếp hàng không còn được mấy người.
Tiếp theo là đến lượt bọn họ.
Vẫn là vòng quay quen thuộc, nhưng bên trong không đẹp bằng, chỉ là màu sắc và ghế ngồi thông thường, tất nhiên —— cũng không có máy vấn đáp
Hai người ngồi đối diện nhau.
Lộc Viên Viên nhìn mặt đất dần dần cao lên, tim đập càng lúc càng nhanh.
Không liên quan đến chứng sợ độ cao, cô không sợ độ cao, còn từng đi đến những nơi cao hơn.
Nhưng cảm giác từ trên đu quay nhìn xuống lại hoàn toàn khác, toàn cảnh thành phố B đều ở trong tầm mắt, tất cả xe cộ trên đường đều rất nhỏ bé, tất cả đèn đường đều mắc nối tiếp đan xen vào nhau thành một bức tranh.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, dựa vào lan can bên cửa sổ, quên cả kinh ngạc.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một câu "đến rồi".
Cô quay lại nhìn Tô Lâm, chưa kịp hỏi anh "Có chuyện gì" thì đã thấy anh đưa tay về phía mình: "Lại đây."
"..."
Cô còn chưa kịp phản ứng thì tay đã tự vươn tới anh.
Sau đó ——
Anh không dùng sức, cũng không biết là dùng kỹ xảo gì, trực tiếp kéo cả người cô lên, sau đó thế giới quay cuồng, cô phát hiện mình đã thay đổi chỗ ngồi——
Trên đùi anh.
"Đàn anh, sao —— ưm!” Lộc Viên Viên chưa kịp nói hết lời thì đã bị anh nuốt hết mọi thứ vào miệng.
Cô mở to hai mắt, nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, xúc cảm mềm mại mát lạnh trên môi nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Lâm hôn không quá lâu đã buông môi ra.
Chuỗi động tác này quá đột ngột, môi hai người tách ra, cô vẫn chưa kịp hoàn hồn.
"Vừa rồi là điểm cao nhất của vòng đu quay. Anh đọc trên mạng thấy nói những cặp đôi từng cùng nhau ngồi đu quay, cuối cùng sẽ chia tay."
"..."
"Nhưng nếu họ hôn nhau khi vòng đu quay ở điểm cao nhất thì sẽ ở bên nhau mãi mãi."
"..."
Giọng nói rất dễ nhận biết của Tô Lâm ở trong không gian hẹp càng thêm chết người, không chỉ quanh quẩn bên tai mà còn như bị nghiện. Nhịp tim Lộc Viên Viên vừa mới thả chậm lại bỗng chốc lại tăng nhanh dữ dội, sừng hươu con dường như liên tục đụng vào bên trong, nhịp thở cũng thay đổi.
Là vì như vậy nên tới điểm cao nhất, anh mới - kéo cô qua hôn?
Lộc Viên Viên quay đầu nhìn anh.
Khuôn mặt Tô Lâm tan vào màn đêm, đu quay vẫn chậm rãi chuyển động, không biết là ánh sáng từ đâu bỗng chiếu vào, chiếu sáng nửa khuôn mặt của anh.
Sống mũi thẳng tắp chính là đường phân cách, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, dưới hiệu ứng này, nụ cười trên khóe môi anh tuấn đẹp đến mức gần như yêu dị.
Lộc Viên Viên không khỏi thở hắt ra.
"Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tin vào những điều vô nghĩa này." Anh nói, trong giọng nói có chút bất lực và thỏa hiệp: "Cho đến khi ở bên em."
"Vòng đu quay lần trước, anh đã tỏ tình với em, nhưng không hôn em."
Nói xong câu này, anh đột nhiên vuốt cằm cô kéo khuôn mặt cô lại gần, Lộc Viên Viên cảm thấy một cảm giác quen thuộc in sâu trên khóe mắt, hơi ướt át, lành lạnh.
Hôn xong, Tô Lâm lại đưa tay vuốt ve khóe mắt cô, tốc độ rất chậm, đè thấp giọng cười: "Cho dù là giả, anh cũng phải làm một lần mới yên tâm."
Mới yên tâm rằng chúng ta có thể bên nhau mãi mãi.
- -------------------