Lúc mới quen cô, ngay cả cho sữa đậu nành và PPT cũng sẽ ngượng ngùng nói một câu thật ngại quá.
Khi hai người mới ở bên nhau, thực sự là nói hai câu, chỉ cần hơi mập mờ một chút, hơi đè thấp giọng nói, người này sẽ đứng im ở đó không nhúc nhích, vành tai và khuôn mặt sẽ đỏ lên ngay lập tức.
Trước đó Tô Lâm vẫn luôn cảm thấy là cô rất dễ xấu hổ, tương đối bị động.
Nhưng càng có ấn tượng như vậy, mỗi lần cô làm ra một vài hành động thì trong lòng càng rung động.
Tựa như học kỳ vừa rồi anh tới đại học S tham gia thi đấu bóng rổ, gặp phải người chơi xấu, lúc đầu trong lòng khó chịu cực kỳ... Không riêng bởi vì chuyện bị chơi xấu, còn bởi vì cô đang ngồi xem trên khán đài.
Không nghĩ tới dường như cô gái nhỏ còn tức giận hơn anh.
Đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước mắt, vòng tay qua cổ anh và hôn anh, lúc ấy anh ngớ cả người.
Đó là nụ hôn đầu tiên giữa hai người mà anh đã nhớ mong suốt bao ngày.
Dựa theo tưởng tượng ban đầu của anh, hẳn là cô bị anh lừa gạt dụ dỗ sau đó ngượng nghịu cho anh hôn, cuối cùng không nghĩ tới lại được thực hiện bằng một hình thức hoàn toàn trái ngược.
Lại sau đó nữa, anh dần dần phát hiện kiểu gì trong lúc lơ đãng cô cũng sẽ làm như vậy một lần, nói một câu gì đó, hoặc là hôn trộm một cái, lại hoặc là... học một vài trò mới trong phim rồi dùng trên người anh.
Đánh thẳng vào tim, đúng là không có tý sức lực nào để chống đỡ.
Tựa như kiểu phát huy tại hiện trường như bây giờ.
Đầu tiên anh nói tên ngốc thích tiên nữ, chỉ là cảm thấy muốn nói cho cô nghe mà thôi, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô là anh đã rất vui rồi, căn bản không nghĩ tới việc cô sẽ đáp lại cái gì.
Kết quả cô dựa theo câu nói bên trên của anh trả lại cho anh một câu kiểu y hệt.
... Tiên nữ cũng thích tên ngốc.
Còn tặng kèm một nụ hôn ngọt ngào, đơn thuần chỉ là hôn lên mặt.
Cái này... Rất cmn ngọt.
Tô Lâm cảm thấy cả trái tim mình bị cô trêu chọc tới mức nhảy nhót tưng bừng.
Anh cứ hơi cong eo như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, cứng đơ cả người mất một lúc.
Cuối cùng vẫn không nhịn được giơ tay ôm chầm người trước mặt.
Cô cũng không phản kháng, trực tiếp vươn hai tay ra ôm lấy bờ vai anh.
Trong lòng Tô Lâm mềm mại, anh cọ cọ vành tai cô gái nhỏ, ngửi mùi hương trên người cô, tất cả giác quan đều tràn ngập cảm giác tồn tại của cô, đột nhiên không khống chế được độ cong trên khoé miệng.
Chỉ là ôm, đã rất thỏa mãn.
"Sao lại ngoan vậy chứ..." Anh thở dài cảm khán, làm cho lỗ tai Lộc Viên Viên phát ngứa.
Cô chưa kịp né, hai cánh tay anh hơi dùng sức, ôm cô càng chặt, cô bị hơi thở của anh bao quanh, không thể tránh né.
Sau đó Lộc Viên Viên nghe thấy giọng nói của anh truyền tới, giọng mũi mang theo ý cười, trong nháy mắt chui vào tai khiến cô giảm thấy tê dại giống như bị điện giật.
"Tiên nữ hạ phàm tới làm bạn gái của anh, thật sự quá vất vả rồi."
-
Mặc dù quá trình thi cử rất cực khổ, nhưng sau khi đã thi xong nghĩ lại, giống như mấy ngày cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Kỳ nghỉ hè kéo dài hơn hai tháng, Lộc Viên Viên vẫn ở thành phố S, ông bà nội không nhắc tới chuyện bảo cô về nhà, chính cô cũng không nói.
Cũng không phải chống đối... Cô cũng hơi muốn quay về, nhưng lại... sợ hãi.
Sợ hãi nhỡ đâu, trạng thái hiện tại của ông ấy còn kém hơn hồi nghỉ đông.
Nhưng mà trong lòng lại có một giọng nói đang nói, nhỡ đâu ông ấy tốt hơn so với khi đó thì sao.
Mỗi lần vừa nghĩ tới vấn đề này, cô lại bắt đầu phiền lòng hoảng hốt, cuối cùng thấy trong lòng vừa sinh ra một chút manh mối thì dứt khoát cắt đứt ngay lập tức, trực tiếp tránh đi.
Vừa bắt đầu kỳ nghỉ đã tiến hành yêu xa, mỗi ngày thời gian Lộc Viên Viên gọi điện thoại với bạn trai đều rất lâu.
Có lần cô ở trong phòng đeo tai nghe xem video nên không nghe thấy tiếng mở cửa, chờ một người có mái tóc trắng như tuyết xuất hiện trong ống kính bên mình mới phản ứng lại.
Từ sau chuyện lần đó ông nội Lộc lại bật hình thức nói kháy: "Đợt nghỉ đông lần trước đi cũng không gọi điện thoại cho ông như thế", "Sau khi cháu gái của tôi yêu đương thực sự là quá ghê gớm rồi đó", "Bây giờ mới yêu nhau bao lâu sau này còn thế nào"...
Sau đó cô chưa kịp nói gì, bà nội đã đứng ra nói ông cổ hủ, không hiểu tình thú của người tuổi trẻ, quở trách ông hết bài này tới bài khác: "Ông còn đứng đây mà nói Viên Viên à?"
"Lúc còn trẻ chưa kết hôn, ra ngoài làm việc cũng phải gọi điện cho tôi tới nửa đêm, làm tôi buồn ngủ muốn chết, chỉ là tôi ngại cúp máy thôi." Bà nội cũng không xem TV nữa, vừa cắn hạt dưa vừa kể cô nghe: "Ông nội cháu ấy à, rõ ràng tiền không kiếm được bao nhiêu, đi công tác một tuần, đoán chừng còn tiêu hết vào tiền điện thoại."
Bà nội ngừng một lát, nói tiếp: "Điều kiện nhà bà tốt hơn ông, mỗi tháng bố mẹ đều nạp rất nhiều tiền điện thoại cho bà, bà cũng dùng không hết, thế nên bà nói em gọi cho anh đi anh tiêu ít tiền thôi." Nói đến chỗ này, bà trợn mắt nhìn ông lão đang ngồi một bên không nói lời nào: "Hừ, ông nội cháu không chịu. Từ lúc còn trẻ đã thế rồi, ông già này rất để ý mặt mũi."
Ông nội: "... Hừ."
Lộc Viên Viên: "..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lộc Viên Viên cảm thấy bọn họ lúc nào cũng như thế này, đây còn không phải là show ân ái trá hình à.
Bình thường anh sẽ gọi điện vào giữa trưa và buổi tối, hôm nay ăn cơm tối xong, cô thấy thời gian cũng sắp tới rồi thì đứng dậy về phòng trong cái nhìn chăm chú của ông bà nội, đóng cửa.
Có kinh nghiệm từ bài học lần trước, đeo tai nghe cũng chỉ đeo một bên, để một tai nghe tiếng bên ngoài.
Bên kia nhanh chóng đồng ý lời mời video, trong giây phút đầu tiên Lộc Viên Viên nhìn thấy anh, cô đã hơi sửng sốt.
Hôm nay Tô Lâm mặc rất chính thức, tây trang đen phẳng phiu, cổ áo áo sơ mi trắng sạch sẽ không có một nếp nhăn, thậm chí còn thắt cả cà vạt.
Tóc không tùy tính giống bình thường, dường như là dùng cái gì để định hình, lộ ra cả khuôn mặt. Hình ảnh bên anh hơi rung lắc, nhìn qua có vẻ là đang ngồi trên xe.
Trong nháy mắt cô cho rằng không phải mình đang gọi video với ai, mà là mở nhầm quảng cáo của một minh tinh nào đó.
Lúc đầu minh tinh nổi tiếng không tỏ vẻ gì, sau khi chờ mấy giây không thấy cô mở miệng mới cong môi, cười nghiền ngẫm: "Nhìn choáng váng rồi hả?"
"A." Lộc Viên Viên lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có không có..."
Minh tinh nổi tiếng dây dưa không bỏ: "Anh đẹp trai không?"
"..." Cô quyết định không để ý tới.
Cho dù đã nhìn mặt anh rất nhiều lần, nhưng ăn mặc như thế, giống như đúng... đúng là khác hẳn luôn.
Lộc Viên Viên cố gắng hết sức phớt lờ sự nóng bừng trên mặt, chuyển sang chủ đề khác: "Anh mặc như thế này là muốn đi làm gì vậy?"
"Tiệc tối." Anh nhíu mày, trên mặt lướt qua vẻ không kiên nhẫn.
Vừa bắt đầu kỳ nghỉ Tô Lâm lập tức quay về thành phố B, giống như vừa trở về đã bắt đầu bận rộn, sau đó cô hỏi qua mới biết, ngoại trừ cuối tuần, mỗi ngày anh đều bị ba mình dẫn theo đi công ty.
Không kể với cô là cụ thể đã làm những gì, chỉ có điều có vẻ mỗi ngày đều rất mệt mỏi.
Nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh nhắc tới tiệc tối.
"Cho nên đợi lát nữa đến nơi là không thể nói chuyện với em." Giọng nói của anh kéo suy nghĩ của cô quay lại.
"A, à vâng ạ." Lộc Viên Viên gật gật đầu: "Thế còn khoảng bao lâu thì đến ạ?"
"Chắc khoảng mười mấy phút." Anh dời tầm mắt nhìn phía trước, sau đó xác định thời gian: "Đợi anh quay về chắc cũng đã khuya, sớm nhất cũng mười một giờ, em ngủ trước đi, đêm nay không cần chờ anh."
"À." Lộc Viên Viên trả lời xong, nhưng lại cảm thấy lời anh nói có chỗ nào là lạ: "Anh nói kiểu này... Giống như là hai chúng mình sống chung vậy..."
Anh lập tức nhướng mày cười với cô, đột nhiên đưa màn hình xích lại gần bờ môi xinh đẹp của mình, nhỏ giọng nói: "Bé yêu, đừng nóng vội, sớm muộn gì chúng ta cũng sống cùng nhau."
Lộc Viên Viên: "..."
"... Cái gì chứ!" Cô cảm thấy mặt mình nhất định đỏ bừng, thấy người bên kia cười càng thêm vui vẻ, tay đang cầm điện thoại di động run ác hơn, cô ước gì tay mình có thể xuyên qua màn hình véo anh một cái.
Mặc dù không nỡ cúp điện thoại thật, nhưng vẫn nhịn không nói chuyện với anh hơn một phút đồng hồ.
Về sau không chịu nổi anh vẫn luôn nhỏ giọng dỗ dành, hai người lại bắt đầu nói chuyện... nhưng không biết vì sao, nhưng câu nói làm cho người nghe mặt đỏ tim đập anh đều đè thấp giọng thả nhẹ âm lượng.
Đại khái qua mười mấy phút, đúng như lời anh nói lúc trước: "Anh sắp tới rồi."
"Dạ vâng." Nói chuyện điện thoại một hồi, Lộc Viên Viên đã nằm sấp xuống giường, cô ôm một con gấu bông nằm ngiêng nói: "Vậy anh đi đi, em cúp nha."
"Chờ chút đã."
Cô không hiểu: "... Sao vậy?"
Trời mùa hè tối muộn, đã hơn sáu giờ mà bên ngoài vẫn còn sáng rõ, anh dựa vào ghế da màu đen đằng sau, bởi vì cửa sổ bên cạnh đã dán màng đen nên đã ngăn lại một phần tia sáng nhưng vẫn có thể hoàn toàn thấy rõ.
Cô hỏi câu đó xong, Tô Lâm lập tức thay đổi vẻ mặt.
Anh nhếch môi cười, đôi mắt đen láy, khóe mắt giống như ẩn chứa ánh sáng, sau khi lộ ra xương lông mày, sống mũi trông còn thẳng hơn ngày thường, nhìn khiến tim cô đập hẫng một nhịp.
"Anh đẹp trai không? Em còn chưa trả lời." Anh nói: "Không nói không cho cúp." Giọng điệu ngang ngược lại ra vẻ đúng lý hợp tình.
"..." Môi cô mấp máy, trong lòng cảm thấy anh thật sự quá ngây thơ!
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn giống như thở dài nhẹ giọng nói: "Đẹp trai chứ... Đàn anh rất đẹp trai."
Nói xong, lại nghe thấy một giọng nữ đột ngột vang lên, âm lượng rất nhỏ nhưng rất rõ ràng: "...Aaaa Viên Viên thật là đáng yêu quá đi, ôi trời ôi, con trai à con có thể đưa con bé tới chơi không vậy!"
Giọng nói còn hơi quen tai.
"..."
Lộc Viên Viên trợn to mắt, ngừng thở, tay run run hỏi anh: "Đó đó đó... đó là ai..."
Tô Lâm giả vờ vô tội nháy mắt mấy cái, cười giống người hiền lành: "Mẹ anh đó, không nghe ra hả."
Cô giãy dụa hỏi: "Không phải là anh mở loa ngoài đi..."
"Đúng rồi." Anh gật đầu: "Anh quên mang tai nghe." Ngược lại còn an ủi cô nói: "Em yên tâm, mấy câu trước bà ấy không nghe thấy, chỉ có câu cuối thôi."
Lộc Viên Viên: "..."
Quỷ mới tin anh.
-
Qua mùa hè này, Thư Điềm sẽ lên lớp mười một, bởi vì điểm Chính trị Sử Địa cao hơn Vật lý Hoá Sinh, cho nên lúc chia khối cô bé chọn học Văn, nhưng Toán và Tiếng Anh thì Lộc Viên Viên vẫn phải dạy, hơn nữa Toán vẫn luôn là môn cô bé yếu nhất, mẹ của cô bé cũng hi vọng cô bé có thể học Toán trước khi bắt đầu khai giảng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lúc đầu mẹ Thư Điềm muốn học năm buổi một tuần, đến cuối cùng có lẽ là vẫn thương con gái, cho nên cuối cùng quyết định Lộc Viên Viên một tuần tới ba lần.
Trong ngày nghỉ, Lộc Viên Viên ngoại trừ tới dạy học cho Thư Điềm, nói chuyện điện thoại với Tô Lâm, thì chính là ở trong nhà đọc sách... đọc toàn sách liên quan tới máy tính.
So sánh với bên phía Tô Lâm, mỗi ngày cô đều trôi qua rất nhàn nhã, chớp mắt đã qua hơn một tháng.
Ngày 10 tháng 8 là sinh nhật của cô, thực ra không có nhiều người biết sinh nhật của cô, tám chuyện một hồi trong cơn mưa lì xì trong nhóm chat ký túc xá, đáp lại mấy lời chúc sinh nhật gửi riêng, lúc hơn mười giờ sáng cô nhận được cuộc gọi từ Tô Lâm.
"Ở nhà sao?"
"Ở nhà ạ." Tâm trạng cô tốt, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Sao vậy ạ?"
"Giờ em xuống lầu đi." Anh nói.
"..."
Lộc Viên Viên xem không ít phim thần tượng với bà nội.
Nghe được câu này, trái tim của cô nhảy lên bang bang, tốc độ trực tiếp tăng vọt, suy nghĩ có phải anh bay tới tìm cô hay không chiếm đầy đầu óc...
Còn chưa nghĩ xong, bên kia giải thích: "Món quà anh mua tặng em điền số điện thoại của anh, chuyển phát nhanh đến, xuống dưới nhận đi."
"..." Trái tim nhỏ của Lộc Viên Viên vắng lặng.
Nhưng có quà cũng rất tuyệt!
Cô vẫn rất vui vẻ "vâng" một tiếng.
Bởi vì đeo tai nghe rất tiện, cuộc gọi giữa hai người vẫn luôn không cắt đứt, cô ký nhận chuyển phát nhanh ôm lên lầu, mở ra phát hiện là một cái bánh gatô to, vẽ mặt một cô bé rất đáng yêu.
Còn có tấm thiệp, viết "Lộc OO 19 tuổi sinh nhật vui vẻ."
"Oa..." Cô thiếu chút nữa không nhịn được giơ tay chọc cô bé được vẽ trên bánh: "Đáng yêu quá đi..."
Anh nở nụ cười: "Thích không?"
"Thích ạ." Đây là bánh gatô to nhất đẹp nhất mà cô nhận được từ bé tời giờ: "Đặc biệt thích!"
"Ừm." Nghe giọng nói, có vẻ tâm trạng anh cũng rất tốt: "Bé yêu, ba anh gọi anh đi họp, em chơi trước, tối nay tìm em."
Cô sửng sốt, rất nhanh đáp lời: "À vâng, anh mau đi đi."
Thẳng đến cúp điện thoại, cô ngồi trên ghế sô pha ngẩn người một lúc lâu, trong lòng có hơi không vui.
Anh không nói câu đó...
Mặc dù trên bánh gatô anh tặng có viết, nhưng mà... Chỉ là rất muốn nghe anh chính miệng chúc cô sinh nhật vui vẻ thôi...
Lộc Viên Viên nắm tóc, lắc lắc đầu.
Được rồi, cũng không phải trẻ con, đón sinh nhật mà thôi, có gì đâu mà bận tâm.
Không có việc gì! Anh chỉ bận quá nên quên thôi!
Mãi cho đến sáu giờ chiều, Tô Lâm cũng không gửi tin nào tới.
Tin nhắn lúc trưa cô nhắn anh cũng không trả lời.
Lộc OO: [Đàn anh anh vẫn đang bận sao~ ( o ω o)]
...
Ông bà nội ở trong phòng thay quần áo, muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Lộc Viên Viên mở Wechat ra nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, mân mê miệng một cách vô thức, hai má phồng thành bánh bao.
Vừa định khoá màn hình, điện thoại đột nhiên chấn động.
Một tiếng thông báo đồng thời truyền tới.
Tô Lâm: [Em lại xuống lầu một chuyến đi, một món quà khác cũng tới rồi.]
Lộc Viên Viên: "..."
Cô nhìn thấy hai chữ "món quà" cũng không có vui lắm, rầu rĩ đánh chữ trả lời "được", sau đó vịn đầu gối đứng lên, hô vào trong phòng một câu: "Ông bà nội cháu có một gói hàng sắp giao tới rồi, cháu xuống lầu trước nha, xíu nữa trở về!"
"Đi đi đi đi, ông bà cũng sắp xong rồi."
Ngồi thang máy xuống lầu rất nhanh, vừa ra cửa chung cư, hơi nóng mùa hè thổi quét tới, không khí bên ngoài nóng mà ẩm ướt, cô cau mũi, nghĩ nhanh chóng lấy chuyển phát nhanh rồi đi...
Đột nhiên bị một mùi hương lôi kéo sự chú ý.
Hơn nữa có vẻ cách cô rất gần.
Lộc Viên Viên vịn chốt cửa, trong nháy mắt ngước mắt, hoảng hốt cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ.
Người vừa rồi gửi tin nhắn cho cô.
Người vốn nên đang ở thành phố B.
Bây giờ đang đứng ở trước mặt cô.
Mùi hương bắt nguồn từ thứ trên tay anh... một bó hoa hồng to, chỉ có một màu duy nhất, đỏ rực rỡ phối với giấy bọc màu trắng bao quanh, tầng tầng lớp lớp, đẹp tới chói mắt.
Nhưng mà càng chói mắt chính là người đang cầm nó.
Tô Lâm đang đứng cạnh cửa đợi cô, quay về cách ăn mặc thường ngày, áo thun trắng quần đen rất nhàn nhã, người anh hình như gầy hơn chút, đường cong trên khuôn mặt càng rõ ràng.
Khóe mắt hơi nhướng lên, cười còn đẹp hơn hoa.
Lộc Viên Viên cảm thấy cả người mình đều choáng váng.
Tay anh giơ lên trước, cô cứ thế ôm lấy hoa, mở to mắt nhìn chằm chằm anh, nói cũng quên, nhịp tim như nổi trống.
Qua một mùa hè anh cũng không phơi đen, làn da vẫn trắng như ban đầu, dưới mắt hơi có màu xanh lập tức có thể nhận ra, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới vẻ ngoài của anh.
"Bé yêu." Anh nhếch khoé miệng, đưa tay sờ sờ mặt cô, trên ngón tay thon dài còn mang theo mùi thơm của hoa hồng: "Sinh nhật vui vẻ."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Lâm: Lần đầu tiên tôi lên sân khấu không có hiệu ứng này.
Cái này cùng nguyên lý với "muốn bắn xa đầu tiên phải ghìm lại".
Lộc OO:
... Con gái không lời nào để nói, đã bị thao tác gợi cảm này làm choáng váng.