• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần đây người từ trên xuống dưới trong toà cao ốc tập đoàn nhà họ Tô đều đang đồn đãi về tin tức ngầm liên quan tới con trai của chủ tịch.

... Mặc dù bởi vì bề ngoài của người đó, từ khi anh bắt đầu nhậm chức tới nay loại hiện tượng này đã vô cùng phổ biến, nhưng tin tức lần này không tầm thường.

Không giống như trong phim truyền hình, giám đốc trẻ tuổi đẹp trai luôn luôn có một thư ký xinh đẹp bên cạnh, trong công ty hễ là có chức vị thường xuyên có tiếp xúc với Tô Lâm đều là phái nam, thư ký cũng thế.

Thư ký Hà cảm thấy mình là đàn ông, không nên có thứ tính chất đặc biệt trên người phái nữ... bà tám.

Nhưng anh ta không nhịn được.

Chỉ bằng điều kiện của giám đốc, đối mặt với rất nhiều ánh mắt mê muội giám đốc cùng các loại hối lộ từ cà phê trà sữa từ trên xuống dưới trong công ty, anh ta thật sự không chống đỡ nổi.

Hơn nữa giám đốc là một người rất tốt, bình thường hay khoe khoang chuyện ân ái hằng ngày của vợ chồng họ với anh ta, cái kiểu mang cả chi tiết nhỏ khiến người cảm động ấy, cho nên thư ký Hà cảm thấy thỉnh thoảng tiết lộ một chút thông tin này cho các nhân viên nữ trong công ty cũng không sao cả.

Ai biết từ lần đầu tiên lộ ra này, đã khiến mấy cô nàng trở lên sôi nổi kích động điên cuồng đăng bài trên diễn đàn công ty.

Sau khi biết chuyện này, lúc đầu anh ta cho là lần này mình xong đời rồi... Tô Lâm hầu như mỗi khi không có việc gì đều vào diễn đàn, anh ta từng quan sát, không riêng gì công ty bọn họ, còn có công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng cách đây không xa, còn có diễn đàn trường đại học C nổi tiếng, chỉ lướt ba cái này.

Những chuyện bình thường này Tô Lâm chỉ nói với anh ta là nhiều nhất.

Những lời này là ai truyền ra, vừa nghĩ là biết.

Lúc đầu thư ký Hà cảm thấy mình mình đã phạm phải tội chết, lòng tràn đầy thấp thỏm.

Lại không nghĩ tới.

Sau khi đọc xong những bài biết do các đồng nghiệp nữ viết, trên mặt giám đốc Tô kiêm Tô thiếu gia lại tràn đầy khen ngợi, một câu không nói, thậm chí nói chuyện với anh ta còn trở nên ôn hoà hơn.

Khi đó anh ta đã cảm thấy, đây cũng là tỏ ý... cổ vũ anh ta truyền bá bất kỳ tin tức nào có trọng điểm liên quan tới "cảm tình giữa thiếu gia và thiếu phu nhân rất tốt".

Gần đây, thư ký Hà không có tin tức ân ái gì để chia sẻ.

Hơn nữa anh ta phát hiện giám đốc không lướt diễn đàn nữa.

Thậm chí khi họp xong, bình thường sẽ lật biên bản hội nghị xem rồi thảo luận với anh ta thì nay không xem nữa, mà là hễ không có việc gì làm là lại xem máy tính, hơn nữa còn cau mày, tập trung tinh thần, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Có một lần anh ta mang cà phê vào cho giám đốc, Tô Lâm không ở đó, trên màn hình máy tính còn ngừng ở giao diện trước khi anh đi.

Baidu Search: [Làm cách nào để tăng tỉ lệ có thai?... Nguyên lý thụ thai.]

...

...

Thư ký Hà suýt chút nữa đã tuột tay khỏi chiếc cốc.

