• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ký túc xá, Lộc Viên Viên là người kết hôn sớm nhất.

Người thứ hai là Vương Nhất Hàm, cô ấy và Tần Phóng kết hôn khi Lộc Viên Viên sinh Tô Chiêu.

Lộc Viên Viên vẫn nhớ rõ, đêm trước khi kết hôn Vương Nhất Hàm còn giận dỗi đòi chia tay với Tần Phóng, ở trong group chat ký túc xá thề nếu làm hòa cùng anh ấy thì liền làm chó, kết quả ngày hôm sau đã tự vả rồi.

Đầu tiên, Vương Nhất Hàm gửi một loạt dấu chấm, sau đó nói mình chuẩn bị kết hôn —— nguyên nhân là do cô ấy mang thai.

Thực ra vài ngày trước mọi người trong nhóm cũng không tin là thật, nhưng mà bọn họ cũng không nghĩ tới sự tình lại phát triển giống như trong kịch vậy.

Người thứ ba chính là Lâm Thiến.

Ba năm nghiên cứu sinh Lâm Thiến vẫn luôn ở trạng thái độc thân, Lộc Viên Viên vốn cho rằng cô ấy và Tô Thời có khả năng sẽ đến với nhau nhưng cũng bị cô ấy phủ định.

Không nghĩ tới, dù có hơi chậm, không bao lâu sau khi Vương Nhất Hàm sinh bánh bao nhỏ, cô ấy trực tiếp thoát kiếp độc thân bước chân vào nấm mồ hôn nhân —— không ngờ, vẫn là cậu em họ tính tình không tốt nhưng lại đẹp trai của Tô Lâm kia.

Cuối tuần nọ, ba người hẹn nhau. Sau khi nghe xong câu chuyện tình yêu của hai người họ, Lộc Viên Viên cảm thấy hai người phụ nữ này sống còn khoa tương hơn tiểu thuyết.

Theo lời Lâm Thiến, lần mà phù dâu phù rể chia tay không vui đó, Tô Thời tất nhiên không có cảm giác “Người phụ nữ này thật đặc biệt, tôi có hứng thú với cô rồi” với cô ấy được.

Lúc gặp lại, Tô Thời thậm chí còn không nhớ ra cô là ai.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trời xui đất khiến lại cùng Tô Thời nảy sinh tình yêu công sở, mới thành công thoát kiếp độc thân.

Tình yêu công sở.

Lúc ấy đầu óc Lộc Viên Viên lập tức nghĩ đến mấy cái truyện người lớn ở văn phòng mà hồi đại học Lâm Thiến hay cho cô xem, nam chính tổng tài lạnh lùng bá đạo ấn nữ chính lên bàn làm việc, cửa cũng không khóa liền bắt đầu làm chuyện ấy ấy.

Cô uyển chuyển hỏi, Lâm Thiến chút nữa bị sặc chết, đỏ mặt trách cô: “Viên Viên, đầu óc cậu chứa mấy thứ rác rưởi gì thế! Viên Viên thời đại học của tớ đâu rồi? Cậu bị Tô Lâm đầu độc thành thế này ư?”

Lộc Viên Viên nghĩ năm nhất đại học cô mới bắt đầu yêu đương, là Lâm Thiến gửi cho cô loại văn cấm trên mạng, thành thật trả lời: “Rõ ràng là hai cậu mà.”

“Bọn tớ không có, ặc, tất nhiên là không có kiểu công sở lãng mạn như vậy!” Mặt Lâm Thiến gần như bốc khói, “Chính là phải có bước ngoặt, tớ nhớ lúc làm việc được khoảng hơn một tháng, tớ bị kéo đi bồi rượu.”

Lộc Viên Viên và Vương Nhất Hàm đều bị sốc.

Trên đời này có người dám tìm Lâm Thiến bồi rượu?

“Các cậu cũng biết tớ uống say sẽ như thế nào rồi đấy, tớ vốn dĩ sẽ không uống say, nhưng Tô Thời...” Lâm Thiến hất đuôi tóc, “Ôi, chết tiệt, đã xảy ra một ít chuyện mất mặt, tớ không biết giải thích thế nào với các cậu thế nào, dù sao thì cũng ngủ rồi.”

Lộc Viên Viên: “...”

Dù sao thì rượu cũng là đồ tốt.



