Lúc đầu tâm trạng của cô vừa vội vừa nóng nảy, theo lý mà nói thì lúc đi nhận quà sinh nhật hẳn là thời điểm vui vẻ nhất.
Nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là việc không biết vì sao anh không trả lời tin nhắn của mình.
Hơn nữa lúc sáng nói chuyện điện thoại mười mấy phút, anh cũng không nói với cô câu "sinh nhật vui vẻ" nào.
Những suy nghĩ hỗn loạn này, đã bị đánh vỡ và bị thổi bay ngay sau khi nhìn thấy anh.
Lúc trước anh không nói, là bởi vì thế này đi.
Niềm vui bất ngờ sao... cô nên đoán được từ sớm, dù sao giống như anh làm gì cũng không quá hợp với lẽ thường. Chẳng hạn như bây giờ, có thể xem như tình tiết giống trong phim truyền hình, trước đó anh cũng phải xây dựng bầu không khí tốt trước cho cô, tô điểm để làm nổi bật sự xuất hiện của anh.
Lộc Viên Viên hiểu.
Lộc Viên Viên cảm thấy anh quá thành công.
Đoán chừng trước đó cũng vẫn luôn kìm nén, chỉ đợi tới lúc nhìn thấy cô để tung chiêu lớn đây mà.
Anh ngồi máy bay mất mấy tiếng, chạy tới dưới lầu nhà cô, chính miệng nói “Bé yêu sinh nhật vui vẻ”.
Cảm nhận được xúc cảm ấm áp do đầu ngón tay anh chạm lên mặt cô mà hơn một tháng chưa được cảm nhận, ôm hoa anh tặng... Bó hoa hồng đầu tiên nhận được trong mười chín năm qua.
Cô cảm thấy sống mũi hơi cay.
Lộc Viên Viên không nói lời nào đóng cửa chung cư lại, không ngăn trước cửa mà dắt tay anh dịch vào một góc hẻo lánh bên cạnh.
Cô chuyển bó hoa sang tay trái, một cánh tay khác trực tiếp vươn qua ôm eo anh.
Tô Lâm buông bàn tay đang đặt trên mặt cô ra, cũng không cảm thấy nóng, thuận theo ý cô ôm lấy cô.
Giống như khoảnh khắc cô thật sự ôm anh, cô mới đột nhiên nhận ra tình cảm của mình.
Đợt nghỉ đông nửa năm trước, Tô Lâm rút ngắn thời gian hai người yêu xa, hơn một tháng biến thành nửa tháng, trước khi vào học đại khái hai người còn dính lấy nhau gần hai mươi ngày.
Mà nghỉ hè còn dài hơn nghỉ đông, mặc dù mỗi ngày đều gọi video call linh tinh, có đôi khi ban đêm trước khi nằm xuống đi ngủ cô vẫn sẽ nhớ anh.
Cho dù có thể nhìn thấy mặt của đối phương, thì đó cũng là ở khoảng cách xa như vậy.
Thấy được, nhưng không cảm giác được, thật sự rất nhớ.
"Đàn anh." Mặt Lộc Viên Viên vùi trong lồng ngực anh, cố gắng kìm lại hơi nước trong mắt. "Em nhớ anh lắm đó."
Đây là câu nói đầu tiên cô mở miệng nói.
Giọng nói hơi khác so với trong điện thoại, nhưng vừa nghe vẫn sẽ nhận ra ngay là cô, thói quen phát âm nhả chữ của cô, lúc nói chuyện với anh, thích kéo dài một chút, tất cả những thói quen này đều giống như là in vào trong đầu dán nhãn tên Lộc Viên Viên.
Cho nên Tô Lâm lập tức liền nghe ra, âm cuối của cô gái nhỏ hơi run.
Giống như sắp khóc.
Haiz.
Đây là xảy ra chuyện gì chứ.
Muốn tạo cho cô niềm vui bất ngờ, đây là hơi bất ngờ quá rồi.
Anh nhắm mắt lại, thở dài trong lòng, cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu cô: "Anh cũng vậy mà."
Nắm chặt cánh tay, ôm cô chặt hơn: "Nhớ em muốn chết."
Cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau một lát, anh cảm giác cô gái nhỏ lại động đậy, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt loé sáng lấp lánh: "Em muốn..."
Lời phía sau của cô bị tiếng mở cửa cắt ngang.
"Viên Viên nhận chuyển phát nhanh gì mà sắp nửa tiếng rồi, chao ôi..."
"Hở? Sao ở dưới lầu cũng không thấy, nó đi dâu rồi nhỉ..."
Lời nói của ông cụ im bặt đi.