Anh ta rụt cái đầu đang vươn ra lại, vừa vặn Tô Lâm đi từ toilet trong văn phòng ra, vẫn là vị giám đốc đẹp trai hơn người lại trẻ tuổi kia.

Ánh mắt anh nhìn anh ta đầy khó hiểu, nhấp một ngụm trà, "Sao cậu giống con gái thế..." Tô Lâm giơ tay chỉ vào anh, "...Còn che miệng?"

"A," Đầu óc thư ký Hà nhanh chóng xoay chuyển, cũng không nghĩ ra được lí do nào hay, "Mồm tôi bị nhiệt, đau mồm."

"..."

Sau đó không còn việc gì Tô Lâm để anh ta ra ngoài.

Thư ký Hà ngồi xuống bàn làm việc của mình, bắt đầu trầm tư.

Đây chính là một tin bom tấn.

Anh ta nên nói hay là không nói nhỉ?

Vậy là vợ giám đốc còn chưa có thai à? Cho nên có phải anh ta nên đợi tới có tin tức chính xác lại đi kể không? Bằng không thì sao có thể gọi là show ân ái?

-

Lúc đang học nghiên cứu năm thứ hai, Lộc Viên Viên đã bắt đầu làm việc ở thành phố B tại trụ sở chính của công ty mà cô từng thực tập lúc còn ở thành phố S, trong hôn lễ còn mời mấy đồng nghiệp có quan hệ rất tốt tới tham dự.

Sau khi chính thức tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô cũng chính thức nhậm chức.

Kỳ thật công việc trong xí nghiệp lớn thật sự không tính là mệt, đa số những việc cô làm xem như là lao động trí óc, nhưng bốn năm đại học Lộc Viên Viên đều là thuần túy lao động trí óc, nhiều năm như vậy đã sớm không cảm thấy mệt mỏi.

Đã qua hai tháng kể từ lần đầu tiên Tô Lâm nhắc tới chuyện con cái sau khi kết hôn.

Sự thật chứng minh, Tô Lâm còn đánh giá thấp độ khó của chuyện sinh con này.

Lộc Viên Viên nhớ rõ lời nói hùng hồn lúc đó anh thả ra nói muốn hôm sau đẻ luôn, hơn nữa trước đó cô cũng ôm suy nghĩ "hình như không sử dụng biện pháp tránh thai thì rất nhanh có thể có em bé".

Kết quả đã qua hai tháng.

Bụng của cô vẫn không có tý động tĩnh nào.

Bởi vì suy nghĩ quá mức đơn giản, Lộc Viên Viên vẫn hơi có cảm giác mất mát, nhưng rất nhanh cô đã nghĩ thông suốt, dù sao mới hơn hai mươi mà, lúc này mới hai tháng! Thứ bọn họ có chính là thời gian!

Cho tới bây giờ bên phía cha Tô mẹ Tô cũng chưa từng đề cập tới, cho nên thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Nhưng mà... Hiển nhiên người nào đó không nghĩ như vậy.

Trước kia đi học còn làm dựa theo thời khóa biểu, hiện tại thì không, cơ hồ là anh...

Chưa kể mỗi lần đều tìm đủ mọi cách bày cô thành đủ loại tư thế, nói đến đường hoàng... "Anh tìm trên mạng rồi, tư thế này dễ dàng thụ thai."

Lúc ấy Lộc Viên Viên đưa lưng về phía anh, không nhịn được trợn trắng mắt, đáng tiếc anh không nhìn thấy.

Lộc Viên Viên thậm chí không phân biệt được những trò này rốt cuộc là Tô Lâm đã sớm muốn làm hay là thật sự vì để cô mang thai.

Nhất định là anh cho rằng cô ngại nên lên mạng tra những thứ này.

Chắc chắn.

Nhìn bầu trời bên ngoài, trong lòng Lộc Viên Viên bắt đầu bồn chồn.

Mặt trời xuống núi.

... Hiện tại cô thật sự rất sợ ban đêm (p_q)

Lúc Lộc Viên Viên về đến nhà là năm giờ rưỡi.

Sau khi mở cửa vào nhà, có một người đang ngồi trên ghế sô pha.

Người bận rộn nào đó thế mà đang ngồi ở trên ghế sô pha nhìn cô, đồ vest trên người cũng chưa kịp đổi, nhìn qua cũng vừa trở về không lâu.

Lộc Viên Viên ngớ người một lát, sau đó vội vàng đổi giày chạy tới, "Đàn anh sao anh về sớm vậy?"

Tô Lâm giang tay về phía cô, cô rất thuận theo ngồi lên đùi anh, nghe anh nói: "Hôm nay không có việc gì."

"À..." Lộc Viên Viên gật gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm ạ?"

Bình thường anh đều trở về tầm bảy giờ, vừa lúc tới giờ cơm, nhưng bây giờ còn sớm như này...

"Em đói bụng?" Anh hỏi.

Lộc Viên Viên cảm nhận một lát, lắc đầu: "Không đói bụng." Nhưng mà cô không biết nên làm cái gì trong khoảng thời gian này: "Nhưng trước khi ăn cơm chúng ta làm gì giờ?"

Tay cô vòng trên vai anh, nhìn thấy anh đột nhiên nở nụ cười, trong tươi cười có ý gì đó khác, đuôi mắt hơi cong.

Cuối cùng...

Cánh tay anh đang ôm sau lưng cô siết chặt, một tay khác dùng tốc độ rất nhanh luồn qua phần sau đầu gối cô, hơi dùng lực, đứng dậy, ôm ngang cả người cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Lộc Viên Viên hoàn toàn ngơ ngẩn, luống cuống tay chân ôm lấy anh, nhéo tóc anh một cái, tức tới thở hổn hển: "Anh... anh muốn làm gì?"

Anh không nói gì.

Đá văng cửa phòng nửa khép ra, đặt cô lên giường lớn mềm mại, người này bắt đầu cởi áo vest.

Tay Tô Lâm nhìn rất đẹp, trắng nõn thon dài, tạo thành sự tương phản rõ ràng với cà vạt màu đen, anh kéo cà vạt ra từng chút một, sau đó đôi tay lại bắt đầu tháo cúc áo sơ mi.

Từng cái từng cái xuống phía dưới, từ xương quai xanh tinh xảo, đến cơ bụng tiêu chuẩn, sờ qua vô số lần, da thịt căng mịn bóng loáng dần dần xuất hiện toàn bộ trong tầm mắt cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong phòng không bật đèn, anh đứng bên mép giường nhìn cô, mặt chìm trong bóng chiều, cười lên giống yêu nghiệt đang lừa gạt thiếu nữ vô tri.

"Đây đương nhiên là..." Yêu nghiệt với gần thiếu nữ vô tri, liếm môi một cái, tròng mắt hơi híp, "Làm một vài chuyện có ý nghĩa."

Thiếu nữ vô tri run lẩy bẩy: "Thôi mà, còn sớm như này..."

"Không còn sớm," Nói xong, yêu nghiệt kéo rèm cửa vào, bật đèn bàn lên, bởi vì hiệu quả chắn sáng quá tốt, không khác gì ban đêm, "Em xem, trời tối rồi."

Lộc Viên Viên: "..."

Cô vùng vẫy giãy chết: "Em còn chưa tắm rửa..."

Yêu nghiệt rốt cuộc dao động.

Anh dừng một lát, cười nói: "Anh cũng chưa tắm, tắm chung đi."

"..."

...

Thế là thiếu nữ vô tri bị ăn hai lần.

Phòng tắm một lần, trên giường một lần.

Nếu là bình thường trước khi ngủ làm hai lần cô cũng đã trực tiếp ngủ luôn, nhưng cũng có thể là bởi vì thời gian lần này đặc thù quá mức, Lộc Viên Viên cũng không buồn ngủ, chỉ là cảm thấy mệt mỏi.

Đầu sỏ gây tội nghỉ ngơi một lát rồi xuống giường ngay, Lộc Viên Viên cũng không nhìn anh, từ từ nhắm hai mắt không muốn nói chuyện, lại đột nhiên cảm thấy có thứ gì mềm nhũn chui vào trong chăn.

Cô bất đắc dĩ mở mắt, nhìn thấy Tô Lâm đang cầm một cái gối không biết moi từ đâu ra nhét vào trong, còn nâng eo cô đặt lên gối.

Toàn thân Lộc Viên Viên không có tý sức lực nào, mặc anh loay hoay, nhưng cô cố gắng mở to mắt chất vấn anh: "Sao lại nhét gối... Anh muốn làm gì đó?"

Anh hết sức chuyên chú sắp đặt gối đầu, sau một lát mới thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, đắp chăn lại cho cô, nằm xuống ôm cả cô lẫn chăn.

Lộc Viên Viên nghiêng đầu.

Tô Lâm không ngại ngùng chút nào, vẻ mặt chân thành nói: "Hôm nay lúc làm việc anh đã tra rồi."

"..." Lộc Viên Viên đang chờ câu sau của anh.

"Bọn họ nói phải làm trong chu kỳ rụng trứng. Thời kỳ rụng trứng dễ mang thai nhất, anh tính rồi, hôm này là đang trong chu kỳ rụng trứng của em." Dừng một lát, anh bổ sung: "Hơn nữa nghe nói thời gian tốt nhất là năm giờ chiều đến bảy giờ, bởi vì lúc này chất lượng... của anh tương đối tốt."

"Sau đó," anh còn chưa nói xong, xoa xoa tóc cô, chỉ về phía dưới người cô, "Anh còn tra được, vừa làm xong kê gối đầu như này, cũng có lợi cho thụ thai."

Lộc Viên Viên: "..."

Hoá ra đây chính là lý do anh vội trở về sớm, lôi kéo cô làm việc này giữa thanh thiên bạch nhật.

Đây là cái trang web nào nói!

Cô muốn đi khiếu nại! Tố cáo!!!

-

Thật ra trước và sau kỳ rụng trứng của phụ nữ năm ngày đều là kỳ không an toàn, nhưng mà Tô Lâm không tính như vậy, dường như là anh tính kỳ không an toàn của cô thành tận nửa tháng.

Đến cuối cùng ngay cả nhà Lộc Viên Viên cũng không muốn về, Tô Lâm mới bớt phóng túng lại.

Vốn dĩ cô cảm thấy cái trang Tô Lâm tìm thấy khẳng định là nội dung nói láo trên mấy trang web quảng cáo, gì mà từ năm giờ tới bảy giờ chất lượng tốt... Gì mà lót gối xuống bên dưới...

Nhưng lại không nghĩ tới!

Tháng thứ ba... Cũng chính là sau nửa tháng hôm không biết xấu hổ không biết thẹn giữa thanh thiên bạch nhật ấy, lại thêm nửa tháng, đến đoạn thời gian trước khi tới kỳ an toàn, bà dì còn chưa tới.

Lộc Viên Viên rất sợ hãi quãng thời gian "không an toàn" đó.

Cho nên cứ việc kỳ kinh nguyệt tháng này còn chưa tới, nhưng trước khi cô về nhà vẫn ôm tí xíu hi vọng đi hiệu thuốc mua que thử thai, sau khi về nhà nói dối rằng mình muốn đi vệ sinh, len lén thử.

Không đến một phút.

Nhìn hai vạch ngang trên que, đầu óc cô thoáng chốc trống rỗng.

Này này này này... Đây có nghĩa là... có thai nhỉ?

Tô Lâm ngồi ở trên ghế sô pha xem điện thoại, đột nhiên nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng hô kinh ngạc.

Anh ngước mắt lên,, đứng bật dậy, đi nhanh vài bước qua gõ cửa, "Sao vậy bé yêu?"

Bên trong không có động tĩnh, qua mấy giây mới truyền tới tiếng xả nước bồn cầu.

Tô Lâm tựa vào tường, chờ cửa mở, trên mặt của cô gái nhỏ đỏ ửng không bình thường, trong mắt sáng lấp lánh, giống như là... Vô cùng vui vẻ?

Bởi vì vừa rồi cho là cô xảy ra chuyện gì, ví dụ như va vào đâu đó, cho nên Tô Lâm hoàn toàn không nghĩ tới chỗ nào khác.

Anh vô ý thức hỏi: "Vừa rồi em sao vậy? Kêu gì đó?"

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đột nhiên nhảy dựng lên ôm cổ anh, "Em mang thai!"

"..."

Cô ghé vào tai anh hét to: "Đàn anh em có thai rồi! Lúc tan làm em tiện đường mua que thử thai! Hai vạch ngang em tra xem là có ý gì, em có thai rồi!"

Thật ra quãng thời gian anh mong nghe thấy câu này nhất là vào tháng đầu tiên sau khi kết hôn.

Vào nửa tháng sau khi kết hôn anh mua rất nhiều que thử thai về nhà, thử đến mức Lộc Viên Viên cũng không kiên nhẫn nữa, kết quả cũng không có.

Tháng thứ hai, hai người cảm thấy đã mang thai hẳn là sẽ có cảm giác, tỉ như ngửi được thứ gì sẽ buồn nôn, cho nên cũng không kiểm tra thường xuyên nữa.

Tháng này còn chưa thử lần nào.

Anh thậm chí đã quên chuyện này, không nghĩ tới... Không nghĩ tới cứ như vậy có.

Tô Lâm lấy lại bình tĩnh, kéo tay cô đi tới cửa, ra hiệu cho cô đổi giày.

Lộc Viên Viên không hiểu: "Chúng ta đi đâu à?"

"Bệnh viện," anh hít một hơi thật sâu, làm dịu lại trái tim đang điên cuồng nhảy lên, "Anh sợ que thử thai không chuẩn."

...

Từ bệnh viện đi ra, tất cả kết quả kiểm tra đều cầm ở trong tay.

Vừa rồi bác sĩ nói "chúc mừng hai người".

Anh đứng trước cổng ngây người một hồi lâu, trong lòng ôm Lộc Viên Viên, đầu óc trống rỗng, tràn ngập hai chữ "con gái".

Anh muốn có một cô bé rất giống rất giống cô gái nhỏ của anh, mang dòng máu của hai người bọn họ, thơm thơm mềm mềm, khẳng định đặc biệt đáng yêu, còn sẽ lớn lên từng chút từng chút một, càng ngày càng giống cô.

Mãi đến phía sau lưng bị vỗ một cái, anh mới lấy lại tinh thần.

Đi xuống bãi đỗ xe, anh đột nhiên kéo tay cô quay lại, vừa đi vừa móc điện thoại ra nhấn hai cái rồi kề bên tai, giải thích với cô: "Anh không lái xe, gọi mẹ tới đón chúng ta."

Một câu "vì sao" Lộc Viên Viên còn chưa kịp hỏi ra tiếng, bên kia đã nhận cuộc gọi.

"Mẹ." Anh nói thẳng ý đồ của mình, "Mẹ lái xe tới đón con và Viên Viên đi, chờ mẹ ở cửa bệnh viện XX."

Bên kia đột nhiên vang lên một giọng nữ cao, Lộc Viên Viên đứng ở bên cạnh cũng nghe thấy: "Cái gì??! Bệnh viện??? Ai vào bệnh viện???"

Tô Lâm dừng một lát, "Mẹ đừng bận tâm, mẹ tới mau đi." Sau đó lập tức cúp điện thoại.

Mười phút sau, Tô nữ sĩ hùng hùng hổ hổ đuổi tới.

Vừa xuống xe lập tức chạy tới trước mặt hai người, giày cao gót vang lên cộc cộc, vẻ mặt lo lắng lúc đầu sau khi nhìn tới hai người hoàn hảo không chút tổn hại thì hoàn toàn yên lòng, lại hơi nghi hoặc.

"... Nhìn giống như không có chuyện mà?" Bà không nhịn được cầm túi xách đánh đứa con trai nói chuyện chỉ nói một nửa của mình, "Con không thể nói một câu hai đứa không có việc gì à? Nãy mẹ vượt bao nhiêu cái đèn đỏ con biết không?"

Lộc Viên Viên vẫn luôn không kịp chen mồm.

"Mẹ," Tô Lâm mở miệng cắt ngang bà trước: "Viên Viên mang thai."

"...A?"

"Em ấy mang thai." Tô Lâm nhịn không được cười: "Con cảm thấy con lái xe kiểu gì cũng xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ lái đi."

Lộc Viên Viên nhìn Tô nữ sĩ trầm mặc vài giây đồng hồ.

Ngay sau đó, bà lấy điện thoại từ trong túi xách ra bắt đầu gọi điện thoại, còn giải thích với hai người: "Mẹ gọi chú Trần tới."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chú Trần hình như là lái xe chuyên dụng bình thường hay đưa cha Tô đi làm, Lộc Viên Viên gặp qua.

Nhưng mà vì sao mẹ...

"Viên Viên, Tô Lâm hẳn là giống mẹ, khả năng chịu đựng tâm lý của mẹ cũng không tốt lắm." Tô nữ sĩ một tay ôm trái tim nhỏ của mình, vẻ mặt trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo rất chân thành, "Có lẽ lái xe cũng sẽ xảy ra tai nạn xe cộ."

Lộc Viên Viên: "..."

-

Đây là thai đầu của Lộc Viên Viên, mẹ Tô ngẫm lại trải nghiệm thê thảm đau đớn của mình năm đó, đặc biệt lo lắng cho cô, vừa vặn là cuối tuần, mỗi ngày đều ăn vạ ở nhà bọn họ hỏi han ân cần từ sáng sớm đến tối.

Bà luôn lo lắng Lộc Viên Viên có việc không nói, nhưng Lộc Viên Viên là thật sự không có cảm giác gì, khẩu vị và năng lực hành động hoàn toàn giống như trước đây.

Chỉ là ban đêm ngủ sớm hơn.

Cô đã đọc rất nhiều nhật ký sinh con do các mẹ bầu đăng trên mạng, không biết có phải là quá may mắn hay không, khi cô không gặp phải bất kỳ triệu chứng nào kể trên.

Tô Lâm thấy cô có thể ăn có thể uống có thể ngủ, luôn dùng vẻ mặt cười kỳ quái đáng khinh nhìn bụng của cô: "Con gái của bố ngoan lắm."

Bọn họ không đi hỏi thăm giới tính của con, Lộc Viên Viên cũng không muốn sửa vấn đề này của anh.

Sửa cũng vô dụng, dù sao anh có một đống ngụy biện để phản bác, mà mỗi khi cô đề nghị đi kiểm tra, anh lại không chịu.

Đến khi mang thai năm tháng, bụng đã lộ rất rõ, lúc đầu Lộc Viên Viên nghĩ một hai tháng sau xin nghỉ đẻ, nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tô Lâm, năm tháng rưỡi đã nghỉ.

Theo cách nói của anh, từ lúc bắt đầu mang thai đã nên ở nhà.

Khẳng định là có liên quan tới Tô Lâm hoặc là nhà họ Tô, xin nghỉ thời gian dài như vậy phía công ty lại hoàn toàn không trở ngại gì đã phê duyệt.

Trước kia giờ làm việc của Tô Lâm không có quy luật, tan tầm cũng thế, thời điểm bận rộn nhất còn bất đắc dĩ để cô ăn cơm một mình.

Nhưng từ sau khi cô mang thai, anh thực sự là vừa tới năm giờ cũng không thể ở trong công ty tiếp nữa, buổi sáng cũng thế, ỷ vào đặc quyền của bản thân hơn chín giờ mới đi ra ngoài cũng là chuyện thường.

Nhưng đã đến hai tháng cuối cùng, anh gần như chỉ ở trong nhà làm bạn với cô, cha Tô cũng đã nói có một số việc anh có thể xử lý ở nhà, phía công ty ông ấy sẽ hỗ trợ trông coi.

Hai tháng cuối là quãng thời gian gian nan nhất của Lộc Viên Viên.

Cô bắt đầu bị phù chân, làn da cũng bắt đầu thấy đau, bụng to đến mức làm gì cũng không tiện, phụ nữ có thai còn không thể vẫn luôn nằm hoặc ngồi, phải có lượng vận động cần thiết.

Lộc Viên Viên cảm thấy mình là người có thể chịu được cực khổ, chút khổ này không tính là gì, nhưng mỗi lần nửa đêm đang ngủ bị tư thế không thoải mái làm khó chịu tới tỉnh ngủ, cộng thêm những lý luận nói phụ nữ có thai cảm xúc giao động lớn, cô vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Cô vừa khóc Tô Lâm có thể tỉnh ngay lập tức, sau đó ôm cô xoa bóp cho cô, Lộc Viên Viên sẽ cọ hết nước mũi lên áo ngủ của anh.

...

Lúc Lộc Viên Viên phát hiện mình có thai là vào tháng tám, ngày sinh dự tính là ngày 21 tháng 5 năm sau, vào nằm viện trước một ngày, cho nên ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ năm đó Tô thiếu gia không có cách nào phát huy trí tưởng tượng vô cùng vô tận của anh, là trải qua trong phòng sinh.

Ngay cả ông bà nội cũng từ rất xa chạy tới, ở bên cạnh cô suốt một ngày.

Đứa trẻ tất cả mọi người chờ đợi đã lâu sinh ra vào đúng ngày dự tính.

Sinh con xong Lộc Viên Viên cũng không giống như những bộ phim truyền hình mà bà nội thích xem, nhân vật nữ chính hơi thở mong manh nói "cho em nhìn xem con" sau đó cạch một cái ngất.

Mệt mỏi thì đúng là rất mệt mỏi, nhưng cũng nhẹ nhõm không ít.

Cả nhà vây quanh đứa nhỏ, Tô Lâm ôm con qua cho cô nhìn xong, vẫn ngồi bên giường nói chuyện với cô.

Thật ra Lộc Viên Viên vừa nhìn, trong lòng còn rất toát mồ hôi hột thay bé con.

Bởi vì... nó là một bé trai.

Con trai.

Cô nhớ tới những món đồ chơi trước đó Tô Lâm mua về nhà ngoại trừ màu hồng chính là màu hồng, giày nhỏ váy nhỏ còn có nguyên bộ búp bê barbie, đã sắp chất đầy thư phòng.

Mà bây giờ, anh vẫn luôn hỏi cô có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không, cũng không nhắc tới chuyện đứa nhỏ là con trai không phải con gái, tóm lại nhìn có vẻ rất vui mừng.

Lộc Viên Viên nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra có lẽ anh cũng thích con trai, nhưng chỉ là không mãnh liệt như con gái.

Một hồi, Lộc Viên Viên nhớ tới hỏi anh: "Chúng mình còn chưa đặt tên cho con đâu... là bé trai, nên gọi là gì nhỉ?"

"..."

Nhắc tới chuyện này, vẻ vui mừng trước đó của Tô Lâm đều không thấy, khóe môi đang cong lên biến thành thẳng, giống như là bị chọc trúng điểm gì.

Thế là Lộc Viên Viên lại nhớ lại một tờ giấy A3, nguyên một tờ tất cả đều là tên con gái họ Tô.

Có thể là bị người này tẩy não, thế mà cô cũng không nghĩ tới chuyện "nhỡ đâu là con trai phải làm sao".

Hai người trầm mặc mấy giây, Tô Lâm nhìn về phía Tô nữ sĩ, "Bố mẹ anh đặt, nói gọi là Tô Chiêu, một chữ nhật một chữ triệu trong triệu hoán Chiêu, bảo anh hỏi em cảm thấy thế nào."

(*)Tô Chiêu 苏昭: Chữ Chiêu 昭 Trong Tô Chiêu 苏昭 ghép từ chữ Nhật 日và chữ Triệu 召 trong triệu hoán 召唤. Trung Quốc có nhiều từ đồng âm nhưng cách viết và nghĩa khác nhau, nên khi nhắc tới/ giới thiệu tên thường nói cách viết hoặc nguồn gốc của chữ đó.

Trong đầu Lộc Viên Viên nghĩ tới chữ đó, gật gật đầu: "Em cảm thấy được á, vừa hay lại dễ nghe... Chẳng qua cái họ này của anh, giống như đặt tên gì cũng rất dễ nghe."

Tô Lâm không đáp lại lời khen này.

Nụ cười trên mặt anh biến mất, hôn lên mặt cô một cái, cũng không ngồi thẳng dậy, cứ như vậy nói chuyện bên tai cô: "Muốn đặt biệt danh cho con không?"

"Được á." Cô gật đầu: "Anh có ý tưởng gì không?"

Tô Lâm hắng giọng một cái, giống như lập tức tinh thần tỉnh táo: "Anh tìm trên mạng, rất nhiều người nói cách đặt tên ở nông thôn tương đối linh nghiệm."

"...?" Lộc Viên Viên nghi hoặc: "... Cái gì linh nghiệm?"

Vẻ mặt Tô Lâm chân thành tha thiết, khả năng cũng cảm thấy hơi có lỗi với củ cải đỏ mới chào đời, xấu hổ nói lớn tiếng.

Cúi người ở bên tai cô, thấp giọng nói: "Bọn họ nói từ rất lâu trước kia, ở một ít địa phương thích con trai, lần này đẻ con gái, thai tiếp theo muốn con trai sẽ lấy biệt danh là Chiêu Đệ."

"...."???

Nhưng chuyện này có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ vốn đã là con trai...

Lộc Viên Viên nghĩ tới điều gì, trừng to mắt.

"Chúng ta cũng làm vậy được không, em xem vốn dĩ con cũng tên Tô Chiêu." Anh càng nói mắt càng sáng, nắm tay cô không ngừng vuốt ve, "Chúng ta có cần cũng đặt cái biệt danh không, gọi là... Chiêu Muội?"

Lộc Viên Viên: "..."

(*) Chiêu Đệ 招弟: Chiêu trong chiêu mộ, vẫy gọi, nhiều nơi quan niệm đặt tên con là chiêu đệ ý muốn thu hút, gọi một thai nam về đầu thai vào gia đình mình. Tương tự Tô Lâm muốn đặt biệt danh cho con trai là Chiêu Muội để thai tiếp theo của Lộc Viên Viên có thể là bé gái. Chiêu trong Chiêu Đệ/ Chiêu Muội và Chiêu trong Tô Chiêu đồng âm (zhao).

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Chiêu: Cmn chứ mới nhỏ như vậy đã phải bắt đầu thừa nhận thương tổn.

Tôi quên trong một chương nào đó có người bình luận nói: "Tô Lâm khẳng định là nữ nhi nô, cái loại lấy chồng sẽ khóc ấy.:)

Tôi nói cho mọi người biết, lấy chồng sẽ khóc, anh ta đúng là thế đó.:)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK