Lộc Viên Viên im lặng một lúc, lẩm bẩm đầy nghi hoặc: "Cái gì tặng anh cho em..." Nói được nửa câu, giọng nói bỗng im bặt đi.
Trong đầu cô nhớ tới, có một dạo Lâm Thiến điên cuồng đam mê thể loại phim truyền hình và tiểu thuyết máu chó tổng giám đốc độc tài, đam mê còn chưa đủ, còn đi đề cử cho bọn họ, mấy người trong ký túc xá không ai may mắn thoát khỏi.
Tình tiết đó thật sự là muốn có bao nhiêu máu chó là có bấy nhiêu máu chó, muốn ngang ngược bao nhiêu thì ngang ngược bấy nhiêu, mà liên quan tới câu kiểu như "tặng anh cho em" này.
Cô chưa bao giờ thấy người ta nói như vậy, nhưng cô đã thấy người ta nói ngược lại.
... Người đàn ông cười ma mị, cầm cổ chân nhân vật nữ chính ngồi ở trên giường: "Em yêu, nguyện ý giao chính em cho tôi sao?"
Sau đó nhân vật nữ chính nước mắt lưng tròng mặt mũi đỏ bừng nói: "Tôi không muốn! Anh là đồ lưu manh, anh đi ra!"
Nhân vật nam chính dây dưa không dứt đồng thời tin tưởng tuyệt đối đây là đã muốn còn ra vẻ từ chối, sau đó kéo người con gái qua dỗ dành: "Ngoan, tin tưởng tôi, tôi sẽ làm em thoải mái."
Sau đó bắt đầu kéo rèm bắt đầu làm chuyện sau hổ... Ngay sau đó trên màn hình sẽ xuất hiện "ngày hôm sau..."
Vô cùng khiến cho mọi người mơ màng, ngày hôm sau.
"..." Lộc Viên Viên bị bản thân dọa sợ.
Nếu không phải câu nói này, cô còn tưởng rằng mình đã quên những kịch bản đáng sợ kia rồi.
Thật ra cũng không cố ý đi để tâm tới những chuyện này.
Có thể là trong ký túc xá thay đổi một cách vô tri vô giác mưa dầm thấm đất, có thể là các cô ngẫu nhiên đùa giỡn, không quan tâm nó là nguyên nhân gì, dù sao sau khi lên đại học, cô đúng là... đã hiểu.
Cô cứ thế mà biết, đồng thời xác định, ý anh không chỉ đơn thuần là nói ngoài miệng "tặng anh cho em", mà là... Mà là cái khác.
Lộc Viên Viên há to miệng.
Cái gì cũng không thể nói ra, trong đầu còn hiện lên một hình ảnh khác.
Mấy tháng trước lúc ở khách sạn, anh đè trên người cô, nghiến răng nghiến lợi để lại ba chữ... "Em chờ đó."
Còn có, vừa rồi trước khi vào nhà hàng, anh nói lúc trước nói "em" không phải tên nhà hàng, mà ý là "muốn ăn em", đổi cách nói khác là do không muốn khiến cô cảm thấy anh giống biến thái.
...
Lộc Viên Viên cảm thấy mặt mình lại bắt đầu nóng lên, sau khi nghĩ một vòng như vậy, cả người cũng sắp nổi hết da gà lên.
"Tặng... tặng bản thân anh cho em?" Cô nuốt ngụm nước bọt, đôi mắt mơ màng nhìn qua anh, ra vẻ bình tĩnh, khô khốc nói: "Anh còn không phải... đã đưa tới rồi sao?"
"..." Tô Lâm híp híp mắt.
Tóc mái cô gái nhỏ hơi mỏng, từ lúc mới quen tới nay kiểu tóc vẫn luôn là đen dài thẳng, lúc xoã tóc cô quen vén một bên ra sau tai, có vẻ mặt càng nhỏ hơn.
Cô lại không trang điểm, mặt mộc có vẻ non nớt, cảm giác đưa cho cô một bộ đồng phục của học sinh trung học, xuất hiện trong trường học cũng không có điểm nào không phù hợp.
Nhìn thế nào cũng thấy, vẫn là... quá nhỏ.
Anh hơi thẳng người lên cách xa cô một chút, ngay lập tức cảm giác được cô thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng, Tô Lâm cảm thấy dáng vẻ thần hồn nát thần tính của cô rất buồn cười... chắc chắn cô không biết mình không biết nói dối.
"Khai giảng là anh lên năm ba rồi." Anh rất biết thời thế nói sang chuyện khác.
Lộc Viên Viên còn ngơ ngác: "Em..." Cô nháy mắt mấy cái, thử thăm dò: "Khai giảng em năm hai rồi?"
"..." Tô Lâm bị cô chọc cười, xoa mái tóc dài suôn mềm của cô: "Anh còn không biết em lên năm hai à? Là anh có chuyện muốn nói với em."
"À... Vậy anh nói đi."
"Năm ba đại học, hẳn là anh sẽ chuẩn bị thi nghiên cứu sinh."
Thực ra Lộc Viên Viên cũng không bất ngờ lắm.
Có lần tò mò hỏi GPA năm nhất năm hai đại học (*) của anh, cô đã rất chấn động, lúc ấy đã cảm thấy Tô Lâm không thi nghiên cứu sinh mới không bình thường.
(*) GPA (Grade Point Average): là điểm trung bình các môn học mà một học sinh đạt được sau khi tham dự một khóa học, một kỳ học hoặc một bậc học.
Cô vừa định nói chuyện, anh lại tăng thêm một câu: "Xuất ngoại học."
"..."
"Đợt này cha anh cứ nhắc mãi." Trên mặt Tô Lâm tỏ vẻ không kiên nhẫn, gãi gãi tóc, hiện tại anh nhớ tới chuyện này là phiền, thở hắt ra nói tiếp: "Thực ra anh không muốn đi lắm, lúc đầu cũng không muốn, nhất là..."
Anh bỗng nhiên dừng lại, Lộc Viên Viên tiếp lời: "Là cái gì?"
Tô Lâm đột nhiên giương mắt nhìn về phía cô, mang theo chút ý cười, trong mắt xen lẫn rất nhiều cảm xúc: "Nhất là, sau khi ở bên em, hoàn toàn không muốn đi."
"..." Lộc Viên Viên không nghĩ tới anh đột nhiên tung ra câu này.
Sau khi tiếp thu được tin tức này đầu óc cô tạm thời trống rỗng, không thể phản ứng kịp nên trả lời thế nào.
"Trong ngày nghỉ anh gọi điện thoại cho em, thật ra đã muốn nói rất nhiều lần rồi, nhưng..." Tô Lâm giống như cũng không cần cô đáp lời, tay của anh không biết đã đặt lên tay cô từ bao giờ, đang xoa qua xoa lại làn da trên mu bàn tay cô, giọng nói chậm chạp rõ ràng: "Cảm thấy đây cũng coi là một chuyện lớn, vẫn nên gặp mặt nói cho em thì hơn."
"Bé yêu." Anh nắm tay cô rất chặt, Lộc Viên Viên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh: "Anh biết đối với rất nhiều người mà nói yêu xa rất khó chấp nhận, nếu như em cảm thấy..."
"Anh phải đi ba năm ạ?" Cô đột nhiên cắt ngang lời anh.
"... Hả?" Tô Lâm hơi sửng sốt, ý thức được cô đang nói gì, rất mau trả lời: "Không, chỉ một năm, ở nước Mỹ có rất nhiều trường học cấp bằng MBA một năm, anh học cái này."
Lộc Viên Viên nhẹ nhõm trong lòng, cô chưa từng tìm hiểu học nghiên cứu sinh của nước ngoài, tưởng là học ba năm giống trong nước.
Cô gần như không do dự chút nào gật đầu với anh: "Vậy anh đi đi đàn anh, thành tích của anh tốt thế cơ mà, không học thật sự đáng tiếc lắm ấy."
Anh hoài nghi: "Em... muốn anh đi?"
Cô ngừng một lát, vẫn gật đầu.
"..."?
Tô Lâm còn chưa lên tiếng, cô gái nhỏ đã tiếp tục khuyên bảo một cách tận tình: "Anh xuất ngoại có phải cần kiểm tra rất nhiều thứ không? Vậy năm ba đại học chúng ta không cần suốt ngày đi ra ngoài chơi nha, anh cũng đừng chơi trò chơi nữa, em sẽ trông chừng anh đó."
Tô Lâm: "..."
Không phải, cái phong cách này không đúng lắm thì phải.
Trong suy nghĩ của anh, không phải là bạn gái nhỏ vẻ mặt ai oán nũng nịu phàn nàn: "Ai nha anh đừng đi mà, sao anh nỡ bỏ người ta~" Sau đó anh sẽ thuận theo tình thế: "Anh không nỡ mà bé yêu~ không đi chồng vẫn ở đây bên em!" Tiếp theo về nhà đấu tranh với thế lực ác.
Cũng không tính là tưởng tượng, đây là giấc mộng Tô Lâm đã mơ thấy khi ngủ trên máy bay, cuộc nói chuyện có hơi khác, nhưng cảnh tượng các thứ đều rất chân thực.
Thế này cũng chênh lệch lớn quá...
Thời gian sau đó.
Mặc kệ anh dò hỏi ra sao, miệng của cô gái nhỏ vẫn rất chặt, không chút do dự ủng hộ anh xuất ngoại.
Sắc mặt như thường.
Tuy rằng vốn dĩ một năm cũng không tính là chuyện gì to tát, suy nghĩ kỹ một chút, tính cách của Lộc Viên Viên cũng rất không có khả năng làm giống trong giấc mơ của anh, nhưng anh chỉ là rất muốn...
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chậc, chí ít muốn nghe cô làm nũng gì đó.
Tất cả hi vọng đều thất bại, cô đồng ý trực tiếp như vậy, còn tích cực thúc dục anh đi học.
Trong lòng Tô Lâm không dễ chịu lắm.
Lúc ngồi trên xe taxi đưa cô về anh không nói lời nào, muốn gây chú ý với người nào đó, không nghĩ tới Lộc Viên Viên giống như là hoàn toàn không phát hiện, cũng không nói lời nào, vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người không nhúc nhích.
Cũng không biết là chính anh tự so đo với mình, hay là cô đã nhận ra nhưng vẫn không chủ động tìm anh, thẳng tới lúc đến dưới cửa chung cư, bầu không khí giữa hai người vẫn rất kỳ lạ.
Lúc dừng chân dưới lầu nhà cô, mắt thấy đã tới lúc tạm biệt.
Anh nhắm mắt lại, cắn răng hàm, cảm thấy mình cmn còn giống con gái hơn bạn gái mình.
Tô Lâm mở mắt ra vừa dự định giơ tay kéo cô qua dỗ...
Người trước mặt đột nhiên xoay người, động tác đặc biệt vội vã lưu loát nhào lên người anh.
Quần áo mùa hè vốn mỏng, cánh tay mảnh khảnh của cô ôm lấy lưng anh, có thể cảm giác được cô dùng sức không nhỏ.
Anh thực sự rất sửng sốt.
Ôm hồi lâu, Tô Lâm hắng giọng: "Bé yêu, em sao..."
"Mấy lời em nói lúc nãy đều là giả đó." Mặt cô vùi mạnh vào ngực anh, mũi gần như làm anh thấy cộm, giọng nói giống như là chôn trong bông: "Tất nhiên là em không muốn..."
"Anh nói xong em đã rất sợ hãi..."
Sợ?
Anh nhíu mày: "Sợ cái gì?"
"Em cũng không biết vì sao..." Cô dừng lại một hồi, lại truyền tới giọng nói đầy tủi thân: "Đột nhiên lại rất sợ, sợ anh không thích em nữa."
"..."
Trước đó Tô Lâm tưởng cô giận dỗi.
Đợi tới lúc cô thật sự nói ra những lời anh muốn nghe, trong lòng của anh lại rầu rĩ khó chịu.
"Em vẫn luôn cảm thấy mình không tốt, cảm thấy con người của em thật nhạt nhẽo, anh không biết đâu, thật ra em đều đã nghĩ tới việc tới lúc nào đó anh không thích em thì em nên làm gì..."
Cô nói một hồi, giọng nói càng ngày càng không thích hợp.
Tô Lâm nghe được một tiếng nức nở trong câu cuối cùng, trái tim bỗng nhiên co rút lại, giơ tay vừa muốn nâng mặt cô lên.
Cô không chịu.
Lộc Viên Viên duy trì tư thế này không động đậy, vẫn luôn nói chuyện, giống như muốn mượn cơ hội này thổ lộ ra hết: "Cho nên vừa rồi em rất sợ hãi, thậm chí em còn cảm thấy chúng ta sẽ không kiên trì được tới lúc anh xuất ngoại, đã..."
"Đã cái gì?"
"..."
Tô Lâm kéo nhẹ mái tóc dài của cô gái nhỏ, nhìn cô chôn đầu nói lời này giống như đà điểu, vừa tức vừa đau lòng.
Anh lại hỏi một lần: "Đã cái gì?"
"..."
Cô khóc không to, nhưng nước mắt đã chảy ướt một góc áo của anh, lúc này có cảm giác hơi lạnh, giống như một lượng hơi nước nhỏ kia đã thấm vào da thịt, thấm vào trong trái tim, kích thích cả trái tim trở nên vừa ê ẩm vừa mềm mại.
"Vậy anh nói thay em." Anh xoa đầu cô, giọng điệu không nhanh không chậm: "Sợ hãi không kiên trì đến lúc anh xuất ngoại đã chia tay... Đúng không."
"..."
Sau khi trầm mặc hồi lâu.
Một cánh tay cô đột nhiên buông lỏng...
Sau đó giơ lên, "bộp" một tiếng đập vào lưng anh, rất vang dội.
Giống như một đứa nhóc đang hờn dỗi không nói lời nào, không hài lòng lời nói của anh, đang kháng nghị trong im lặng.
Động tác này khiến Tô Lâm thiếu chút nữa bật cười.
"A, còn đánh anh cơ đấy." Anh tiếp tục kích thích: "Không phải anh nói thay em sao, đánh anh làm gì."
Cô bỗng dưng ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm anh, khóe miệng xệ xuống, giọng nói cũng vô cùng đáng thương: "Em chưa hề nói!"
Lộc Viên Viên cũng không biết mình làm sao.
Cuộc đời cô từ trước tới nay, ngay khi gia đình bị phá thành mảnh nhỏ, cô làm tốt cỡ nào bố cũng sẽ không thèm nhìn cô nhiều hơn một lần, đối với loại tình cảm nồng nàn như thế này cô vừa thích vừa sợ, cô muốn dùng tất cả những gì mình có thể làm được để nắm chặt lấy nó.
Vừa rồi anh nhắc tới xuất ngoại.
Loại cảm giác bất an vẫn luôn giấu kín từ lúc bắt đầu yêu đương với anh, thậm chí ngay cả chính cô cũng đã cho rằng nó đã biến mất, tất cả lại lập tức lao tới, cơ hồ sắp nhấn chìm cô.
"Được..." Anh thở dài: "Em không nói."
Tô Lâm cảm thấy kiên nhẫn cả đời này của mình đều trao hết cho cô.
Đời này của anh, cũng chỉ thua ở trong tay một mình cô.
Lộc Viên Viên nói dứt lời lại muốn vùi đầu xuống, nửa đường lại bị anh cản lại.
Một tay anh nâng cằm cô, một tay khác lau nước mắt cho cô, động tác rất nhẹ cũng rất chậm, lời nói truyền vào tai cô không xót một chữ.
"Em còn nhớ anh thích em cỡ nào không, em cứ nói đi." Vẻ mặt anh bất đắc dĩ, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt dưới anh đèn đường vàng mờ có vẻ đặc biệt dịu dàng, rất khác so với ngày thường, dáng vẻ vô cùng có kiên nhẫn: "Không thể, Lộc Viên Viên."
Giọng anh trầm thấp, giọng điệu quá mức dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa bé còn rất nhỏ, sợ doạ đến nó.
Cô quên khóc, ngừng thở nhìn anh.
"Em phải có lòng tin với anh." Lau nước mắt đủ rồi, Tô Lâm nhếch môi vuốt mũi cô, động tác rất thân mật: "Hửm?"
"Vâng..." Cô đỏ mặt hít mũi, tuyến lệ lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tô Lâm nâng mặt cô lên, cúi đầu cụp mắt, hôn lên đuôi mắt duyên dáng của cô gái nhỏ.
Mặn.
“Không được khóc." Anh nói, chóp mũi cọ cọ lên mặt cô: "Hôm nay là sinh nhật của tiên nữ Viên Viên nhà chúng ta, phải xinh đẹp."
Đôi mắt sưng đến phát đau, cả người bị anh ôm trong ngực, Lộc Viên Viên không nói ra lời, vẫn luôn gật đầu.
Đêm hè côn trùng kêu vang, khắp trời đầy sao.
Cô ngửi mùi cỏ cây tươi mát trên người anh, hoảng hốt cảm thấy giống như đang nằm mộng.
Mà cô nguyện ý vĩnh viễn sa vào đó.
"Bé yêu." Sau một lát, anh quay đầu hôn lên vành tai cô, xúc cảm ẩm ướt lành lạnh: "Về sau mỗi năm sinh nhật anh đều đón cùng em."
-
Thời khoá biểu học kỳ đầu năm hai của Lộc Viên Viên thoải mái hơn so với năm nhất một chút, nhiều môn chuyên ngành nhưng bớt đi càng nhiều môn đại cương.
Bởi vì quy định về học phần của môn tự chọn của đại học C là nhất định phải học bốn môn, nhưng bởi vì vào năm bốn đại học rất nhiều người không có thời gian ở lại trường, cho nên cơ hồ tất cả mọi người cam chịu là học xong các môn của năm bốn vào năm ba.
Khai giảng Tô Lâm sẽ bước vào năm ba đại học, cho nên năm học vừa rồi hai người đều cùng nhau chọn môn học.
Lòng nhiệt tình của Lộc Viên Viên đối với máy tính không cắt giảm chút nào, đồng thời cảm thấy tương lai mình tám chín phần mười muốn phát triển theo phương diện này, nên cô quyết định môn tự chọn ba năm tiếp theo sẽ chọn môn có liên quan tới máy tính để học một lượt.
Lực lượng giảng viên của đại học C hùng hậu đến khó tưởng tượng, giảng viên dạy môn tự chọn cũng có thể là một vị giáo sư nổi danh nói bằng cấp ra có thể hù chết người, hơn nữa từ trên người Nghiêm Xuyên là có thể nhìn ra, cho dù môn tự chọn một tuần chỉ có hai buổi, cũng có thể học được rất nhiều thứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô sợ Tô Lâm không thích phương diện này, còn nói với anh từ rất sớm, không nghĩ tới lúc ấy anh tỏ vẻ không kinh ngạc chút nào.
Hai học kỳ vừa rồi hai người phân biệt học Kỹ thuật ứng dụng máy tính và Lập trình và ứng dụng C#, hai môn đều có thể khó có thể dễ, muốn học sâu thì khó, nếu chỉ tưởng lấy điểm học phần thì đơn giản.
Điều Lộc Viên Viên không nghĩ tới là, thời điểm ôn tập cuối kỳ gặp được chỗ nào không hiểu, đều là bạn trai chỉ dạy cho cô.
Cái này khiến cô nhớ lại môn tiếng Pháp năm nhất, nói tóm lại là anh rất lợi hại.
Cô đã lớn như vậy, anh có lẽ là người tuyệt vời nhất mà cô gặp được: "Đàn anh, vì sao cái gì anh cũng biết vậy?"
"..."
Tô Lâm tự nhủ trong lòng không thế thì sao.
Quầng thâm mắt của anh từ đâu ra.
Còn không phải là vì anh muốn ra vẻ trước mặt bạn gái, điểm môn tự chọn cao nhất trong tất cả các môn học, lần nào cũng gần như đạt điểm tối đa.
Nếu để anh tự chọn, chắc chắn sẽ không chọn môn vừa nghe đã biết rất có tính chuyên môn như vậy.
Rốt cuộc không chỉ muốn qua môn, phiếu điểm còn phải đẹp, vậy thì nhất định điểm qua môn phải cao.
Môn kiểu này muốn đạt điểm cao cũng không phải giống như mỹ học sân vườn, tuỳ tiện lên lớp nghe giảng, tan học tra một ít tư liệu làm một ít bài tập là có thể đạt được tám mươi phần trăm điểm số.
Tô Lâm nhìn cô, không nhắc một lời tới việc mình khêu đèn thức đêm, ném bút, nhướng mày: "Bạn trai em cái gì chả biết, không lẽ đây là ngày đầu em biết hả."
"..."
"Nếu không phải ngành này có hạn chế, thì ngay cả lái máy bay anh cũng biết, còn có thể đưa em lên trời ý chứ."
"..."
Lại bắt đầu.
Lộc Viên Viên thở dài, dùng biện pháp thấy hiệu quả nhất ngăn lại lời nói cợt nhả của anh...
Hai người cách gần nhau, cô quay đầu tiến lên trước một chút, là có thể hôn lên má anh: "Đúng thế, anh giỏi nhất đó."
Biểu cảm trên mặt Tô Lâm cứng lại.
Nửa ngày, anh vô cùng mất tự nhiên sờ mũi, hắng giọng: "Ừm... Khụ... Còn chỗ nào không hiểu?"
-
Sau khi kết thúc thi cuối kỳ, năm hai kết thúc.
Hành lý của Lộc Viên Viên đã thu dọn xong, trước khi về nhà lại dính với anh một lần cuối ở trong trường học.
Hai người đi dọc theo con đường chính từ hướng toà nhà ký túc xá nữ tới sân tập, thời tiết bốn năm giờ chiều không tính quá nóng, ánh nắng cũng không gắt, ngẫu nhiên có một cơn gió thổi qua vẫn rất dễ chịu.
Lộc Viên Viên thuận theo hai bàn tay đang giao nắm của hai người nhìn lên.
Cánh tay không tính là quá cường tráng nhưng cũng rất săn chắc.
Cơ bắp ẩn dưới lớp áo cộc tay.
Một năm bốn mùa không thấy anh bôi kem chống nắng bao giờ nhưng làn da giống như phơi kiểu gì cũng không đen.
Xương quai xanh và hầu kết rõ ràng.
...
Mãi cho đến mặt của anh.
Ở góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy gò má của anh.
Hàm dưới không hề nhô ra, toàn bộ đường cong góc nghiêng đặc biệt mịn màng, xương mũi thẳng tắp khiến hốc mắt có vẻ sâu hơn so với người thường.
Lộc Viên Viên đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh... chính là bên mặt.
Là một tấm hình Lâm Thiến cho cô xem.
Cô cảm thấy chẳng mấy chốc, Tô Lâm lập tức sẽ lên năm bốn, mà dường như mới hôm qua cô còn đến dự một buổi giảng ở khoa quản trị kinh doanh, nghe mấy nữ sinh khác bàn tán về vị đàn anh năm hai sống trong truyền thuyết.
Cô nhìn xuống sàn xi măng, không nhịn được cười, kết quả lúc ngẩng đầu lên nhìn anh lại trực tiếp đối diện với đôi mắt đen bóng của anh, bị bắt quả tang.
Không biết có phải ánh mắt trước đó của cô bị phát hiện hay không, ánh mắt Tô Lâm nhìn qua có vẻ rất nghiền ngẫm.
Nhưng lời hỏi ra cũng rất đứng đắn: "Em định thi nghiên cứu sinh hả?"
Lộc Viên Viên còn chưa trả lời, lại nghe anh phân tích tiếp: "Anh cảm thấy em có thể thi nghiên cứu sinh, nếu mà vượt ngành tương đối phiền toái không thi đậu, thì thi lại."
"..."
Cô sửng sốt, nửa ngày quên không trả lời anh, anh nắm tay của cô rất chặt: "Đang nghĩ gì thế?"
"A." Lộc Viên Viên lấy lại tinh thần, đáp: "Trước đó em cũng nghĩ không khác thế mấy..."
Cô không tự giác nhíu mày, chuyện này đúng là cô đã phân vân rất lâu, nhưng bởi vì thời gian còn chưa tính là gấp gáp, cô vẫn chưa quyết định được, không nghĩ tới bây giờ vừa vặn bị anh nhắc tới.
"Trước đó em đã tra thử, vượt ngành thi nghiên cứu sinh rất khó, hơn nữa em cảm thấy em hẳn là đi làm sớm một chút, ông bà nội cũng lớn tuổi rồi, học nghiên cứu sinh phải ba năm, em không muốn..."
Nói một hồi, thế mà đã đi tới sân tập, bên cạnh họ là những bàn bóng bàn xếp thành hàng dưới tán cây lớn.
Lộc Viên Viên nói được nửa câu, Tô Lâm lại đột nhiên móc từ trong túi ra một cái khăn tay đi lau bàn bóng bàn màu đỏ, cô ngừng câu chuyện, chờ anh lau xong, anh lại đột nhiên đưa tay về phía cô... sau đó dễ dàng nhấc cả người cô lên... đặt lên bàn bóng bàn..
"..."
Cho nên là lau cho cô ngồi?
"Bé yêu, em đợi một lát." Anh rất cao, thân thể cao lớn hơi cúi xuống, hai tay chống lên bục cạnh chân cô.
Tựa như từ trước mặt ôm lấy cô.
Lộc Viên Viên còn không kịp phản ứng.
Giọng nói của anh vang lên bên tai, bởi vì khoảng cách gần, giống như ngay cả không khí xung quanh cũng hơi rung động: "Em muốn làm gì thì làm cái đó, muốn thi nghiên cứu sinh thì thi nghiên cứu sinh, lúc em tốt nghiệp, vừa hay anh cũng quay lại rồi, hết thảy đã có anh, em muốn làm cái gì thì cứ đi làm."
"..."
"Dù sao mặc kệ em làm gì, em học nghiên cứu sinh chọn làm việc gì theo hướng nào, chỉ cần nhớ rõ một điểm..." Anh dừng một lát, gằn từng chữ: "Phải vui vẻ."
"Chọn thứ khiến em vui nhất, đừng bận tâm những cái khác, giao cho anh, anh xử lý."
Lộc Viên Viên nhìn anh không chớp mắt, gió bỗng nhiên nổi lên, tóc mái của anh bị thổi lên, kiểu tóc cũng rối, chỉ có giọng vẫn trầm ổn như cũ: "Kể cả cuối cùng em phát hiện không thích, không vui, chúng ta còn có thể đổi."
Cô thuận thế nói tiếp: "Đổi cái gì?"
Anh đột nhiên cười: "Em quên rồi à?"
"..." Quên cái gì...?
"Dẫu sao, em còn có thể tới tìm anh mà, tới tìm bạn trai của em cùng nhau..." Cả người anh sáp lại, hơi thở hòa cùng gió bao quanh cô, Tô Lâm nhếch lên một bên khoé môi, cười kiêu ngạo, còn có chút ý xấu.
Lộc Viên Viên nhìn môi anh đóng mở, phun ra bốn chữ: "... Bán băng vệ sinh."
"...?"
Một giây trước cô còn cảm thấy mình nghe anh nói khiến sống mũi hơi cay.
Cô cảm thấy hẳn là mình nghe lầm.
"Sau đó kiếm nhiều tiền." Anh bổ sung.
"..."
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Lâm: Bán băng vệ sinh làm giàu.
Người dũng cảm bao nhiêu, đất đai phì nhiêu bấy nhiêu.
Vợ cậu là học toán học đó, lời như này mà cậu cũng nói được...