• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, hầu hết học sinh đã ăn xong từ canteen trở về, tiếng các cô gái cười đùa, xen lẫn với giọng nam thỉnh thoảng vang lên.

Cách một cái cây, biết rõ bọn họ ở phía sau sẽ không nhìn thấy, nhưng ôm nhau vẫn có cảm giác như đang lén lút làm chuyện xấu.

Nghe anh nói, Lộc Viên Viên bỗng trợn tròn hai mắt.

"Anh..." Thật lâu sau cô mới tìm được giọng nói của mình, giật giật tóc sau gáy anh, nhỏ nhẹ nói: "Anh nói cái gì cơ..."

"Em nghe thấy mà." Anh cũng không vội, vẫn nhìn cô như thế: "Em đâu có điếc đâu."

"..." Vậy không nghe thấy là do cô điếc à?!

Trên thực tế, Tô Lâm luôn thảo luận với cô rất nhiều việc, phần lớn kết quả đều dựa trên sở thích của cô mà quyết định.

Nhưng cũng có một phần nhỏ - chính là những gì đang diễn ra ngay bây giờ.

Ngay cả khi cô không... trong chốc lát anh cũng sẽ làm như vậy.

Lộc Viên Viên suy nghĩ một chút, dù sao cũng không có ai nhìn thấy, cô hít sâu một hơi.

Rồi thở ra.

Thực ra thì… hai người đã hôn khá nhiều lần.

Lần này chỉ là thay đổi tư thế mà thôi, cô nghĩ.

Lộc Viên Viên thở chậm lại, chậm rãi cúi đầu tới gần anh, lúc mặt sắp chạm vào, anh chớp mắt một cái.

Hàng mi dài cọ vào má cô, làm cô hơi ngưa ngứa.

Cô không nhịn được cười với tư thế này, vừa định đưa tay sờ chỗ ngứa, Tô Lâm đột nhiên nói: "Em có biết lúc em cười chỉ có một bên má có má lúm đồng tiền không?"

Khi anh nói, hơi thở nóng hổi phả ra trong bầu không khí lạnh lẽo, tan thành một màn sương trắng.

"Hết sức dễ thương.” Không đợi cô trả lời, anh đã trầm giọng nói tiếp.

Lộc Viên Viên quên cả cơn ngứa, ngơ ngác "a" một tiếng, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ngậm chặt môi.

Hôn môi đã nhiều lần như thế nhưng cô thật sự không hiểu tại sao thỉnh thoảng Tô Lâm sẽ thè lưỡi, thỉnh thoảng lại chỉ chạm môi.

Hoàn toàn không theo một quy luật nào, mặc dù ở tư thế này, cô giống như người hoàn toàn bị dẫn dắt theo tiết tấu.

Được rồi... thật ra thì...

Lộc Viên Viên dựa vào người anh, thở hổn hển, từ từ nhắm mắt suy nghĩ.

Cho dù hôn kiểu nào thì cuối cùng cô cũng chỉ có một cảm giác.

Đầu óc choáng váng, chân như nhũn ra.

-

Lúc Tô Lâm trở lại ký túc xá, chỉ có một người đang tắm trong phòng tắm, những người còn lại vẫn chưa về.

Mà điện thoại —— lại một lần nữa —— đúng lúc đổ chuông.

Trực giác nói cho anh biết, gọi vào thời điểm này chỉ có thể là bà Tô.

Anh đi đến bên giường, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên.

Một tay anh cởi cúc áo khoác, trượt màn hình: "Alo, mẹ."

“Con trai!” Giọng bà Tô vẫn tràn đầy sức sống: “Gần đây yêu đương thế nào rồi?"

Kể từ khi biết được sự tồn tại của Lộc Viên Viên, bà chỉ muốn bảo Tô Lâm mỗi ngày làm một bài tiểu luận hàng nghìn chữ báo cáo bọn họ đã đi đâu và làm gì gửi cho mình.

Tô Lâm thường không trả lời tin nhắn WeChat của bà ấy, nhưng vẫm không thể làm giảm đi cảm xúc mãnh liệt của mẹ mình.

"... Rất tốt." Nhưng thật ra là cực kỳ tốt.

Có điều anh không thể sử dụng một tính từ hơi khoa trương như vậy với bà Tô, bởi vì bà ấy sẽ tự động tăng thêm gấp mười lần.

Tô Lâm một tay cởi nửa áo khoác, đổi tay cầm điện thoại: "Mẹ có chuyện gì sao?"