Mấy người các cô, cô bạn cool ngầu đều tham dự hôn lễ của mỗi người, nhưng trừ dịp này hầu như bọn cô gần như không gặp cô ấy mấy, sau hai năm làm giáo viên, cô bạn cool ngầu liền chuyển nghề, trở thành một nhiếp ảnh gia tự do, đi khắp thế giới chụp ảnh.

Trên người cô ấy hình như có rất nhiều bí ẩn.

Ví dụ như, không ai biết khi nào cô ấy sẽ chụp ảnh, không ai biết quê nhà cô ấy ở đâu.

Có lẽ bởi vì sự đặc biệt của cô ấy, nên dù quen nhau nhiều năm, bọn cô dù thi thoảng có tò mò nhưng cũng chưa bao giờ hỏi, vẫn luôn duy trì cảm giác cân bằng tuyệt vời như vậy.

Hơn nữa Lộc Viên Viên không thể giải thích được cảm thấy, nếu hỏi rõ tất cả mọi thứ, cô bạn cool ngầu cũng không còn là cô bạn cool ngầu của bây giờ nữa.

Lúc bánh bao nhà Vương Nhất Hàm được ba tuổi, Tô Tình ra đời.

Lúc ấy, Tô Chiêu là cái tên mà ông bà nhóc tra từ điển rất lâu mới chọn được, còn Tô Tình là do Lộc Viên Viên nghĩ ra.

Chiêu có nghĩa là ánh sáng, Tình là trời nắng, căn bản nghĩa đều giống nhau, tất cả mọi người đều cảm thấy cái tên này rất hay, vì thế Lộc Viên Viên mới vừa nói ra đã được nhất trí tán thành.

Chiều ngày hôm đó, Tô Lâm đưa vợ và cô con gái mà mình trông mong bấy lâu nay xuất viện.

Trên đường đi, sự hưng phấn và bối rối trong lòng Tô Lâm đã dịu đi một chút, nhìn vợ mình đang báo tin vui cho hai ông bà ở thành phố S, trong lòng anh chỉ còn có vui mừng như điên.

Anh cảm thấy mình sắp điên rồi.

Thực ra lần đầu tiên biết tin cô mang thai, dường như chấn động còn lớn hơn bây giờ, phải rất lâu sau anh mới bình tĩnh lại được, sau đó cũng không còn suy nghĩ gì khác.

Nhưng lần này, anh lập tức muốn chia sẻ niềm vui này cho cả thế giới——— như lần đầu tiên anh cầu hôn thành công, ngay sau đó liền đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè, anh cầu hôn thành công rồi, lần đó anh cũng không tuyên truyền gì nhưng video vẫn ghin trang đầu trong diễn đàn hơn một tháng, rất hoàn mỹ.

Lần này bọn họ đã có đứa con thứ hai.

Còn là bé gái!

Chuyện lớn như vậy, cứ thế anh không chịu được, anh phải tìm cách giải tỏa, Lộc Viên Viên nằm ở bệnh viện nghỉ ngơi rất lâu, tất cả mọi người đều sợ cô khôi phục không được tốt, mỗi ngày đều nằm đến phát ngán, cho nên đến khi về nhà cô không muốn nhìn đến cái giường một phút nào, thay quần áo xong liền đi ra phòng khách.

Mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Tô Lâm ngồi trên ghế sô pha, ngón tay gõ bùm bùm nhanh như bay trên màn hình.

Lộc Viên Viên đi tới, đứng bên cạnh sô pha, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn màn hình di động của anh.

Đó là giao diện chỉnh sửa ở vòng bạn bè, ngón tay anh đang bấm giữ nút [Gửi đi.]

Lộc Viên Viên hiếu kỳ nói: “Hả? Anh đăng cái gì thế?”

Tô Lâm ngẩng đầu, cong môi cười với cô, sau đó duỗi tay trực tiếp ôm cô để cô ngồi trên đùi mình, đưa điện thoại cho cô, “Em tự xem đi.”

“... À được.” Lộc Viên Viên ôm bờ vai anh, đưa tay nhận lấy điện thoại.

Tô Lâm đăng tin lên vòng bạn bè, bất kể là ai, hôm nay gửi cho anh một tin nhắn, anh sẽ tặng 1 bao lì xì 200 tệ.

Bạn tốt trên WeChat của anh không có mấy người, cô biết anh không muốn thêm bạn bè khác.

Tất nhiên, có lẽ những người anh thêm vào WeChat đều là người quen, mọi người không cần biết có được 200 tệ hay không, đều gửi tin nhắn cho anh như điên, điện thoại di động rung liên tục khiến tay cô tê rần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lộc Viên Viên sau khi đọc xong, từ vòng bạn bè đến tin nhắn riêng, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có mười mấy người gửi tin nhắn do Tô Lâm chỉ định.

Tần Phóng: [Tôi thật hâm mộ cậu có con gái đấy.]

Thẩm Cố Minh: [Tôi thật hâm mộ cậu có con gái đấy.]

Lão đại: [Tôi thật hâm mộ cậu có con gái đấy]

Lâm Thiến: [Tôi thật hâm mộ cậu có con gái đấy.]



Lộc Viên Viên trả điện thoại cho Tô Lâm, ngồi trên đùi anh nhìn anh cười rạng rỡ phát bao lì xì, không khỏi trợn mắt trắng.

Người đàn ông này đúng là càng ngày càng trẻ con.

Từ lúc nhỏ Tô Chiêu đã rất ít khi khóc, hình như nước mắt của cậu nhóc tất cả đều chuyển cho Tô Tình, trước khi cô bé một tuổi, bất kể là làm gì đều phải gào hai lần.

Cứ như thế gào khóc một năm, đến khi Lộc Viên Viên gần như bị suy nhược thần kinh thì Tô Tình đột nhiên được khai sáng, không những học nói rất nhanh mà còn trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Tuy rằng không biết là vì sao, cũng không biết trong đầu nhóc con đang suy nghĩ cái gì nhưng mọi người rất thích điều đó.

Tô Tình càng lớn càng xinh đẹp, lúc Tô Chiêu ba tuổi cả người mũm mĩm đáng yêu, mà khi cô nhóc ba tuổi, chân tay tinh tế trắng nõn, bộ dáng có chút giống Tô Lâm, dù còn nhỏ cũng có thể nhìn ra tương lai sẽ là một mỹ nhân, mỗi lần đi ngoài đều được khen ngợi.

Tuy rằng xinh đẹp, nhưng Lộc Viên Viên biết đây không phải bộ dáng con gái lý tưởng của Tô Lâm —— Tô Tình càng ngày càng giống bố.

Lộc Viên Viên đã xem qua ảnh Tô Lâm khi còn nhỏ ở nhà, ngoại trừ kiểu tóc, Tô Tình lớn lên dường như giống anh khi còn nhỏ y như đúc.

Mặc dù từ lâu đã nghe nói con gái giống bố nhưng cô cũng không nghĩ có thể giống đến như vậy.

Nhưng mà đều là kết tinh của hai người nên đương nhiên không có khả năng một chút cũng không giống mẹ.

Tô Lâm cảm thấy gien mắt của Lộc Viên Viên đặc biệt mạnh mẽ, đôi mắt của hai đứa nhỏ đều giống hệt cô, tròn xoe, xinh đẹp, mỗi lần được hôn đều nháy mắt đòi ba ôm, thật thần kỳ, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt kia liền không nhịn được ý cười, trong lòng cảm thấy đầy ấm áp.

Con gái nói sớm hơn con trai, điều này vô cùng rõ ràng ở Tô Tình.

Tô Tình và Tô Chiêu không giống nhau, cô bé là một người hay nói chuyện, rất thích học hỏi, hơn nữa tốc độ lý giải và khả năng hiểu biết đáng kinh ngạc, hai tuổi liền có thể bắt kịp trình độ biểu đạt của Tô Chiêu lúc ba, bốn tuổi.

Lộc Viên Viên đoán Tô Tình đột nhiên không khóc nữa, có lẽ vì phát hiện nói chuyện thú vị hơn khóc nhiều, cho nên không lãng phí thời gian vào việc khóc nữa.

Vương Nhất Hàm rất thích Tô Tình, có lẽ bởi vì tuổi nhỏ, cuối tuần cô ấy có thể đưa con trai đến nhà Lộc Viên Viên chơi nửa ngày rồi đón về.

Lộc Viên Viên cảm thấy... Bé gái ba tuổi và bé trai sáu tuổi có thể sẽ khiến ảo tưởng của Vương Nhất Hàm tan vỡ.

Nhưng hai đứa bé chơi cùng nhau thì không có gì tốt hơn, Tần Lễ còn vô cùng ngoan ngoãn, ít nói, không nghịch ngợm, rất lễ phép, cũng rất đẹp trai nữa.

