Đúng ra mà nói, là mấy từ kia.
Một tỷ, gả cho anh, vợ.
Giọng điệu của anh nghiêm túc, nhưng lại mang ý cười, cào làm cho lòng người nghe phát ngứa, cũng không phân biệt rõ được rốt cuộc là anh đang nghiêm túc hay đang nói đùa.
Nhưng một tỷ chắc chắn là đang đùa.
Thế hai từ còn lại thì sao...
Hai từ đó chỉ là lướt qua trong đầu đã khiến cô cảm thấy mặt nóng bừng, trong ngực giống như chứa một quả bóng bay đang phồng lên, còn đang không ngừng phồng lên.
Lộc Viên Viên thực sự không biết mình nên nói gì, im lặng rất lâu, vẫn là Tô Lâm mở miệng trước.
Anh giật giật tay buông cô ra, ngồi thẳng đối diện với cô: "Ngốc rồi à?"
Lộc Viên Viên vừa định nói không phải.
Tô Lâm bất ngờ giơ tay bóp nhẹ mũi cô, cười xấu xa: "Bị một tỷ của anh doạ sợ?"
Lộc Viên Viên: "..."
Quả bóng bay trong ngực lập tức bị đâm "xì" một cái.
Cô thực sự không nhịn được phỉ nhổ: "Đàn anh, anh cho rằng mình đang đóng phim truyền hình đấy à?"
Một tỷ cũng khoa trương quá đó... Vừa nghe đã biết là giả, sao có thể bị doạ được.
"À," Anh cũng không thèm để ý, "Tóm lại chuyện này cứ tính vậy đi, sau này cũng không nhắc lại nữa."
"..."
Tô Lâm buông bàn tay đang bóp mũi cô ra, chuyển sang vuốt ve mặt cô, "Bé yêu, trừ ăn, ngủ và yêu đương với anh ra, không cần nghĩ tới chuyện gì khác."
"... Đấy là heo à."
Nhìn cô gái nhỏ cau mày, vẻ mặt câm nín, Tô Lâm lại không nhịn được đi chọc cô: "Đúng, bé yêu của anh là heo."
"... Vậy anh đang yêu đương với heo hả?"
"..."
Vì nói cô thành heo, anh phải yêu đương với heo, hình như vẫn là cô thiệt hơn, cho nên anh nói: "Ừm, đúng, ai bảo em ấy là heo chứ, anh đành phải chiều theo thôi."
Lộc Viên Viên ngây cả người.
Cô chớp chớp mắt, mới phản ứng lại đoạn nói chuyện vừa rồi của bọn họ, mặc kệ thế nào cô đều là con heo kia.
Tô Lâm cười đến run cả người, cùng lúc đó, sau lưng anh bị vỗ một phát... là bé heo nào đó.
Anh cười một lát rồi cũng thôi, cảm thấy yêu đương lâu rồi, trí thông minh có giảm hay không thì chưa biết, dù sao điểm cười phải giảm hơn chục lần.
Anh hắng giọng, ho hai tiếng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nói sang chuyện khác, "Cho em xem một bài."
"Không xem!" Cô gái nhỏ tức giận: "Heo có biết đọc chữ đâu!"
Cô cố ý khiến giọng nói vốn có của mình trở nên cứng rắn, chẳng những không có hiệu quả nên có, ngược lại còn càng thêm buồn cười.
"..."
Tô Lâm thấy cô tức đến phồng cả má, cố gắng lắm mới ngừng cười được, một tay ôm lấy vai cô: "Nhắc tới chúng ta đó, không xem hử?"
Hả?
Lộc Viên Viên nhíu mày.
Nói lúc đi học thì cũng thôi đi, sao nghỉ rồi mà vẫn nói vậy?
Cự nự một lát, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng hết thảy, cô vẫn giả vờ ra vẻ không hứng thú lắm hỏi một câu: "... Nói gì đó."
"Tự em xem đi." Anh đưa di động qua.
[Hot] [Tinh] [Chủ đề] #Lễ tết tới rồi, đăng luôn bài chúc phúc cho CP hot nhất trường ta (Mị biết Tô Đẹp Trai chắc chắn sẽ thấy! Ăn ngay nói thật, mị đúng là muốn được thêm tag tinh!!! Tô Đẹp Trai nhìn mị đi!!!)#
- - --
Lầu 1 [Người đăng]: Khụ, tuy nói là ý đồ đã rất rõ ràng, nhưng mị chơi diễn đàn lâu như vậy còn chưa có bài nào được thêm tag tinh, mị tỏ vẻ lại một năm mới, người ta rất mong mỏi!
Thuận tiện nói một câu, ngẫm lại độ ngọt của CP này trường chúng ta đi! Chó độc thân có nguyện vọng gì còn không mau tới cọ!
Mị tới trước. Khụ khụ!
Chúc Tô Đẹp Trai và Lộc Đáng Yêu, thiên trường địa cửu bách niên hảo hợp biển cạn đá mòn đất cằn trời hoang núi mòn hết cạnh trời đất hợp làm một hai người cũng không chia lìa.
Cầu nguyện, năm nay chó độc thân muốn thoát ế QwQ.
- - --
Lầu 2 [Thoát Ế vịt đột kích]: Aaaaaaaa bác gian trá quá đấy bác nói nhiều câu thế!!!
Thế mị... Chúc đàn anh Tô và Lộc Viên Viên tình chắc hơn vàng (nghe phèn ghê).
Cũng là chó độc thân QwQ... Cầu mong thoát ế, CP phù hộ QwQ.
- - --
Lầu 3 [Cháo Gạo Tía]: Thế này thì không phải là càng về sau càng không dễ chúc rồi hả? May mắn mị là người thứ ba!!
Chúc CP Tô Lộc ân ân ái ái đầu bạc răng long (quê quá... nhưng mị mù chữ).
Mị không phải chó độc thân, vậy thì cầu nguyện, cọ chút không khí vui mừng, hi vọng luôn hạnh phúc bên bạn trai QwQ.
...
- - --
Lầu 40 [Tôi thật sự nghĩ không thông]: Tôi đệch mấy người đúng là tuyệt quá, vậy mà không trùng nhau thật??? Thế tôi không có thành ngữ thì dùng một câu thơ để chúc vậy.
Chúc Tô Đẹp Trai Lộc Viên Viên: “Thân vô thái phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông (*).” (tôi biết nghe rất quê... nhưng tôi còn có thể làm sao được).
(*) Đây là hai câu thơ được trích trong bài thơ Vô đề của Lý Thượng Ẩn, khi tác giả mới nhậm chức Hiệu thư lang tại kinh thành. Trước đó, Lý Thương Ẩn từng làm Kinh Nguyên tiết độ sứ, là môn khách của Vương Mậu Nguyên. Khi vào kinh, Lý Thương Ẩn hoặc chưa, hoặc mới cưới con gái của Vương Mậu Nguyên ít lâu, nhớ tới nàng mà viết bài thơ này. Cụm "tâm hữu linh tê" được nhà thơ sử dụng như ngầm ám chỉ mặc dù bản thân đang xa cách thê tử nhưng tâm ý tương thông, lúc nào cũng nhớ đến người, muốn có được một đôi cánh chim phượng hoàng để bay đi gặp người.
Sau đó... Tất cả chó độc thân thoát ế hết QwQ...
- - --
Lầu 41 [Đây toàn là lời chúc phúc quê mùa gì vậy?]: Tên của tôi nói ra suy nghĩ của tôi.
Nhưng là mấy bác bên trên thật sự nói nhiều quá tôi đệch... Tôi cũng chỉ có thể quê theo...
Học bác bên trên một tý, tặng Tô đẹp trai một câu thơ, tiếc rằng đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy, từ đây quân vương không tảo triều. (Èmmmmm... //(*/ω//
Xấu hổ bắn!
Tiếp theo, chó độc thân cọ xíu không khí vui mừng cầu thoát ế~
...
"...?!"
Đây đều là cái gì với cái gì chứ?!
Vừa vặn lúc nhìn thấy bình luận này, Lộc Viên Viên ngừng ở giao diện hồi lâu không không nhúc nhích, Tô Lâm ngó đầu qua, trong giọng nói tràn đầy ý cười, "Hiểu câu này hả?"
Mặt Lộc Viên Viên lập tức bốc khói, "Không hiểu." Nói xong, ngón tay vèo vèo lướt xuống, rất nhanh đã không thấy câu thơ kia nữa.
Nhưng lại vẫn luôn in trong đầu, không xua đi được.
"Không hiểu anh giải thích cho em nhá..." Cánh tay của anh còn khoác trên vai cô, bờ môi cố ý bồi hồi bên tai cô. "Chính là chúc chúng ta, mỗi ngày đi ngủ ngủ tới..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Ai da anh im miệng...!" Lộc Viên Viên rốt cuộc ngồi không yên, cái tay đang không cầm điện thoại "ba" một tiếng che miệng của anh lại, lỗ tai và gương mặt đều hơi hồng. "Em hiểu được chưa!"
Tô Lâm ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng đôi mắt vẫn cong cong, đứng một chỗ cùng cô yên lặng xem hết hơn một trăm bình luận, anh cầm lại điện thoại hỏi cô: "Thế nào, cảm giác được nhiều người chúc phúc như vậy, sướng không?"
"..." Sướng?
Lộc Viên Viên bị từ hình dung của anh làm cho nghẹn họng, quyết định bỏ qua. "Đúng là rất vui đó."
"Ừm, anh cũng rất vui." Tô Lâm thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, kéo tay cô đứng lên. "Topic này được đăng trước đêm ba mươi, hôm đó anh đã muốn cho em đọc rồi, kết quả..."
Kết quả cô gọi điện thoại cho anh, còn khóc tới mức đáng thương như vậy.
"... Kết quả lại quên mất, vừa mới nhớ ra."
"Vâng, không có việc gì đâu ạ." Đi tới cửa chung cư, Lộc Viên Viên cong môi cười, mắt to đen bóng. "Vậy em về trước nha đàn anh, ngày mai gặp!"
"À."
Lộc Viên Viên cảm thấy tiếng này của anh ý là biết rồi, thế là chuẩn bị quay người mở cửa.
Chìa khoá vừa cắm vào bên trong ổ khoá, nhưng bỗng nhiên lại bị một lực đạo mạnh kéo lại.
Cô không đề phòng, cả người ngã vào lòng Tô Lâm, hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh: "...Làm sao..."
Còn chưa nói hết lời, anh đã nhanh chóng áp môi mình lên môi cô.
Kết thúc nụ hôn, anh liếm liếm môi, ánh nước ở trong bóng đêm có chút động lòng người.
Lộc Viên Viên ngây ngất, lại thấy môi của anh đóng mở, nói ra mấy chữ: "Hôn chúc ngủ ngon."
-
Lộc Viên Viên trở về nhà, tránh không được bị ông nội đang ngồi trên sô pha nói bóng nói gió một hồi.
Nhưng tính ông nội chính là vậy, cô biết mà.
Bình thường bà nội đi nhảy ở quảng trường với mấy chị em, quay về kể cho cháu gái chuyện mình được ông cụ khác bắt chuyện đều phải trộm nói sau lưng ông nội.
Nếu như bị ông nội nghe thấy, ông phải ghen mất cả tuần, liên đới tới đi quảng trường nhảy cũng phải đi theo, theo như lời của bà nội, chính là chút thời gian riêng tư với mấy chị em cũng không cho bà.
Lúc gần mười giờ, Lộc Viên Viên tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, mới vừa lên giường, không nghĩ tới bà nội lại vào phòng tìm cô.
Thế là cô ngồi thẳng dậy, cười với bà: "Bà nội, có chuyện gì vậy?"
"Viên Viên." Bà nội cũng mặc đồ ngủ, đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi tới ngồi xuống mép giường cô: "Bà chỉ muốn hỏi cháu một chút, cha cháu... thế nào rồi?"
"...A." Lộc Viên Viên không nghĩ tới là chuyện liên quan tới Lộc Chí, cô sửng sốt vài giây, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm: "Cháu cảm thấy... Tốt hơn so với trước kia, bình thường ông ấy cũng sẽ hỏi chuyện cháu..."
Lộc Viên Viên đại khái nói vài điểm thay đổi tốt của Lộc Chí, không nói chuyện trên đường cái lần trước.
Nghe xong, bà nội rõ ràng vui vẻ hơn nhiều. "Cháu đừng thấy ông nội cháu không hỏi câu nào, kỳ thật vẫn nhớ thương trong lòng, ông ấy chỉ là không nói, ăn tết chờ điện thoại nửa ngày, bà nói nếu ông muốn thì gọi một cuộc đi, ông ấy lại bày cái mặt thối hoắc ra."
"Thôi cháu đi ngủ đi, bà đi nói chuyện với ông cháu một lát." Bà nội nói một lát rồi cười đứng dậy.
"Vâng ạ." Lộc Viên Viên vẫy vẫy tay: "Bà nội ngủ ngon."
"Được rồi."
Cửa phòng "cụp" một tiếng đóng lại, âm thanh rất nhẹ.
Chung quanh đều rất yên tĩnh, khóe miệng cô từ từ hạ xuống, ngồi ở trên giường cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì.
Điện thoại đột nhiên rung lên, khiến cô giật nảy người.
Lộc Viên Viên vuốt mở khoá, là tin nhắn Wechat của Tô Lâm.
Tô Lâm: [Chuông báo nói cho anh là em nên đi ngủ rồi đó.]
Thời gian trên điện thoại di động, đúng mười giờ.
Trách không được mỗi ngày anh đều căn chuẩn giờ này như vậy.
Thế mà còn hẹn giờ...
Lộc Viên Viên một lần nữa nở nụ cười, trả lời anh: "Đúng ha~ ngủ ngon nha đàn anh ~(≧v≦)/~.
Bình thường anh đều trả lời rất nhanh, lần này cách rất lâu bên kia còn chưa trả lời, không biết vì sao.
Lộc Viên Viên cầm điện thoại, tắt đèn đầu giường nằm xuống, điện thoại lại rung lên.
Cô nằm trong chăn mở tin nhắn mới của anh ra.
Tô Lâm: [Ngủ ngon (っз(*v*)]
"..."
Lộc Viên Viên ngừng thở, trừng lớn mắt.
Anh... Vừa rồi trả lời lâu như vậy, là đi tìm cái biểu cảm này sao?
Cô lại nhìn chằm chằm cái biểu cảm đó rất lâu, cuối cùng khóa điện thoại, ở trong chăn vẫn không nhịn được cười từ từ nhắm hai mắt lại.
-
Một đoạn thời gian sau đó Lộc Viên Viên diễn ra rất có quy luật.
Buổi sáng qua nhà Thư Điềm học bù... Giữa trưa về nhà ăn cơm nghỉ trưa... Buổi chiều ra ngoài hẹn hò với bạn trai.
Bởi vì đang trong tết, rạp chiếu phim chưa bao giờ thiếu phim chiếu, hơn nữa có đôi khi may mắn, bọn họ thậm chí từng được thử qua cảm giác bao cả rạp.
Cơ mà cái lần đặt bao hết đó... Cô căn bản không nhớ rõ phim nói về chủ đề gì, sau đó lại đề nghị đi xem tiếp lần thứ hai...
Có thể là bộ phim thực sự quá không được chú ý, lại đặt bao hết.
Lại... Ài.
Sau đó Lộc Viên Viên đã từ bỏ bộ phim kia.
Thứ không có duyên phận, không thể cưỡng cầu.
Hôm nay là ngày đầu tiên một bộ phim mới công chiếu.
Đã mùng bảy tết, ngày nghỉ cuối cùng, buổi chiếu phim đông nghịt, thời điểm duy nhất để mua được chỗ ngồi không quá xa là vào buổi trưa.
Lộc Viên Viên đứng bên cạnh trạm tàu điện ngầm nói chuyện điện thoại với Tô Lâm, biết chuyện này.
Áp phích và tuyên truyền của bộ phim làm quá tốt, cô muốn xem từ lâu rồi.
Nếu là ngày mai, lại phải chờ một ngày... được rồi!
Cô ra quyết định rất nhanh: "Đàn anh chúng ta đi xem đi, một hôm không ngủ trưa không sao đâu!"
"Vậy anh đi đón em, chờ nha." Anh nói ở đầu dây bên kia, không đợi cô từ chối đã cúp điện thoại.
Hôm nay trên đường rất ít xe, anh đi từ trường học qua đây chắc cũng không kẹt, chưa tới hai mươi phút đã gặp được người.
"Đàn anh, thật ra em đã biết đường rồi mà, chúng ta toàn đi chỗ đó." Sau khi lên xe, vẻ mặt cô thật thà nói cho anh biết: "Anh không phải lần nào cũng tới đón em đâu."
"Không được." Anh vuốt tóc cô: "Hẹn hò phải có cảm giác nghi thức, anh phải giúp em tạo thành thói quen này."
"..." Đó là cái gì với cái gì cơ...
Lộc Viên Viên bỏ qua màn nguỵ biện của anh: "Thế nhưng anh phải ngồi xe hai lần, quay về cũng muốn đưa em, rất là mệt mỏi á."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"À..." Tiếng à này của anh kéo rất dài, mang theo chút ý cười bông đùa: "Đau lòng anh hả?"
"..."
Lộc Viên Viên trợn to mắt nhìn anh, lại bị anh xoa tóc vài cái.
Dừng lại mấy giây, vẻ mặt Tô Lâm không thay đổi gì, nở nụ cười rất nhẹ, kéo tay cô nói: "Vậy em coi như anh rảnh quá đi."
Lộc Viên Viên: "..."
Ba tiếng sau, Lộc Viên Viên nhận ra mình tính sai.
Thứ gọi là đồng hồ sinh học thật là đáng sợ, rõ ràng lúc xem phim còn có thể hết sức chăm chú, vừa ra tới bên ngoài nhìn thấy ánh sáng, cô liền bắt đầu bị sâu ngủ bò lên đầu, ngáp điên cuồng.
Tần suất cao tới mức Tô Lâm cũng không nhìn được nữa.
Ngay từ đầu anh còn có hứng thú đếm cho cô, về sau nhìn trong lúc đi thang cuốn cô cũng liên tục lau nước mắt, cũng thấy mệt thay cô, thì không muốn đếm nữa.
Câu nói "đưa em về nhà nhé" này, dạo một vòng quanh cổ họng.
Bị anh nuốt lại vào trong.
"... Bên cạnh có một khách sạn này." Mắt anh nhìn cái biển rất to của khách sạn đối diện trung tâm thương mại, đè nén sự kích động trong lòng, bình tĩnh cất tiếng: "Em muốn đi ngủ một lát không?"
Lộc Viên Viên buồn ngủ mơ mơ màng mang, chỉ nghe được ba chữ "ngủ một lát", lập tức gật đầu: "Được đó được đó!"
"Có mang thẻ căn cước không?"
"Hả?" Cô ngẩng đầu, hơi nước trong mắt còn chưa tan đi: "Tại sao lại cần thẻ căn cước vậy?"
"Bởi vì là khách sạn mà, thuê theo giờ chắc là cũng cần thẻ căn cước."
"Vậy đợi em tìm xem... a, có mang nè."
Trong lòng Tô Lâm lập tức cảm thấy giống như có một đống pháo hoa, "Hiuuuu.... bùm" nổ tung.
Anh cố gắng không biểu hiện quá rõ ràng, dắt cô ra cửa trung tâm thương mại: "Vậy chúng ta đi thôi."
Ra trung tâm thương mại qua đường cái, đi vào sảnh khách sạn, giờ này là giờ check-in cao điểm, thời gian mà bọn họ xếp hàng, Lộc Viên Viên cơ hồ là treo trên người anh.
Tư thế của cô tựa như coi tay anh thành gối ôm, người lại nhỏ, cả người giống như một chú gấu Koala.
Tới lượt bọn họ, tiếp tân nhìn thấy một anh đẹp trai khó gặp như vậy, một bên duy trì sự chuyên nghiệp xử lý thủ tục check-in, một bên không nhịn được liếc trộm hai người.
Chờ tới lúc đưa thẻ phòng, đã nhìn tư thế kỳ quái của hai người mấy phút, cô ấy rốt cuộc không nhịn được hỏi một câu: "Đây là... em gái của anh à?"
Anh đẹp trai vừa định trả lời.
"Em gái" treo trên người anh mở miệng: "Ai là em gái chứ..."
"Chị lễ tân..." Mắt cô gái nhỏ đều sắp không mở ra nổi, vẫn cố gắng giải thích cho bản thân: "Em không phải em gái của anh ấy, em là bạn gái!"
Nói xong, một lần nữa vùi mặt vào ngực anh đẹp trai.
Trong lòng chị gái lễ tân tức thời cảm thấy lúng túng, đỏ mặt đưa thẻ phòng đã đăng ký xong qua.
Anh đẹp trai thoáng cái nở nụ cười, một cánh tay của anh đã bị ôm chặt, một tay khác nhận thẻ phòng: "Ừm, bạn gái."
Rõ ràng toàn bộ hành trình vừa rồi không lộ vẻ gì, hiện tại vẻ mặt cưng chiều vui vẻ đúng là tràn ra từ khoé miệng.
Tô Lâm nửa ôm nửa kéo đưa gấu Koala vào phòng, cũng may có thang máy, cũng không phí nhiều sức lắm.
Bước vào cửa phòng, cắm thẻ phòng vào, anh bế cô lên đặt lên giường.
Lộc Viên Viên cảm thấy trái tim bay lơ lửng, trong nháy mắt đầu chạm vào gối, ngay cả linh hồn cũng muốn bay theo.
Cô liều mạng chống lại cơn buồn ngủ, mở mắt nhìn người đang khom lưng, túm quần áo của anh: "Đàn anh cũng ngủ đi, chúng ta... oáp..." Nửa đường không nhịn được ngáp một cái, ý thức càng ngày càng mơ hồ: "Chúng ta... chúng ta đợi buổi chiều lại đi chơi..."
"..."
Đã thế này rồi còn muốn chơi chứ.
Tô Lâm im lặng cười một hồi, ngồi dậy nhìn cô, lấy điện thoại di động ra tìm góc chụp mấy tấm ảnh.
Sau đó cởi áo khoác và giày cho cô, mình cũng lên giường, vừa nằm xuống, cô tựa như là có ý thức dựa gần lại, hai tay rất tự giác ôm anh, lầm bầm hai câu gì đó anh nghe không rõ.
Lúc đầu anh không buồn ngủ chút nào, chỉ là ôm thân thể rất mềm của cô, nghe mùi sữa quen thuộc đó, thế mà cũng sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Lúc nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới lần trước ở thành phố B, bởi vì buổi tối cô không cho anh vào phòng, chỉ có lúc ngủ trưa là được.
Cho nên đoạn thời gian kia anh luôn nghỉ trưa cùng một chỗ với cô, sau khi tỉnh lại dính nhau một hồi mới đưa cô ra ngoài chơi.
Ngẫm lại vẫn rất là hoài niệm.
-
Tô Lâm cảm thấy đây là một ngày rất đáng kỷ niệm.
Anh không nghĩ tới có một ngày anh có thể tỉnh ngủ bằng cách như vậy.
Bị hôn tỉnh.
Lúc đôi mắt còn chưa mở ra, ý thức tỉnh lại trước, anh cảm giác có thứ gì ấm nóng dán trên môi.
Rất ướt át, rất mềm mại.
Dù sao anh đã hôn vô số lần, rất nhanh ký ức đã khôi phục.
Lúc mở mắt, đôi mắt sáng lấp lánh như nai con của cô bạn gái nhỏ của anh đang nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt sáng trong, giống như không phải vừa tỉnh.
Đôi má lúm đồng tiền của cô hơi hồng, khoảng cách giữa hai người gần tới mức anh có thể thấy rõ lông mi của cô.
Bạn gái nhỏ nói: "Đàn anh anh mở miệng đi, em..." Cô dừng một chốc, mặt lại đỏ hơn: "... Em cạy không ra."
Lúc cô nói chuyện, không biết vì sao, mang theo một làn hương mùi kẹo ngọt, trùng hợp với mùi ngửi được trên người cô.
Tô Lâm sửng sốt một lát.
Vừa tỉnh lại thật ra trong đầu rất trống rỗng, anh không hỏi cô muốn làm gì, trực tiếp hơi hé miệng ra.
Lộc Viên Viên trực tiếp hôn qua, anh còn chưa kịp phản ứng, sau đó cảm giác được...
Đầu lưỡi nho nhỏ, ấm áp đẩy một thứ gì đó qua.
Vị giác của Tô Lâm cũng theo đó mà hồi phục.
Cứng cứng, ngọt, vị cam...
Kẹo?
Bạn gái nhỏ nhận ra anh ngỡ ngàng, vẻ mặt cười như ý: "Hì hì, em học theo trong phim á."
Ngay sau đó, hàng mi dài quét qua mặt anh, hơi thở của cô còn mang vị kẹo, tất cả đều phả lên da anh.
Toàn thân đều thoải mái dễ chịu, cô nằm trong lòng anh, hai người kề sát bên nhau gần như không có chút khe hở nào.
Anh gần như chết đuối trong cảm giác ấm áp này.
Vẻ mặt cô gái nhỏ trở nên hơi ngượng ngùng, chớp chớp mắt, giọng nói vừa mềm vừa nhẹ, âm cuối còn mang chút ý tranh công.
"Đàn anh." Cô thấp thỏm hỏi: "...Ngọt không ạ?"
- ----------------