"Mẹ chợt nhớ ra một chuyện." Giọng điệu của bà Tô trở nên thần bí: "Trước kỳ nghỉ đông năm nhất, ngay trước kỳ thi cuối kỳ ấy, con được nghỉ một tuần đúng không? Năm nay còn được nghỉ nữa không?"

"Có."

"Mẹ nhớ năm ngoái con về nhà, năm nay vẫn về chứ?"

"..."

Năm ngoái anh còn độc thân, về nhà thì về nhà thôi, năm nay sao có thể cơ chứ ——

Tô Lâm cởi áo khoác, vắt trên băng ghế vừa định trả lời thì bà Tô đã không đợi được nữa: “Vầy nè, mẹ thấy con rất thích bé người yêu của con, ảnh chụp con gửi mẹ xem mẹ cũng rất thích! Có điều tết nhất sao có thể không biết xấu hổ mời người ta tới nhà chơi được, bởi vậy dứt khoát chọn kỳ nghỉ một tuần kia luôn, mời con bé đến thành phố B chơi, nha nha? Con thấy thế nào?"

"..."

Anh không nói tiếng nào, bà Tô lại sốt sắng: "Các con sẽ ở chỗ của con hồi cấp ba, xung quanh có nhiều địa điểm vui chơi, vị trí vừa đẹp, có mấy phòng ngủ, học hay chơi đều được." Giọng bà Tô chợt thay đổi, trầm xuống: "Mẹ chỉ muốn gặp con bé một lần! Ăn một bữa cơm thôi cũng được!"

Sau một hồi suy nghĩ miên man, anh từ chối người ở đầu dây bên kia: "Không được đâu mẹ, cô ấy còn phải học mà."

Bà Tô thở dài thườn thượt "...Vậy thôi, haiz."

Lúc Tô Lâm đang muốn cúp điện thoại, người bên kia lại nói một câu: "Sắp đến Giáng sinh rồi, con đừng mải lo học hành không thôi, nhớ dẫn người ta ra ngoài hẹn hò hay sao đó đấy nhé."

Giáng sinh...?

Anh lấy điện thoại xuống, mở lịch ra xem, còn tám ngày nữa là đến ngày 25 tháng 12.

Tô Lâm nghe điện thoại lần nữa, chủ đề của người ở đầu dây bên kia như thay đổi hẳn, "Năm nay bố mẹ con cũng muốn đi du lịch, chao ôi, có nhiều nơi để đi quá, bố mẹ chọn tới chọn lui cả nửa ngày mới chọn được một chỗ thú vị chưa từng tới... "

Anh không khỏi cười lạnh: "Đúng rồi, từ hồi con còn học cấp một, cấp hai, cấp ba, năm nào bố mẹ cũng đi, bỏ con ở nhà học bài."

"Trường không cho con nghỉ thì sao có thể trách mẹ được?!"

"Vậy công ty của ba được nghỉ lễ Giáng sinh à??"

"..."

"..."

"Khụ, cái đó, con trai à, nhớ ăn uống đàng hoàng đó, mẹ cúp máy đây."

"..."

Lần này thì cúp máy rất nhanh.

Tô Lâm đặt điện thoại xuống, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, ngồi bên giường không nhịn được cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thực ra anh cũng không muốn đi du lịch với hai người họ, thứ nhất là bọn họ không muốn. Thứ hai là trong một mức độ nhất định nào đó, có lẽ bọn họ sẽ coi anh như người vô hình. Thứ ba là ở nhà anh cũng không học hành gì mà còn chơi đùa rất vui vẻ.

Nhưng mà cảm giác nghe bà Tô nghẹn lời thực sự cực kỳ thú vị.

Có điều bà ấy nhắn đến việc về thành phố B trước kỳ thi cuối kỳ...

Trừ bỏ hai ngày lãng phí trên đường thì còn năm ngày.

Có vẻ như, rất tốt.

-

Mấy ngày cận kề lễ Giáng sinh, ngay cả cửa thư viện và canteen của trường cũng bắt đầu dán hình ông già Noel 3D, treo những chiếc mũ Giáng sinh.

Giáng Sinh năm nay không rơi vào cuối tuần, hiển nhiên là không được nghỉ, nhưng lại mang đến cho mọi người một cảm giác đậm không khí lễ hội.

Ngày 25 tháng 12 là thứ sáu, buổi chiều Tô Lâm không có lớp, nhưng anh vẫn đợi cô tan học rồi hai người mới ra ngoài. Lúc ra ngoài chỉ mới bốn năm giờ, nhưng trời đã có vẻ hơi tối.

Mùa đông tới, Lộc Viên Viên rất sợ lạnh nên lúc nào cũng mang đầy đủ mũ, khăn quàng cổ và bao tay.

Nhưng sau khi ở bên Tô Lâm, bình thường cô chỉ đeo một bên bao tay, sau đó dùng bàn tay còn lại nắm tay anh. Qua nhiều lần, cô dần dần phát hiện —— hình như bàn tay của hai người không làm gì để giữ ấm, chỉ đơn giản là nắm tay nhau vẫn ấm hơn rất nhiều so với lúc cô đeo bao tay.

Dù là sinh viên năm nhất hay năm hai, tháng 11, tháng 12 đều rất bận rộn, tháng 9, tháng 10 cũng không quá khác biệt, địa điểm hẹn hò của họ chỉ có thể thay đổi qua lại giữa những nơi trong khuôn viên trường.

Mãi đến lúc lên taxi trước cổng trường, cô mới mơ hồ cảm thấy hưng phấn.

Cuối cùng cũng được ra ngoài hẹn hò một lần nữa rồi!

Ngồi ở băng ghế sau, nhìn cảnh vật chạy ngược thật nhanh bên ngoài cửa sổ, không hiểu sao cô lại có cảm giác được xổ lồng.

Lộc Viên Viên quay sang hỏi người đang bóp tay mình: "Đàn anh, chúng ta đi đâu vậy?"

Anh không ngẩng đầu lên: "Đi ăn rồi đi xem phim."

“Oa, lại còn được xem phim nữa!” Sự phấn khích của Lộc Viên Viên được nâng lên một tầm cao khác: “Em rất thích xem phim”.

“Ừm, anh biết mà.” Tô Lâm dùng sức kéo tay cô về phía mình: "Cho nên anh mới dẫn em đi đó."

Hôm nay Lộc Viên Viên mặc áo phao bánh mì màu trắng gạo, kiểu ngắn, bên dưới là chân váy. Phần áo phía trên quả thật rất phồng, nhưng mặc trên người cô hoàn toàn không thấy béo chút nào, phối với chiếc khăn quàng cổ và mũ, cả người trông đáng yêu đến không ngờ.

Anh buông một tay cô ra, choàng tay qua vai cô, ôm vào lòng, nghịch bàn tay còn lại của cô.

Sau khi ngồi xuống, chiếc áo bánh mì phồng to, nhìn từ trên xuống giống như cái bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ cảm nhận được động tác của anh thay đổi, quay sang nhìn anh một cái.

Sau đó lại vội vàng quay đi, vành tai không hiểu sao lại trở nên đỏ bừng.

Sau đó, không chút dấu vết, nhích lại gần anh.

Tô Lâm cố nhịn không cười thành tiếng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô.

-

Ăn tối xong đã hơn bảy giờ, có thể thấy Lộc Viên Viên đã gần hai tháng không được đi xem phim hào hứng đến cỡ nào, suốt đường đi cũng nói không ngừng.

Rạp chiếu phim ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, nhưng người xếp hàng chờ thang máy thực sự quá nhiều, vì vậy hai người chuyển sang đi thang cuốn.

Thiết kế chung của các trung tâm thương mại đều nắm bắt được tâm lý tiêu dùng của mọi người, muốn họ mua sắm nhiều hơn, tầng nào cũng phải đi vòng qua nửa tầng rồi mới đến thang cuốn lên xuống.

Nếu Tô Lâm đi một mình, có lẽ sẽ rất khó chịu.

Nhưng có một cô bạn gái líu ra líu rít bên cạnh thì khác hẳn.

Cô bạn gái nhỏ đúng là vui đến mức muốn nhảy dựng lên, thật ra anh cũng có chút khó hiểu với sự hưng phấn của cô tối nay.

Cô nói: "Đàn anh, thật ra em cực kỳ không thích đi chung thang máy với nhiều người."

"Ừm," Anh rất hợp tác: "Tại sao thế?"

"Bởi vì em đã từng nghe một câu chuyện cười," giọng cô thánh thót, lanh lảnh: "Có một thang máy có hai mươi người, đúng lúc này, một trong số những người đó đánh rắm thúi quắc luôn —"

"..."

Mấy giây sau.

"——Hahahahahaha, buồn cười chết mất, mấy người trong thang máy thảm quá trời quá đất luôn hahahaha…” Lộc Viên Viên nắm lấy tay anh, đứng im không nhúc nhích, cười đến nỗi đôi mắt to cong thành vầng trăng khuyết, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.

Nụ cười như vậy mang theo sức cuốn hút rất mạnh, trong khoảnh khắc anh không để ý, khóe môi anh đã tự động cong lên.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô gái nhỏ có vẻ rất đắc ý, gật gù: "Thế nào, câu chuyện em kể buồn cười lắm đúng không?"

"Ừm..." Anh trái lương tâm nói: "Rất buồn cười."

Thang cuốn tới bậc cuối cùng, sau đó là tầng cao nhất.

Bạn gái nhỏ bắt đầu một chủ đề mới: "Đàn anh, bộ phim này nói về cái gì?"

"Em xem rồi biết ngay thôi."

"Vậy thì phim này do ai đóng thế?"

"... Em đi xem poster là biết ngay thôi."

“Nói về cái gì —— được rồi, chúng ta xem rồi biết.” Hỏi được nửa chừng, cô nhóc bỗng quay ngoắt lại, cho anh một câu “ok”.

Cái áo bánh mì phồng lên trên người cô giống như kẹo bông trắng, bởi vì nụ cười vừa rồi mà hai gò má hơi ửng hồng, đôi mắt nai trong veo sáng ngời, không ngừng đảo qua đảo lại.

Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Tô Lâm như mềm nhũn ra, anh muốn ôm cô đi mọi nơi.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ đưa tay lên, có chút kiềm chế vuốt tóc cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bộ phim này là phim tình cảm - Lộc Viên Viên thích nhất.

Khoảnh khắc nhìn thấy tấm poster, cô không khỏi hét lên: "A, người này."

"Ừm?"

"Bà nội em thích nữ chính nam chính này lắm luôn ấy."

“Ừ.” Anh kéo cô đến máy bán vé tự động, hỏi bâng quơ: “Tại sao?”

"Bởi vì bà nội em thích nhất xem phim truyền hình lúc tám giờ, lúc ở nhà em sẽ xem với bà, mà nam diễn viên kia chỉ là nam phụ trong phim truyền hình thôi, nhưng nữ chính vẫn là nữ chính. Mỗi lần bà nội em nhìn thấy nam chính là mắng tra nam, bà ấy lúc nào cũng nói với em, chắc chắn là nữ chính bị mù rồi nên mới không thích nam phụ. Nếu như sau này cô ấy và nam phụ có diễn chung với nhau thì bà ấy nhất định phải đi xem."

Tô Lâm tưởng tượng hình ảnh bà nội cô: "... À, là vậy sao?"

“Đúng ạ.” Lộc Viên Viên nhìn anh lấy vé xong, nghĩ đến trên tấm poster vừa nói hình như viết phim hot dịp lễ Giáng sinh.

Cô xác nhận với anh: "Đàn anh ơi, bộ phim này hôm nay chiếu bữa đầu tiên đúng không?"

Anh gật đầu: "Đúng vậy, phim này rất hot ở trên mạng. Anh chỉ đọc lướt qua phần giới thiệu vắn tắt thôi, cảm thấy em sẽ thích nó nên mua vé luôn."

Cô không nói.

Tô Lâm mua một hộp bắp răng cho cô cầm, vừa kịp xếp hàng tiến vào rạp chiếu, anh nắm chặt tay cô: "Sao vậy?"

"À à" Cô hoàn hồn, cười cười đáp lại anh: "Em chỉ đang nghĩ không biết ở nhà bà nội có ngồi yên xem hay không thôi, vì hôm nay ông bà nội em rất rảnh."

Tô Lâm nói "ừm", không để ý lắm, đưa vé cho nhân viên soát vé.

Lộc Viên Viên không xem vị trí ngồi của hai người trước.

Bước vào rạp chiếu phim số 1, cô bị kéo đi thẳng lên trên. Cô vốn nghĩ chỉ đi hai tầng, không ngờ mãi đến tầng cao nhất anh mới dừng lại.

“Đàn anh, tại sao chúng ta lại ngồi xa như vậy thế?” Cô nhìn thoáng qua khu vực quan sát tốt nhất phía dưới, có chút tiếc nuối: “Có quá nhiều người tranh giành nên không mua được vị trí tốt ạ?

"Không phải."

"... Hả?"

"Chỗ của chúng ta mới là vị trí tốt."

Lộc Viên Viên bị anh kéo, không hiểu chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy toàn cảnh ở hàng ghế cuối cùng.

Chiếc ghế màu đỏ sẫm, khác với chiếc ghế đơn bên dưới, đây là hai chiếc ghế cạnh nhau, giống như cái sofa nhỏ, hai bên còn có vách ngăn cao ngăn cách.

"Đây là..."

"Ghế tình nhân."

Tô Lâm dẫn cô đến vị trí chính giữa, ngồi xuống, nhìn cô cười: "Như anh đã nói, vị trí của chúng ta mới là tốt nhất."

-

Bọn họ đến sớm, màn hình lớn đã chiếu quảng cáo được hơn năm phút, lúc chuẩn bị lặp lại lần thứ ba, chung quanh rốt cuộc cũng tối sầm lại.

Lộc Viên Viên vốn đang dựa vào Tô Lâm ăn bắp rang, lập tức ngồi thẳng dậy.

Đây là phim sắp bắt đầu.

Lồng ngực Tô Lâm đột nhiên trống rỗng, dựa vào ghế xoa sống mũi.

Khoảng năm phút sau khi phim bắt đầu chiếu, anh nghe thấy hai giọng nói từ chỗ ngồi bên phải của mình.

"Đều do ông đấy, cứ rề rề rà rà, bao nhiêu năm trời không đi xem phim, vậy mà lúc này còn bỏ lỡ mấy đoạn đầu. Ông nói xem, già đầu rồi mà thay quần áo còn đổi tới đổi lui." Là một giọng nữ già nua.

"Vậy sao bà không nhìn thử coi bà thay mấy bộ hả?! Bà cũng chỉ nhanh hơn tôi được một phút chớ mấy?" Đây... rõ ràng là bạn già.

"Được được được, mau xem đi, bộ phim “Mong chờ trăng sao” tôi mong chờ cuối cùng cũng chiếu rồi."

"... Hừ." Bạn già hừ một tiếng: "Cũng không nhìn xem ai giành được ghế couple."

"..."

... Thật là một ông cụ hăng hái.

Tô Lâm lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, chợt nghĩ đến sau này bọn họ già đi, Lộc Viên Viên có còn thích đi xem phim như thế nữa hay không.

Suy nghĩ một chút, anh lại bật cười.

Anh không có hứng thú với mấy bộ phim tình cảm, chỉ chăm chăm nhìn người bên cạnh mình.

Cô gái nhỏ ngồi thẳng lưng, nếu không phải thỉnh thoảng còn ăn bắp răng, người không biết còn tưởng cô đang ở trong lớp.

Âm thanh nhai bắp rang thực ra không quá lớn.

Anh không biết mình đã bị chọc vào dây thần kinh nào mà khi nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng cô, anh bỗng —— cực kỳ muốn hôn cô.

Một tay Tô Lâm đỡ lưng cô, tay kia vươn tới chỗ cong chân của cô. Lộc Viên Viên có mặc thêm mấy cái áo bánh mì nữa cũng rất nhẹ, thoáng cái đã bị bế lên không trung.

Bắp rang bơ trong tay Lộc Viên Viên bị buông lỏng, rơi xuống đất.

Cô không nói lời nào, trừng mắt nhìn, cảm giác được xúc cảm dưới mông là lạ.

Cô cúi đầu xuống, phát hiện — cả người mình đang ngồi trên đùi anh.

Cái tư thế này ——!

Lộc Viên Viên cố gắng lấy lại sự tập trung vào tình tiết phim, quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh, anh—"

“Không có gì." Anh ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên vai cô: “Em xem tiếp đi.”

Năm phút sau.

Bên trong áo khoác của cô là một chiếc áo len cổ thấp, chỉ cần đẩy ra một chút là lộ cổ ngay.

Cô cảm thấy rất rõ có thứ gì đó hơi ẩm ướt, mềm mềm dính sát vào. Lúc đầu Lộc Viên Viên đã muốn tức khắc lấy nó ra, nhưng không ngờ——

Lộc Viên Viên cắn môi, cảm giác được bên cổ ngứa ngáy tê dại, hơi quay đầu sang, hít sâu một hơi.

"Đàn anh, anh..."

“Hả?” Anh bận rộn ngẩng đầu nhìn: “Có chuyện gì sao? Em cứ xem tiếp đi.”

Lộc Viên Viên quả thực rất muốn khóc.

Cô cũng muốn xem tiếp...

... Vậy anh đừng có hôn chỗ đó nữa mà!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK