“Đúng vậy.” Không hề do dự chút nào.
“...”
Lúc trước anh nói, dù cho em học lên thạc sĩ hay là đi làm, điều quan trọng nhất chính là vui vẻ.
Còn có câu nói kia, tất cả đã có anh rồi, em muốn làm cái gì thì cứ làm.
Lộc Viên Viên đầu tiên là kinh ngạc một chút.
Sau đó có một loại cảm xúc dìu dịu mà lại lâu dài, lớn mạnh không ngừng, tên là cảm động.
Sau đó —— Niềm cảm xúc này này bị ba chữ chữ băng vệ sinh chém chết.
Diệt sạch sẽ.
“Anh đang nói linh tinh cái gì đấy!” Thấy càng ngày anh càng sát gần lại, cô duỗi tay ai muốn đẩy anh ra xa, nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Không phải là lúc trước em nói với anh là, gì mà dùng vô cùng thích, em dùng từ nhỏ đến lớn,” Ngược lại, vẻ mặt của anh siêu vô tội, “Hả?”
“...”
Hả cái đầu nhà anh!
Lộc Viên Viên giống như là đang ăn cái gì đó rồi đột nhiên lại bị nghẹn, suýt chút nữa trực tiếp nhảy từ bàn bóng bàn xuống đánh anh.
Tô Lâm còn nghiện mất rồi, càng nhân nhượng càng lấn tới: “Đến lúc đó thì anh sẽ giao cho em chức vụ tổng giám đốc thiết kế băng vệ sinh, tiểu thư Lộc Viên Viên sẽ phụ trách đóng gói như thế nào rồi cho siêu sao nào làm người đại diện quảng bá sản phẩm ——”
Tổng giám đốc Lộc Viên Viên vừa tức vừa thẹn, duỗi tay che cái miệng còn đang đóng mở nói chuyện của anh lại: “Anh im đi! Im đi!!!”
Thế giới an tĩnh.
Cô che miệng anh lại, hai lòng bàn tay mềm mại mịn màng.
Đôi mắt lộ ra bên ngoài mở to, có lẽ là do dạo gần đây không thức đêm, trắng là trắng đen là đen, không có tơ máu gì hết, ánh mắt vô cùng đẹp, cứ nhìn cô như vậy.
Giống như đang lên án hành vi của cô vậy.
… Còn có vẻ rất vô tội.
Hình tượng ngày thường của anh thường là híp mắt chưa tỉnh ngủ, híp nửa mắt đầy lãnh đạm, híp nửa mắt cà lơ phất phơ chẳng thèm để ý cái gì.
Những lúc đối mặt với cô thì anh sẽ không có những cảm xúc đó, nhưng mà do sự chênh lệch chiều cao, cho nên anh phải nhìn từ trên xuống dưới nhìn cô, mí mắt phải cụp xuống, cho nên vẫn nửa híp lại, nhìn qua luôn có cảm giác là đuôi mắt của anh rất dài.
Cho nên mỗi lần anh nhìn thẳng vào cô bằng ánh mắt trong trẻo sâu thẳm này.
Thì Lộc Viên Viên sẽ không thể chống cự được.
Cô nhìn cả nửa ngày, quyết định cúi đầu nhận thua, thất bại dưới nhan sắc mê người này.
Cô buông tay ra, cúi đầu về phía trước rồi dẩu miệng, dùng môi thay thế đôi tay vừa rồi hôn người đẹp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mà người đẹp cười vô cùng tùy tiện đầy vui vẻ.
Trận gió vừa nổi lên không có chiều hướng giảm bớt mà hướng gió còn có chút thay đổi, thổi vào trước mặt, thổi phồng cả áo thun của người đứng trước mặt cô lên, Lộc Viên Viên nhìn cái bụng của anh phồng lên, cảm thấy thú vị, liền dùng một ngón tay chọc áo anh.
Sau khi dùng tay chọc hết khí trong áo —— Hiện lên cơ bắp của anh.
Lộc Viên Viên cảm thụ cảm giác đó, áp cả tay lên thử, có chút ngạc nhiên: “Oa cứng quá...” Cô khó hiểu ngẩng đầu: “Đàn anh, em vẫn luôn tò mò là là anh lấy thời gian ở đâu để tập thể hình vậy?”
Rõ ràng là ngày nào cũng dính ở bên cô.
Tô Lâm nhận ra, đây là đang khen dáng người anh rất đẹp.
Trong lòng anh vô cùng đắc ý, nhưng không biểu hiện ra ngoài, trả lời ba phải cái nào cũng được: “Thì vào lúc em không biết.”
Cô gái nhỏ nghe vậy thì trợn mắt trắng, thấy cánh tay sắp sửa rụt về ——
Anh tay mắt lanh lẹ, tập tức túm cánh tay trắng mềm của cô lại, lại ấn bàn tay vào bụng mình, vừa cười vừa cúi gần vào cô, cố ý hạ giọng, “Thế này có cứng không?”
Lộc Viên Viên: “...”
Lộc Viên Viên nhìn nét mặt hư đốn kia của anh, lại vẫn không nhịn được nóng hết cả mặt.
Sức lực của anh lớn hơn cô rất nhiều, tuy túm tay cô không cảm thấy đau, Nhưng mà dù cô có dãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát được, Cứ như là dính cả hai tay vào với nhau vậy.
Hơn nữa anh còn không dừng lại.
Một bàn tay Tô Lâm cầm lấy tay cô ép lên người mình, Một cây khác vòng ra sau lưng cô dùng lực kéo cô lại, “Bé yêu, chỗ nào cứng?”
“...” Hô hấp Lộc Viên Viên chững lại.
Môi anh ở sát vành tai cô, phả hơi thở nóng rực ái muội, âm sắc khàn khàn vô cùng gợi cảm, “Nơi cứng nhất… Em còn chưa nhìn thấy đâu.”
!!!
Anh anh anh!
Bây giờ còn đang ở sân thể dục đấy!!
Người này cứ thế trực tiếp mở miệng nói!!!
Vừa nãy hô hấp của cô còn đang chững lại, bị anh kích thích như vậy một cái, lập tức nửa vời sặc ở cổ họng, ho một trận rung động đất trời, lúc đang ho thì đầu sỏ gây tội còn giơ tay vỗ vỗ lưng cho cô, còn đứng ở bên cạnh cô cười ra tiếng.
Lộc Viên Viên cũng không biết nên xấu hổ hay là thẹn thùng hay là tức giận nữa.
Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận rằng rốt cuộc là phải dùng thái độ gì đối với anh, nhưng mà anh đã chuyển đề tài rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hai năm cuối...” Sau khi vỗ lưng cô, anh cũng không ngồi dậy, cứ thế dựa vào trên vai cô, tựa đầu vào trên vai cô, “Chắc là sẽ rất bận.”
Lộc Viên Viên ngẩn người.
“Nên có khả năng là hai chúng ta ta không thể gặp nhau thường xuyên giống như mấy năm nay…” Nói xong, hình như anh cảm giác vô cùng bực bội, nhỏ giọng mắng một cái, “Mẹ nó, anh không muốn chúng ta phải xa nhau chút nào.”
“...” Cô hiểu anh muốn nói gì rồi.
Lộc Viên Viên nâng tay lên, cũng vòng tay ra phía sau lưng ôm lại anh, “Không sao mà.”
“...”
Tô Lâm không trả lời.
Sao lại không sao cơ chứ, năm bốn anh phải về thành phố B thực tập ít nhất nửa năm, sau đó ở với cô nửa năm thì phải ra nước ngoài, đối với những cặp đôi yêu nhau, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều làm sao mà không có chuyện gì cơ chứ.
“Anh không ở bên em thời gian dài như vậy, nhất định là sẽ có rất nhiều nhiều thằng con trai đến tìm em, giống như ở trong câu lạc bộ máy tính của bọn em vậy, Từ Ức,” Anh hơi dừng một chút, cắn răng nói: “Mẹ nó đến bây giờ anh vẫn nhớ tên của cậu ta…”
Nghe thế, Lộc Viên Viên không nhịn được cười, cười không ra tiếng mà cả người phát run.
Anh còn chưa nói xong, tiếp tục nói, “Bé yêu của anh đáng yêu đến như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người nhớ thương.”
“…”
“À,” Đột nhiên Tô Lâm nhớ tới, “Không chỉ mấy đứa cùng khối với em đâu, còn có mấy thằng nhóc năm nhất năm hai nữa…”
“…”
Anh thở dài, “Vãi chưởng thật, anh không muốn đi nữa.”
Lộc Viên Viên: “…” Nói cứ như là là anh không phải phải là sinh viên năm nhất năm hai mới thành như bây giờ vậy.
“Không sao đâu mà đàn anh,” Cô lại mở miệng, hai người ôm nhau, tiếng nói của cô lọt vào tai anh đầy rõ ràng, “Em…” Mới nói được một chữ chữ thì lại đột nhiên im lặng như có gì đó nghẹn lại.
“Hả?” Anh có chút kỳ quái: “...... Em cái gì?”
Anh có thể nghe thấy được tiếng bật hơi của cô gái nhỏ.
Một chút vải áo sau lưng bị cô nắm chặt lại, chiếc cằm nhọn nhọn nho nhỏ của cô gác trên vai anh, hơi đau đau.
“Anh đừng sợ những thứ như vậy ——” Giọng nói của cô vừa nhẹ vừa mềm mại, kéo dài giọng nói một cái thì sẽ nghe cứ như là đang nũng nịu, ngọt ngào, giống kẹo bông gòn.
Lời nói nói ra quả thật là còn ngọt hơn cả kẹo bông gòn, trực tiếp thẩm sâu vào trái tim anh.
“—— Dù thế nào đi nữa thì em vẫn thích anh mà.”