Người thật sự có thể như vậy.
Tô Lâm không chỉ trải qua một lần, mỗi lần gặp ông bà nội của cô, hai người đều ở trong trạng thái rất thân mật.
Lần thứ nhất lúc châm cứu anh đang nắm tay cô gái nhỏ.
Lần thứ hai ở rạp chiếu phim cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh.
Lần thứ ba và lần này, ở dưới lầu nhà cô ôm ôm ấp ấp.
...
Rõ ràng lỗ tai đã nghe thấy, cũng đã tiếp nhận sự thật là "ông bà sắp nhìn thấy rồi", thật ra buông tay ra ngay là được, nhưng mà... Chính là buông không ra, không nhúc nhích được, giống như người gỗ chờ đợi lời trào phúng sắp tới từ ông nội Lộc.
"A, người ở đây à."
"..."
Lộc Viên Viên cứng đờ người buông tay ra, quay người nhìn ông bà nội, phản ứng đầu tiên vẫn là muốn giấu hoa trong tay đi.
... Nhưng bó hoa quá to.
Cô đành phải ôm hoa bằng hai tay, đối mặt với ông nội đang lé mắt nhìn cô, vừa định bất chấp tất cả mở lời.
Bác sĩ Đông Y Lộc ỷ vào ưu thế chiều cao nhìn từ trên cao xuống, nửa rũ mắt: "Đây là chuẩn bị cho ông với bà nội cháu leo cây hả?"
Tô Lâm ở một bên nghe được mà giật mình trong lòng: "..."
Mấy tháng không gặp, thế mà ông nội đã học được từ này.
"Leo cây gì chứ!" Ông nội còn muốn nói gì đó, bà nội đập một phát vào lưng ông, cười giống một đoá hoa nói với Lộc Viên Viên và Tô Lâm: "Chuyện của thanh niên người ta, sao có thể gọi là leo cây? Không nhìn thấy bó hoa của người ta sao? Cái này gọi là lãng mạn!"
"Sao lại không gọi là leo cây?" Ông nội cũng không hài lòng: "Không phải đã nói một nhà ba người ra ngoài ăn, tôi chưa ra ngoài mua đồ ăn cơm cũng chưa nấu, bà nói hiện tại xử lý sao đây!"
"Ôi dào, chuyện có gì đâu, tôi dẫn ông đi ăn!" Bà nội kéo ông ra đường: "Ông cũng đừng đứng ở đây nói linh tinh." Sau đó vừa lôi ông nội đi vừa quay đầu cười với hai thanh niên đang đứng một bên giả làm cọc gỗ: "Hai cháu đi chơi đi, Viên Viên đừng về muộn quá nhé."
Lộc Viên Viên há to miệng, vừa muốn đáp...
Ông nội đưa lưng về phía hai người khoát khoát tay, tiếng như chuông đồng: "Thôi khỏi phải về!"
Lộc Viên Viên: "..."
Tô Lâm: "..."
Tô Lâm nhìn bóng lưng hai ông bà, nhận ra hai người cũng mặc đồ đôi... áo cộc tay màu trắng trơn và quần dài ống rộng màu xanh đậm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh lại nhìn về phía cô bạn gái nhỏ bị nghẹn họng.
Áo thun trắng quần short jean, chân rất thẳng rất nhỏ.
Anh lại cười: "Hoá ra là đồ gia đình?"
Lộc Viên Viên sửng sốt, cúi đầu nhìn mình, mới phản ứng được anh đang nói cái gì, "a" một tiếng: "... Là trùng hợp thôi! Cái gì gia..."
Ông bà nội có rất rất nhiều đồ đôi, bộ kia cũng là đã mua từ trước, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi.
"Em mang hoa lên lầu cất." Lộc Viên Viên nhìn anh, giọng điệu nhảy nhót: "Anh đợi em một lát."
"Ừ." Anh xoa tóc cô: "Đi đi."
-
Đã gần bảy giờ, Lộc Viên Viên cất xong hoa xuống lầu, Tô Lâm bắt xe dưa cô tới một nhà hàng không xa lắm, mặc dù bị kẹt xe nhưng đi hai mươi phút cũng tới.
Là một nhà hàng Tây.
Trang trí theo phong cách Châu Âu, cái biển ngoài cửa là một chữ "U" to.
Hai người vừa xuống xe, từ ven đường đi tới cửa, Tô Lâm nắm tay cô rất chặt: "Em có nhớ hồi học kỳ hai của năm nhất, em nợ anh vài bữa cơm, hỏi anh muốn ăn cái gì, anh nói "em", là tên của nhà hàng này."
Lộc Viên Viên có chút ấn tượng, vẫn còn nhớ, lại thấy anh nâng ngón tay lên chỉ vào biển nhà hàng: "Chữ "U" này có nghĩa là "you", ý là "em" đó."
"...A!" Cô nhớ lại, "Hoá ra tên là "U", em còn tưởng rằng tên là "Em" thật..."
"Thật ra đều không phải." Bỗng nhiên anh lại cắt ngang lời cô.
" Cái gì..."
Cô còn chưa kịp hỏi, đi tới cổng, có nhân viên bên trong chạy ra mở cửa, áo sơ mi trắng gile trắng quần tây đen, ăn mặc chính thức hơn hai người họ nhiều, Tô Lâm đọc số điện thoại di động đặt bàn, lại có hai người đi tới dẫn bọn họ quẹo qua quẹo lại đi tới cạnh bàn.
Bàn hình chữ nhật cho bốn người, ghế ngồi là sô pha bằng da.
Cho nên Tô Lâm lại ngồi cùng một bên với cô, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh thấy thế, chuyển bộ đồ ăn bày phía đối diện qua gần họ.
Xem hết menu chọn món xong, Lộc Viên Viên một lần nữa nhớ tới đề tài mới vừa rồi: "Anh còn chưa nói xong mà, cái gì mà thật ra đều không phải? Không phải cái gì?"
"Thì..." Tô Lâm khoá điện thoại đặt lên mặt bàn, duỗi thẳng đôi chân dài dưới gầm bàn, lười nhác dựa vào lưng ghế sô pha nhéo nhéo mũi: "Lúc đó em hỏi anh, anh muốn ăn gì."
Anh quay đầu nở nụ cười: "Điều anh thật sự muốn nói là, ăn em."
"..."
"Nhưng anh lại sợ em cảm thấy anh là biến thái, nên mới đổi giọng nói có một nhà hàng tên là "Em" thôi."
Lộc Viên Viên: "..."
-
Mặc dù là sinh nhật, một ngày này cũng không hề có sự khác biệt với ngày bình thường.
Lẽ ra bữa cơm này cũng không nên có cái gì khác biệt.
Nhưng cũng có thể là bởi vì thật sự đã quá lâu không gặp, Lộc Viên Viên cảm thấy toàn bộ hành trình cảm xúc của mình đều rất vui vẻ phấn khởi, ngoại trừ việc anh không cho cô uống rượu ra, hết thảy đều rất tốt đẹp.
Cuối cùng ăn no rồi bắt đầu nói chuyện phiếm, cô dựa vào vai anh nấc: "Chừng nào thì đàn anh trở về ạ?"
"Anh có thể ở đây ba ngày." Anh nói: "Ba ngày nghỉ này vẫn phải chờ sau khi quay về dùng cuối tuần bù vào."
"A..." Lộc Viên Viên lập tức ngồi thẳng dậy nhìn anh: "Học kỳ này sao anh bận vậy ạ?" Rõ ràng lúc nghỉ đông còn chưa bận như này.
Tô Lâm cảm thấy một kỳ nghỉ này của mình không thể dùng bận bịu để hình dung.
Phải là quá thảm.
Chuyện này phải kể từ ba anh.
Tô Ngự, một người đàn ông trung niên thủ đoạn cứng rắn, Tô Lâm có thể dùng mười chữ để tóm tắt về ông...
Chiều vợ vô bờ bến, sai con không điểm cuối.
Tô Lâm là con một, bắt đầu từ khi học cấp hai hiểu chuyện xong thì đã đại khái biết nghề nghiệp tương lai của mình, hẳn là đi theo đường xưa của Tô Ngự không trật đi đâu được.
Đây là chuyện biết bao người mơ mà không được, anh biết, nhưng Tô Ngự không phải loại người vừa bắt đầu đã cho bạn bất kỳ đặc quyền nào như nói cho người khác hay giới thiệu một chút đây là con trai của bổn chủ tịch.
Ông ấy còn lâu mới làm vậy, ông chỉ im hơi lặng tiếng ném con trai vào bộ phận bận rộn nhất nhiều việc vặt nhất, thân phận chỉ là một thực tập sinh.
Thực tập sinh, ở trong công ty nhà họ thì đúng là...
Anh không nói kỹ càng, đại khái nói một ít cho cô gái nhỏ, cuối cùng pha trò giống như muốn điều tiết bầu không khí: "Còn không phải là vì anh muốn nuôi em à."
Lộc Viên Viên không cảm thấy buồn cười.
Cô liên tưởng đến ngành anh học, cảm giác tính cách của anh không giống như là người thích tài chính: "Thế anh học tài chính cũng là vì bố anh muốn anh học sao?"
"Đúng vậy." Anh gật đầu rất nhanh, sau đó đột nhiên nở một nụ cười cà lơ phất phơ, dáng vẻ đương nhiên nhất định phải được: "Bằng không thì bằng người ưu tú giống như bạn trai em, anh hẳn là phải lái máy bay."
Lộc Viên Viên: "..."
Ha, thế mà muốn lên trời.
Cô trầm mặc mấy giây, thực sự không nhịn được phản bác: "Thật ra anh hẳn nên đi lái tàu hoả ấy."
Tô Lâm sững sờ: "Hả?"
Vẻ mặt cô gái nhỏ thành thật: "Miệng lưỡi dẻo quẹo."
"..." Anh lại sửng sốt.
Sau đó kịp phản ứng, trong đầu chiếu lại một lần hình ảnh cô mặt mày tỉnh bơ nhẹ giọng nói ra câu miệng lưỡi dẻo quẹo, trực tiếp cười ra tiếng.
"..."
Lộc Viên Viên không nói gì nhìn dáng vẻ cưới phát run của anh, quyết định coi như không thấy, kéo tay anh tiếp tục tò mò: "Vậy rốt cuộc thì nhà anh làm gì đó?"
Tô Lâm cười, uống một hớp nước rồi nói: "Cái gì cũng làm... tùm lum hết..." Anh nghĩ tới mấy nhãn hiệu trực thuộc, tìm nhãn hiệu đại chúng nhất làm ví dụ: "Ví dụ như có thể em đã từng nhìn thấy đồ của tập đoàn nhà họ Tô trong trung tâm thương mại, chữ Tô trong Hạch Đào Tô (*) ấy, tên đó chính là do mẹ anh chơi khăm đặt, thế mà cha anh lại dùng thật..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(*) Chơi chữ: Đồ của tập đoàn này có nhãn "Tô" nhưng là chữ Tô trong bánh xốp hạch đào (核桃酥) chứ không phải chữ Tô (稣) họ của Tô Lâm.
"Oa!" Lộc Viên Viên đột nhiên ngồi thẳng dậy kêu ngạc nhiên.
Anh bị phản ứng to lớn của cô làm cho giật mình: "Sao vậy?"
"Cái đó, cái tập đoàn họ Tô đó!" Nhìn cô có vẻ rất phấn khích, đôi mắt nai đen bóng trong veo loé sáng lấp lánh, mở rất to: "Anh biết băng vệ sinh của tập đoàn họ Tô dùng thích thế nào không! Từ nhỏ đến lớn em đều dùng loại đó! Hoá ra là nhà anh!!!"
Tô Lâm: "..."
Mặt Tô Lâm cứng đờ: "....Ồ."
Cô líu ríu một hồi lâu, trắng trợn khen ngợi băng vệ sinh Tô Thị, ngay từ đầu Tô Lâm còn miễn cưỡng mỉm cười, đến cuối cùng dứt khoát ôm cánh tay nhìn cô, khóe môi giật giật, cười lạnh: "Biết thế anh đã tặng em một trăm túi băng vệ sinh làm quà."
Bài diễn thuyết của Lộc Viên Viên bị dừng lại, chớp chớp mắt tựa hồ không rõ sao đột nhiên anh lại toả ra hơi lạnh giống như điều hoà: "Đàn anh anh sao vậy, em khen nó anh không vui ạ?"
"..."
Tô Lâm tự nhủ trong lòng không phải không vui mà là anh sợ cmn từ nay về sau em sẽ nghĩ là nhà anh bán băng vệ sinh.
Anh đi ra ngoài không thích mang quá nhiều hành lý, ba ngày cũng chỉ mang theo một cái balo, hiện tại đang đặt ở khách sạn.
Anh móc một cái hộp nhỏ từ trong túi quần ra rồi đưa tới trước mặt cô: "Thật ra không riêng băng vệ sinh... Còn có đồ trang sức."
"..."
Lộc Viên Viên nhận lấy, nhìn cái hộp nhung màu đen, phía trên in một chuỗi từ đơn giống như chữ tiếng Pháp.
"Cái này mới là món quà thật, mở ra đi." Anh ngồi xích vào, cách cô rất gần.
"Ơ?" Lộc Viên Viên ngẩng phắt đầu lên: "Vậy còn bánh gato..."
"Bánh gatô cũng vậy, nhưng cái này..."
Tô Lâm đang giải thích, đột nhiên cảm thấy bực bội.
Anh dùng tay gãi gãi tóc, "chậc" một tiếng, một tay ôm chầm lấy vai cô, giọng điệu rất là ngang ngược: "Bạn gái của anh sinh nhật, ông đây thích tặng mấy món quà thì tặng mấy món, làm sao nào."
"... Không sao." Lộc Viên Viên nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của anh, mím môi cười, nắm lấy ngón tay anh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh nha."
"..."
Tô Lâm hài lòng.
Anh nhìn cô lật qua lật lại xem cái hộp, dứt khoát giơ tay lấy qua mở ra thay cô, nhẹ nhàng lấy món đồ bên trong ra ngoài: "Đưa cổ qua đây."
Động tác của anh quá nhanh,, Lộc Viên Viên chỉ nhìn thấy món đồ giữa ngón tay loé sáng lấp lánh, còn chưa kịp thấy rõ cái gì... Trên cổ đã có cảm giác hơi lạnh.
"Vén tóc qua một bên." Anh nói.
Lộc Viên Viên làm theo, sau đó cảm giác được anh loay hoay mấy giây ở sau gáy, sau đó giúp cô vén lại tóc ra sau lưng.
Một tay Tô Lâm chống đầu, nhìn ngôi sao nhỏ được bao quanh bởi một vòng tròn màu bạc điểm xuyết trên xương quai xanh mảnh khảnh duyên dáng của cô gái nhỏ, theo hô hấp phập phồng, ngẫu nhiên phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Lúc trước chọn cái này, chính là vì cảm thấy ngôi sao này đẹp giống đôi mắt của cô, sáng long lanh.
Anh vừa định đổi tư thế tiếp tục khen cô, lúc hạ tay xuống bàn lại không cẩn thận chạm vào chân cô.
Cảm giác đụng trúng da thịt ấm áp và nhẵn nhụi.
Có thể là do không vận động, không có cơ bắp, rất mềm rất mịn.
Tô Lâm không tự giác cụp mắt.
Cô mặc quần đùi, độ dài chưa tới giữa đùi, đường cong từ đùi tới bắp chân cân xứng và đẹp đẽ, lộ ra một mảng da lớn trắng gần như trong suốt.
Nhìn chằm chằm chân của cô một lát, cổ họng Tô Lâm bắt đầu phát khô.
Lộc Viên Viên sắp gấp chết rồi.
Cô ráng sức cúi đầu nhưng vẫn không nhìn rõ được toàn bộ dây chuyền, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng mới nhìn được.
Một ngôi sao được bao quanh bởi một vòng tròn, ngôi sao còn có thể xoay, không biết làm bằng vật liệu gì, ánh sáng lấp lánh rất êm dịu, nằm giữa hai đầu xương quai xanh cực kì phù hợp.
"Đàn anh à, đây là sợi dây chuyền đầu tiên em có được đó!" Cô để điện thoại di động xuống chọc chọc người bên cạnh, vô cùng kích động: "Cảm ơn anh, đẹp quá!"
"Ừm, đẹp." Anh nghiêng mặt, không biết vì sao mà vẫn luôn uống nước liên tục.
Lộc Viên Viên cũng không để ý tới sự khác thường của anh, lại gần nghiêng đầu hỏi anh: "Cho nên cái này chính là món quà cuối cùng ạ?"
"..."
Tay đang cầm cốc nước của anh bỗng cứng lại.
"Thật ra cũng không phải." Anh nói.
Lại là câu này.
Đây là lần thứ hai anh nói câu này trong hôm nay.
Lộc Viên Viên không hiểu: "Không phải cái gì..." Cô đột nhiên nhớ tới câu trước anh nói "muốn tặng mấy món quà thì tặng mấy món”: "Không phải là anh vẫn còn thật chứ?!"
"A..." Anh cười một tiếng, đặt cốc nước xuống: "Đúng vậy đó."
Tô Lâm ngồi thẳng người, một tay nâng lên đặt lên lưng ghế sô pha sau lưng cô, cả người nghiêng về trước.
Mặc dù anh không cho cô uống, nhưng lại tự gọi một ly rượu đỏ cho mình, mùi rượu ngập tràn trong hơi thở.
Lộc Viên Viên không biết anh lại muốn làm gì, lúc ngửa đầu thì đối diện trực tiếp với đôi mắt đen tối của anh.
Hoảng hốt trong nháy mắt, thế mà cô lại cảm thấy trong ánh mắt của anh có một chút tủi thân.
"Còn có quà gì à..." Một tay khác của Tô Lâm chuyển tới giữa hai đầu gối cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cổ họng khàn vô cùng: "... Thật ra anh, muốn tặng bản thân cho em nhất."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Lâm: Nhưng cmn chứ không tặng ra được...