Quan trọng là, tuy mới có ba tuổi, nhưng qua nhiều dấu hiệu cho thấy Tô Tình là thứ nhan khống.

Mọi người trong nhà ngày nào cũng gặp mặt, dù có đẹp đến mấy cũng không thoả mãn được cô nhóc, cho nên mỗi lần Tần Lễ đến, nhóc con đều kéo người để ngắm, đến khi cậu nhóc không nhịn được liếc lại cô bé, cô bé liền khen nịnh: “Anh Tần Lễ thật là xinh đẹp.”

Vậy mà Tần Lễ cũng ngồi im cho cô bé ngắm.

Cứ cuối tuần giống như trình tự, Tần Lễ tới chơi, Tô Tình nhìn ngắn chán rồi liền lôi kéo hai anh trai đi chơi xích đu trong vườn.

Biệt thự trong khu đều có sân, sân nhà bọn họ khá rộng, bà Tô còn thiết kế một khu vui chơi cho trẻ em trong sân như cầu trượt, xích đu nhỏ.

Cuối tuần cũng không đi chơi, Lộc Viên Viên kéo Tô Lâm ra sân hóng gió dưới tán cây, nhân tiện nhìn ba đứa nhỏ.



Tô Tình ngồi trên xích đu, hai anh trai mỗi người đứng một bên, cô bé vui vẻ đung đưa một lúc, đột nhiên nhìn thấy, ở xa xa, hai người vốn dĩ đang nằm trên ghế, đột nhiên ngồi dậy rồi âu yếm nhau.

Hai người họ đang làm gì thế?

Cô bé sửng sốt một chút, lớn tiếng gọi: “Mẹ ——a?”

Vừa kêu một chữ, miệng đã bị bịt kín.

Tô Tình quay đầu nhìn anh trai, Tô Chiêu che miệng cô bé lại, có chút sốt ruột nói: “A Tình, bây giờ em không thể gọi mẹ nếu không ba sẽ tức chết!”

Tô Tình chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Đến lúc Tô Chiêu buông tay ra, cô nhóc vẫn khó hiểu, cau mày hỏi: “Tại sao ba lại tức chếtvậy?”

Tô Chiêu nghiêm túc nói cho nhóc nghe: “Ba đang hôn mẹ, lúc này mà em gọi sẽ bị đánh.”

Trong chốc lát, Tô Tình mới phản ứng lại, cô bé không muốn bị đánh đâu, “Vậy được rồi.”

Trong lúc hai nhóc nói chuyện, Tần Lễ vẫn luôn đẩy xích đu cho cô bé, đột nhiên Tô Tình không muốn nói chuyện cùng anh trai nữa, mỗi ngày đều nhìn thấy anh trai ở nhà nhưng anh Tần Lễ thì không thể.

Cô bé chớp mắt, quay đầu lại nhìn cậu bé lạnh lùng, mềm mại hỏi: “Anh Tần Lễ, hôn là gì?”

“...”

Tô Chiêu có chút bất đắc dĩ, rõ ràng anh ruột còn ở đây, tại sao lại hỏi người ngoài???

Tần Lễ và cậu cùng học một trường, nhưng Tô Chiêu học lớp 3 còn Tần Lễ học lớp 2, cho nên hai người rất ít khi gặp nhau.

Nhưng cậu nhóc có một chút địch ý không rõ từ đâu ra đối với người bạn đẹp trai ít nói này.

—— Có lẽ là vì sự nhiệt tình không thể giải thích được của Tô Tình dành cho cậu ta.

Hơn nữa... Làm sao Tô Tình có thể không biết hôn là gì?

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, con nhóc đều chạy quanh nhà đòi từng người hôn một!

Tô Chiêu không biết em gái đang nghĩ gì, nhìn về phía bên kia, Tần Lễ cũng lắc đầu, nói: “Không biết.”

Tô Tình thần bí đưa ngón tay của mình ra ngoéo một cái, “Anh Tần Lễ mau lại đây, em nói cho anh nha.”

“Được.”

Tần Lễ gật đầu, bởi vì xích đu được lắp rất thấp, cho nên cậu cúi người một chút liền đến.

Tô Chiều nhìn em gái của mình tự nhiên chu miệng, vui vẻ hôn “Bẹp” một cái lên mặt Tần Lễ.

Tô Chiêu sững sờ.

Tần Lễ cũng ngây cả người, ngày thường khuôn mặt lạnh tanh giống người lớn, bây giờ lập tức đỏ lên, cô nhóc không biết ngượng ngùng còn lè lưỡi cười, ngồi trên xích đu đung đưa chân, “Đây là hôn đó!”

“...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc này Tô Chiêu không biết mắng chửi cũng không biết nói bậy.

Khi ấy Tô Chiêu còn quá nhỏ, cậu nhóc cảm thấy những từ ngữ gây sốc, buồn bã và tức giận mà cậu học được trong tiết văn lớp 2 có thể dùng để hình dung tâm trạng mình bây giờ.

Lộc Viên Viên nằm dựa vào ghế tựa, Tô Lâm nằm bên cạnh cô, hai cái ghế đặt dưới bóng râm, tháng chín ở phương bắc mát mẻ hơn nhiều so với tháng bảy, tháng tám, buổi chiều gió thổi rất dễ chịu.

Ba đứa trẻ cách đó không xa, thỉnh thoảng có tiếng cười và tiếng nói chuyện vọng đến, Lộc Viên Viên nhắm mắt, gió thổi trong chốc lát, hình như nhớ tới điều gì đột nhiên quay đầu nhìn người nằm bên cạnh, không nghĩ tới đối diện ánh mắt anh.

Cô hơi giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cười cười nắm lấy tay anh: “Anh có thấy hai người chúng ta như vậy có giống ông bà già không?”

Nhìn bọn nhỏ vui đùa, tận hưởng sự mát mẻ trên ghế xích đu …

Tô Lâm không trả lời ngay lập tức.

Lúc cô vươn tay qua liền bị anh nắm lấy toàn bộ, bây giờ liền thả lỏng, mạch máu trên mu bàn tay trắng nõn hiện ra rõ ràng, mỗi ngón tay anh đan xen trong tay cô, mười ngón tay đan nhau chặt chẽ.

Cô sửng sốt.

Động tác này…

“Anh nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta nắm tay nhau cũng như vậy, là em sửa anh cho đúng.” Giọng nói của Tô Lâm mang theo ý cười, nâng tay của hai người họ lên, “ Cứ như vậy.”

Anh nhớ lại tình cảnh khi đó: “...Lúc đấy, anh cho rằng em không muốn nắm tay mới buông ra.”

Không ngờ là mười ngón tay đan xen, càng nắm chặt hơn.

Vừa nắm chính là nắm nhiều năm như vậy.

Lộc Viên Viên hồi thần, không biết vì sao lại có chút cảm khái và cảm động, cô gật đầu: “Đúng vậy…”

Tay hai người đan chặt vào nhau, yên tĩnh một lúc, tự nhiên Tô Lâm nói: “Ngày mai là mùng một tháng chín.”

“Là ngày khai giảng.” Lộc Viên Viên tiếp lời.

“Không phải ngày khai giảng.” Anh phủ nhận nói: “Là ngày đầu tiên anh gặp em.”

“Hả? Anh vẫn nhớ rõ như thế…” Lộc Viên Viên ngạc nhiên, sau đó lại thắc mắc: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là ở tiết tiếng Pháp vào ngày khai giảng sao? Hình như không phải…”

“Không phải tiết tiếng Pháp.” Anh ngắt lời cô, “Lần đầu tiên gặp nhau không phải ở tiết tiếng Pháp.”

“...”

Lộc Viên Viên quay đầu lại, mở to mắt, đôi môi hồng hào hơi hé mở, “Vậy là ở đâu——”

Trên đường lúc anh đi thi lại.

Không biết em đi đâu, nhưng em nhặt được chìa khoá của anh.

Sau đó…

Tô Lâm nghĩ qua một lần trong lòng, khẽ cong môi, không nghiêm túc mà trêu đùa, “Khi đó chúng ta cũng không biết nhau”

“...”

“Vào thời điểm định mệnh."

Lộc Viên Viên: “...”

Cô không còn gì để nói, trợn to mắt, nằm xuống lại, tùy ý trả lời: “Được, được, được.”

Tô Lâm thấy cô không tin cũng không giải thích gì thêm.

Mặc dù không tin nhưng cuộc nói chuyện khiến Lộc Viên Viên như trở về thời đại học, cô nhớ ra hình như đại học C không phải lựa chọn hàng đầu của mình.

“Này.” Cô kéo tay anh, “Vì sao lúc đấy anh không học B mà lại học đại học C ở tận thành phố S thế?”

Người nào đó lại cười —— kiểu cười kia —— anh chắc chắn sẽ không nghiêm túc trả lời —— quả nhiên, anh nói: “Là vì gặp được em.”

“...”

Lộc Viên Viên trợn tròn mắt, hỏi tiếp: “Em thật sự rất tò mò, anh học đại học B không phải càng dễ dàng hơn sao?”

“Ồ, cái này...” Anh thu lại nụ cười, bắt đầu nghịch tay cô, tùy ý trả lời: “Thật ra bố mẹ anh gặp nhau ở đại học C, bố anh nói tài chính ở đại học C cũng tốt, mẹ anh nói... Bà ấy ở nơi có thể gặp chân ái.”

“...” Đây đúng là lý do của mẹ Tô.

“Cho nên anh liền chọn, cũng có thể gặp được chân ái, xùy...” Nói xong, liền tự giễu cười, “Thật đúng là gặp thật.”

“...”

Yên lặng một lúc, Lộc Viên Viên mở miệng: “Này.”

“Hửm.”

“Thật ra việc em chọn đại học C cũng là ngoài ý muốn, em nghĩ học toán học ở đại học B sẽ tốt hơn đại học C, điểm của chuyên ngành ứng dụng toán học mỗi năm đều cao hơn khoảng mười điểm.”

“Đáng tiếc...” Lộc Viên Viên mếu máo: “Lúc thi đại học toán chỉ được có 138 điểm, bài cuối cùng em rõ ràng có thể làm được nhưng mà lại tính sai tỉ số lượng giác.”

Tô Lâm: “...” Cái này thật là trâu bò.

Cô không giống người sơ ý, nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn thấy khó hiểu: “Như thế nào lại làm sai hàm số lượng giác?”

“Không biết,” cô lắc đầu, “Từ cấp ba đến giờ, chưa bao giờ làm sai loại câu hỏi thế này, thế mà thi đại học lại làm sai, sai hoàn toàn, bị trừ sạch điểm.”

“...”

“Sau đó em liền trúng tuyển nguyện vọng hai, đến đại học C.”

Thật ra khi đó ông bà cảm thấy đại học B và đại học C không có gì khác nhau, dù sao đều đại học top 1 top 2, đi đâu cũng giống nhau.

Nhưng trên bàn, trên sách của Lộc Viên Viên đều ghi mục tiêu là đại học B, không thể nói không tiếc nuối.

“Sau đó em liền học ở đại học C,” Lộc Viên Viên xúc động, “Nhưng mà bây giờ em cảm thấy, câu hàm số lượng giác mà em làm sai kia lại là may mắn.”

Cô từ ghế tựa ngồi dậy, Tô Lâm cũng không tự giác ngồi dậy theo, nhìn lúm đồng tiền của cô dưới bóng cây tươi như hoa, giọng nói ngọt ngào có chút làm nũng, “—— Không như vậy sao có thể gặp được anh nha.”

Lộc Viên Viên gọi anh giống như trước đây: “Đàn anh.”

Tô Lâm sửng sốt.

Sống cùng nhau một thời gian dài, thực tế hai người rất ít khi gọi tên của nhau.

Tô Lâm cũng chỉ gọi “Bảo bối”, thường để trêu chọc cô, hay thường xuyên nhất là ở lúc không thể nói.

Cách gọi này cô rất ít khi dùng, hầu như muốn nói cái gì đều trực tiếp nói, không để ý gọi là gì.

Khi cười đôi mắt cô cong lên, đỏ mặt giống như là thiếu nữ, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, tóc bị gió thổi bay.

Anh nhìn cô đỏ mặt, hơi nghiêng đầu, nghe gió thổi qua những lời cô nói.

—— “Đàn anh, em yêu anh.”

“...”

Cô thật sự đã trưởng thành, nở rộ như một đóa hoa e thẹn quyến rũ, hương thơm say đắm lòng người.

Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, cô vĩnh viễn là cô nhóc nhỏ như lúc mới gặp, anh hy vọng cô luôn luôn đơn thuần, luôn luôn vui vẻ.

Cách ghế dựa, Tô Lâm ôm lấy cô, trước khi đặt lên môi, anh nói rõ ràng hai từ, “Anh biết.”

Anh biết, anh đều biết.

Cho nên anh sẽ dành cả phần đời còn lại đối xử tốt với em thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK