Lâm Thiến vừa ngồi xuống đất đã bị anh kéo một cái, nửa người trên của cô lập tức dính sát vào thành sofa.
Cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người Tô Thời vô cùng rõ ràng.
Khoảng cách gần như vậy, cô còn bị nụ cười của anh làm lung lay, đại não lập tức trống rỗng, chỉ cảm thấy bàn tay ở sau gáy của anh hơi dùng lực, môi cô lại lần nữa chạm vào bờ môi ướt át mềm mại cô vừa hôn ban nãy.
...Chuyện này!
Lâm Thiến lập tức mở to mắt.
Đây là chuyện gì vậy!!!
Nói thật, từ khi đến nhà Tô Thời, cô hoàn toàn không lo lắng về chuyện "một cô gái một thân một mình đến nhà cấp trên lỡ như xảy ra chuyện gì không tốt thì nên làm gì bây giờ".
Nếu có xảy ra thì còn tốt đấy.
Lúc đầu Lâm Thiến bị anh kéo một cái, trực giác nói cho cô biết cô chết chắc rồi.
Vì cái người Tô Thời này, bình thường ở văn phòng cô cũng đã quan sát nhiều lần, chắc chắn anh có bệnh thích sạch sẽ, mặc dù không quá nghiêm trọng nhưng sau khi lật tài liệu sẽ dùng khăn ướt khử trùng, còn có một số chi tiết nhỏ cô quan sát được nữa.
Lúc ở khách sạn cô có kéo anh, nhưng cách quần áo sẽ không sao, nhưng vừa rồi...
Không chỉ không cách quần áo.
Cô sờ từ cổ lên thì thôi đi.
Cô còn hôn lên miệng anh nữa!
Cho nên lúc đầu trong lòng cô còn có lạc đà nai con đi loạn kia, sau khi biết anh giả vờ ngủ đã bị diệt sạch, trực tiếp chết rồi.
Nhưng anh vậy mà lại còn... giữ lấy đầu cô! Hôn lại!
...Điều này có nghĩa là gì!
Lâm Thiến lấy lại tinh thần, giơ tay lên ngăn giữa hai người, sau đó còn đẩy anh xa ra một chút.
Môi hai người tách ra, Tô Thời nâng mắt lên nhìn cô, anh hơi cau mày, vẻ mặt như có chút không hài lòng: "Sao vậy?"
"..."
Lâm Thiến để tay ở bả vai anh, hơi ấm từ làn da truyền qua lớp áo ngủ mỏng, cô hắng giọng một cái mới tìm được giọng nói của mình: ""Trước tiên em hỏi anh chút...""
Tô Thời thả lỏng lông mày mới nhíu lại: ""Hỏi cái gì?""
Lời vừa dứt, anh đã thấy cô cắn môi dưới, vẻ mặt mâu thuẫn mấy giây, sau đó như không quan tâm gì nữa mà ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng.
""...Vì sao anh hôn em?"" Cô hỏi.
Giọng rất nhẹ, không hề giống dáng vẻ tùy tiện thường ngày của mình.
Nhưng nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
Tô Thời im lặng một lúc lâu.
Anh đang suy nghĩ đáp án của câu hỏi này có phải giống đáp án khi nữ sinh hỏi ""Vì sao anh lại thích em"" không, đều mông lung như nhau, tùy ý phát huy gì đó đều là mấy lời nhảm nhí.
Còn có thể vì cái gì nữa, muốn hôn thì hôn chứ sao.
Nhưng chắc chắn không thể nói vậy.
Tô Thời mím môi suy nghĩ, càng nghĩ càng bực mình.
Mẹ nó... Muốn gọi điện thoại hỏi Tô Lâm.
Lúc đầu Lâm Thiến vô cùng mong chờ, sau đó thấy anh vẫn luôn yên lặng thì không nhịn được mà giục: ""...Khó vậy sao?""
Không phải vì anh thích cô sao?
Người có bệnh sạch sẽ như anh không thích cô thì hôn cô làm gì?
""Em nói trước đi."" Anh đột nhiên lên tiếng.
""...?"" Lâm Thiến cho rằng mình nghe nhầm: ""...Cái gì?""
Cái gì mà cô nói trước?
Tô Thời đổi tư thế, lại lần nữa nằm nghiêng xuống, cong tay gối đầu lên, hơi nhíu mày nhìn cô: ""Lâm Thiến, em mất trí nhớ rồi à?""
""...?""
""Vừa rồi lúc anh ngủ,"" Anh rất tốt bụng nhắc nhở: ""Không phải em hôn anh trước à?""
Hình... Hình như là vậy nha.
...Đúng là không còn ai có thể tự mình bê đá đập vào chân mình như cô.
Lâm Thiến nhớ đến cảnh ban nãy, mặt hơi nóng lên, cô cứng cổ lên án: ""Vậy vì sao anh giả vờ ngủ?""
Nếu như anh bị chạm vào mà tỉnh lại, sao lúc trước khi cô sờ anh anh lại ngủ được?
Nếu cô vừa đụng vào anh đã mở mắt thì chuyện tiếp đó còn có khả năng xảy ra sao?
""Trước đấy em chạm vào anh anh cũng không có phản ứng!"" Lâm Thiến càng nghĩ càng giận: ""Nếu như anh có phản ứng thì em sao có thể...""
...sao có thể hôn trộm anh chứ!
So với cô đang kích động, Tô Thời ngược lại rất thảnh thơi.
Anh ""ồ"" một tiếng, vô cùng muốn ăn đòn mà hỏi lại cô: ""Vậy trách anh rồi?""
""...""
Lâm Thiến không còn lời nào để nói, anh tiếp tục dùng ngữ điệu rất muốn ăn đòn kia nói: ""Lúc đầu anh cũng không ngủ, anh không phản ứng là vì anh muốn xem... gan em lớn đến đâu.""
Dừng một chút, anh lại cười, tự hỏi tự trả lời: ""Đúng là lớn thật.""
""...""
Lâm Thiến bị anh nói đến mức mặt mo nóng bừng.
Lâm-lá-gan-rất-lớn-Thiến quyết định không thèm quan tâm: ""Dù sao em cũng hôn rồi! Anh...Anh cũng hôn lại, chúng ta hòa nhau.""
""...""
Tô Thời cạn lời.
Hòa nhau cái rắm.
Anh thở dài: ""Sao em lại ngốc đến mức này chứ...""
""...""
Lâm Thiến vô cùng không vui: ""Anh nói ai ngốc...""
Nói được nửa câu đã bị anh ngắt lời.
Tô Thời nhìn cô, lại lần nữa đặt tay lên đỉnh đầu cô, xoa đầu cô như đang xoa động vật nhỏ, mềm mại mềm mại, rất dễ chịu.
""Không sao."" Anh nói: ""Ngốc anh cũng thích.""
""...""
Cô cũng không biết mình nên thẹn thùng hay tiếp tục tức giận nữa.
Vì sao tỏ tình còn nhất định phải nói cô ngốc thế!
""Nếu em thông minh..."" Cô không phục hừ hừ hai tiếng: ""Em đã sớm hết ế rồi, không đến lượt anh đâu.""
Tô Thời không tiếp lời cô.
Tay anh cũng không bỏ xuống, vẫn đặt trên tóc cô.
Phòng khách rất lớn, rất yên tĩnh, đoạn đối thoại vừa rồi... lại như vậy.
Cuối cùng Lâm Thiến cũng cảm nhận được bầu không khí mang tên ""mập mờ"" trong tiểu thuyết và phim truyền hình, cuối cùng cũng được trải nghiệm cái gì gọi là ""trong không khí có vị ngọt"".
Vì ban nãy Tô Thời mới đổi tư thế, anh lại lần nữa nằm xuống sofa, góc độ và tư thế này giống như anh đang vuốt lông cho cô vậy... Hừ, vuốt lông cái gì chứ, cô cũng đâu phải thú cưng đâu!
Lâm Thiến nhìn nụ cười từ từ nhạt đi trên mặt anh, anh lại lần nữa khôi phục khuôn mặt không cảm xúc.
Thật ra, mặc dù bình thường cô cũng gần như bị giá trị nhan sắc này hấp dẫn, lúc bị anh trêu chọc cũng sẽ phân tâm nhìn chằm chằm mặt anh rồi ""ừm ừ"" lung tung, nhưng cảm xúc đó cũng chỉ dừng lại ở mức độ mê trai.
Dù sao lúc Tô Thời mặc âu phục ngồi phía sau bàn làm việc to lớn điều hành công ty, tư thế đó rất có cảm giác khoảng cách.
Giống như thần tượng mà cô thích, cô theo đuổi thần tượng, thích nhưng không có suy nghĩ sẽ ở bên cạnh anh.
...Vừa rồi nhất định là bị ma ám rồi.
Cũng không biết vì anh thay đồ ngủ, hay vì lời anh mới nói, hay là vì... cô uống rượu.
Cô đột nhiên cảm thấy người này cũng không khó gần như bình thường.
Trong lòng nghĩ gì thì làm như vậy.
Cho nên bây giờ cô đang... được tổng giám đốc tỏ tình... đi.
Mặc dù quá trình có chút gập ghềnh và xấu hổ, lại còn không biết vì sao mà mình lại cõng thêm biệt danh ngốc nghếch, hơn nữa nhìn qua có vẻ cô là người chủ động...
Nhưng chính xác là anh nói thích cô nha.
Chỉ nghĩ như vậy thôi Lâm Thiến cũng cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình sôi sục, bong bóng màu hồng khiến cả tinh thần và thể xác đều lâng lâng.
Tô Thời vẫn không cảm nhận được bong bóng gì, mái tóc trong tay rất mềm mại, xúc cảm khi sờ rất tốt, nhìn cô có vẻ như rất thoải mái, anh cũng không buông tay.
Lâm Thiến đã đổi tư thế rất nhiều lần, bây giờ đã thành ngồi khoanh chân trên mặt đất.
Sofa vừa dài vừa rộng, cô nhích đầu gối về phía trước, cánh tay đặt trên mép sofa, tư thế của cô lúc này giống như học sinh tiểu học, cô chớp mắt: ""Này, tổng giám đốc Tô.""
Tô Thời sững người.
Bình thường khi cô nói đùa hoặc lúc không muốn làm chuyện gì cho anh cũng sẽ gọi như thế này.
""Sao vậy?""
Câu tiếp theo của cô càng khiến người khác không kịp chuẩn bị hơn: ""Em cũng thích anh.""
""...""
Cô nghiêm túc nói: ""Mặc dù em đã nhiều năm độc thân, cũng chưa từng tỏ tình, nhưng em làm người quang minh chính đại, tỏ tình cũng như vậy, em nhất định sẽ không làm chuyện tỏ tình còn lòng vòng mắng người ta ngốc.""
Ý của câu này vô cùng rõ ràng.
Tổng giám đốc Tô lòng vòng: ""...""
Nói hết câu, giọng Lâm Thiến lại nhỏ đi: ""Chuyện đó... Vậy bây giờ chúng ta có phải... là cái kia không?""
""Cái gì?""
""Chính là... yêu đương... đó?""
Tô Thời lại ngẩn người mấy giây.
Tỏ tình cũng tỏ tình rồi, hôn cũng hôn rồi, như thế còn không phải thì sao chứ.
Anh gật nhẹ đầu.
Đầu gật được một nửa...
Anh thấy Lâm Thiến đột nhiên ngồi dậy, hơi nghiêng người về phía anh, cô đưa hai tay ra ôm lấy mặt anh.
Sức không lớn, nhưng hành động rất đột ngột.
Nhiệt độ lòng bàn tay cô còn cao hơn mặt anh, Tô Thời cảm nhận một lúc, ngón tay của cô đã bắt đầu di chuyển.
""Em làm...""
""Em đã muốn sờ từ rất lâu rồi!"" Ánh mắt Lâm Thiến lấp lánh ánh sao: ""Lần nào em vào văn phòng cũng cảm thấy da anh rất tốt, nhưng lúc đó anh là cấp trên của em nha, em mà nói muốn sờ kiểu gì anh cũng đánh em.""
"Bây giờ anh cũng là cấp trên của em."" Tô Thời nhấn mạnh.
""Nhưng anh là bạn trai của em."" Cô nói như đó là chuyện đương nhiên: ""Hì hì, cho nên bị bạn gái sờ là chuyện bình thường.""
""...""
Lúc mấy chữ ""bạn trai"" được Lâm Thiến nói ra, anh cảm thấy... rất kì lạ.
Không đợi anh nghĩ rõ ràng, Lâm Thiến lại véo mặt anh, khoảng cách của cô cũng ngày càng gần: ""Ôi... Thật thần kì nha, bình thường anh có đắp mặt nạ không? Vì sao làn da lại... tốt thế?""
""...Không."" Ai mẹ nó đắp mặt nạ chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
""Được rồi."" Cô gật gật đầu, tay bỏ ra khỏi mặt anh, sau đó lại chuyển đến mũi.
Còn véo véo.
Lâm Thiến nói: ""Mũi của anh cũng là thật...""
Tô Thời: ""...""
Lâm Thiến: ""Thật ra nghĩ lại thì bề ngoài của Tô Lâm cũng rất không chân thật, gen nhà các anh cũng quá tốt rồi...""
Cô không che giấu sự hâm mộ trong lời nói của mình: ""Hai người mà debut thì chắc chắn hot.""
Tô Thời: ""...""
Lâm Thiến càng nói càng hưng phấn: ""Các anh có thể thành tổ hợp anh em trai, fan nhan sắc fan couple chắc chắn trải dài cả nước cho xem! Ảnh chụp hai người đứng cùng nhau thôi cũng có thể lên hotsearch đấy, anh tin không?""
Tô Thời: ""...""
Đây là đang nói cái gì vậy?
Anh không nhịn được nữa.
Tô Thời ngồi thẳng dậy, nắm lấy hai tay đang làm loạn của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: ""Em nói nghe hay quá nhỉ.""
Lâm Thiến yên lặng một lúc, mắt mở to, giọng trực tiếp nhỏ lại.
Thế là anh lại bắt đầu nghĩ có nên để cô nói tiếp không, dù sao bình thường cô cũng nói hơi nhiều, lời nói ra cũng rất vô tri.
Tô Thời vừa buông tay ra, Lâm Thiến đột nhiên đứng lên ngồi xuống bên cạnh anh, ghế sofa hơi lõm xuống.
Anh quay đầu sang, còn chưa thấy rõ mặt cô đã bị người đối diện ôm lấy.
Tô Thời hít một hơn, mùi hương trên người cô tràn đầy khoang mũi, sau đó, anh cảm thấy phần cổ chạm vào một làn da ấm nóng.
Chắc là... mặt của cô.
""Em vui sẽ nói rất nhiều."" Tay Lâm Thiến đặt trên vai anh, hơi dùng sức, cô ghé vào tai anh, nhỏ giọng nói: ""...Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em yêu đương... Hơn nữa lại còn cùng với anh.""
Giọng cô càng nhỏ hơn, nghe rất thẹn thùng, mặt cô cũng cọ qua cọ lại: ""Hì hì... Cho nên em rất vui, anh thông cảm chút đi.""
Đây là lần đầu tiên em yêu đương, hơn nữa còn cùng với anh.
Rất vui.
Tô Thời cảm thấy thuốc dạ dày mới uống ban nãy đã lập tức có tác dụng.
Tất cả giác quan đều yếu đi, chỉ có xúc cảm của cơ thể trong lòng là rõ ràng, chỉ còn nhịp tim trong lồng ngực là ngày càng mạnh.
Anh giơ tay lên rất chậm, hai tay ôm lấy eo cô.
""Này.""
""Ừm?""
""Dạ dày của anh còn đau không?""
""Vẫn ổn.""
""Vậy lát nữa cháo nấu xong, anh ăn xong sớm... Á!""
Lâm Thiến đang nói thì đột nhiên kêu lên một tiếng, giọng nói to hơn rất nhiều, hơn nữa còn ngay cạnh tai anh.
Tô Thời bị giật nảy mình.
Không đợi anh hỏi, Lâm Thiến lùi ra khỏi lồng ngực anh, một chữ cũng không nói, lập tữ bò xuống khỏi sofa.
Tô Thời cũng lấy lại tinh thần từ tiếng hét của cô, một tay giữ tay cô lại: ""Em sao vậy?""
""A a a a a!"" Lại một loạt tiếng kêu không lẫn vào đâu được.
""..."" Cái quỷ gì vậy.
Tô Thời nhíu mày: ""Rốt cuộc em...""
""Cháo! Cháo đó!"" Lâm Thiến phát điên mất: ""Mẹ nó đầu óc em bị úng nước rồi, cháo cmn đã khét rồi!!!""
""...""
*
Nồi cháo kia không phụ lòng cô chút nào, quả nhiên đã khét.
Lúc Lâm Thiến thử cọ đáy nồi, hạt gạo màu cà phê đã ngoan cố dính chặt dưới đáy, khi đó cô chỉ muốn ra phòng khách thăm tổng giám đốc Tô một chút mà thôi, nghĩ chỉ một lát là quay lại nên cũng không hẹn giờ.
Haiz.
Dù sao ai có thể nghĩ đến chuyện hỏi thăm thành thoát ế chứ?
Lâm Thiến hết cách với đống gạo dính dưới đáy nồi, hơn nữa mùi cũng khó ngửi, cô dứt khoát dùng một cái nồi khác, bắt đầu nấu lại từ đầu.
Toàn bộ quá trình đều lẩm nhẩm hát.
Cô không nhìn lúc hai người đến nhà anh là mấy giờ, cũng không biết thời gian hai người dính lấy nhau là bao lâu, nhưng đến khi cô chân chính hoàn thành xong nhiệm vụ ""tăng ca"", lúc Tô Thời vào ăn cháo, đã là mười một giờ.
Mặc dù buổi tối cô uống nhiều, ăn cũng nhiều nên không đói, cho nên cô yên lặng ngồi ở bên đối diện bàn ăn nhìn anh ăn.
Người đẹp quả nhiên làm gì cũng đẹp, Lâm Thiến nhìn sườn mặt của Tô Thời, ngắm một lúc lại chuyển ánh mắt ra chỗ khác, cảm thấy ngón tay thon dài cầm thìa sứ của anh cũng rất đẹp mắt.
Cô đột nhiên nghi ngờ có phải do lúc nãy đau quá nên anh mới váng đầu rồi thành như vậy không.
Thời gian mê trai trôi qua rất nhanh, trong lúc không để ý anh đã ăn xong, thế là Lâm Thiến lại thưởng thức một loạt động tác người đẹp lau miệng, cuối cùng người đẹp nhìn về phía cô, cười đến điên đảo chúng sinh: ""Đẹp không?""
Cô cũng không cần mặt mũi nữa... Dù sao cô đã uống rượu, tất cả hành động không hợp lí tối nay đều vì Lâm Thiến cô đã uống rượu!
Lâm Thiến rất nể mặt mà gật đầu: ""Vô cùng đẹp mắt!""
""..."" Nghe ngữ khí khoa trương của cô, Tô Thời không nhịn được mà bật cười, anh liếc mắt nhìn thời gian trên di động, lần nữa nhìn người nào đó đang cười đến mức vô tâm: ""Đêm nay em ngủ ở đây đi.""
""..."" Nụ cười của Lâm Thiến cứng lại.
Vừa rồi lúc nấu cháo đúng là cô có nghĩ qua, lề mề đến lúc này thì tàu điện ngầm gì đó cũng đã dừng chạy, bắt xe... về một mình cũng không quá ổn.
Mặc dù cô cũng rất tò mò và mong chờ chuyện gì đó.
Nhưng họ vừa mới xác nhận quan hệ yêu đương, có phải là hơi... quá nhanh rồi không?
Dù sao cuộc sống thực tế vẫn không thể so sánh với tiểu thuyết 18+ được!
Tô Thời như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, vô cùng chậm rãi bổ sung hai từ: ""Phòng khách.""
""..."" Nói xong cùng lúc sẽ chết sao?
Lâm Thiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại có chút cảm thấy thất vọng, cô trừng mắt với anh một cái: ""Ồ!""
""..."" Tô Thời hơi suy nghĩ, sắc mặt anh đã tốt hơn nhiều, mồ hôi trên trán cũng đã biến mất, lời nói ra càng tức chết người ta hơn: ""Sao vẻ mặt em có vẻ thất vọng vậy?""
""...""
""Em không muốn ngủ ở phòng khách sao?"" Anh hơi nhíu mày.
Lâm Thiến vỗ bàn một cái, giọng cũng không nhỏ, mạnh miệng cãi lại: ""Ai không muốn! Ai thất vọng! Tô Thời...""
Tô Thời nhìn dáng vẻ tức giận thở mạnh nhưng mặt lại ửng hồng của cô, nhịn không được mà đưa tay ra chọc một cái.
Đổi lại là sự phản kháng vô cùng mạnh mẽ.
Nói đến đây anh cũng cảm thấy kì lạ, Lâm Thiến nhìn rất duyên dáng, không phải là vẻ đẹp hiện đại thường thấy mà là vẻ đẹp mang theo chút cổ điển, lúc cô yên lặng không nói gì rất có tính lừa gạt.
Lần đầu gặp mặt anh cũng đã bị bề ngoài của cô lừa gạt.
Về sau mới phát hiện, hóa ra dưới bề ngoài này là một con... Một con gì anh cũng không hình dung được, nói tóm lại là một linh hồn rất phức tạp.
Bình thường Tô Thời thấy nhiều nhất ở công ty chính là dáng vẻ trợn to mắt của Lâm Thiến, để cô làm gì cô cũng không phục, nhưng cô lại không dám nói, nên thường vừa làm việc cho anh vừa vụng trộm tức giận trừng mắt với anh.
Thật ra anh đều biết.
Anh cũng từng nghĩ, có phải anh nhìn rất dễ nói đùa không, nếu không thì sao cô gái này lại không sợ tổng giám đốc là anh chút nào vậy.
Nhưng sau đó lại cảm thấy... Có lẽ, là do có cảm giác.
Có cái gọi là tự tin. Mặc dù không đến mức khoa trương như vậy, nhưng từ ngữ khí, ánh mắt, là tức giận thật hay là trêu đùa cô, cô cũng không ngốc, chắc cô đều biết.
Dù sao chuyện thích này sao có thể giấu được.
*
Lâm Thiến ở lại tối thứ sáu, sau đó cô lại tiếp tục thoải mái ở nhờ nhà Tô Thời hết ngày thứ bảy và ban ngày chủ nhật.
Hôm sau Tô Thời đã gần như hồi phục, nhưng hai người vẫn không ra ngoài, dù sao trong nhà vẫn có thể nấu ăn được.
Hai ngày này Lâm Thiến chân chính ý thức được yêu đương đúng là quá kinh khủng.
Hôn và hôn, thời gian trôi qua nhanh đến mức cô còn chưa kịp cảm nhận.
Thời gian hai người dính lấy nhau còn nhiều hơn trong phim, mặc dù tivi nhà anh to, âm thanh mặc dù sống động nhưng cũng không có lực hấp dẫn bằng bạn trai... Nam chính còn không đẹp trai bằng anh nha.
Cô luôn là người thức đêm tu tiên trong nhiều năm độc thân mà lại bắt đầu cùng Tô Thời ngủ trưa, lúc đầu cô còn muốn đợi anh thiếp đi rồi mình vụng trộm chơi điện thoại, không ngờ lại ôm nhau ngủ mất.
...
Ví dụ như vậy vẫn còn rất nhiều.
Yêu đương đúng là đáng sợ thật, nhưng...
Lúc hôn nhau cũng rất thoải mái, không làm gì, chỉ ôm nhau cũng rất vui vẻ, mặc áo ngủ của bạn trai, quần không buộc dây là rơi cũng không cảm thấy phiền phức.
Tất nhiên, lúc ôm lúc nằm cùng chỗ... khó tránh được độ nóng khi hôn nhau.
Không tránh được chuyện lau súng cướp cò khi thân mật.
Lâm Thiến cảm thấy, mức độ hiện tại của họ... có lẽ đã đến tầng thứ hai rưỡi, một chân đã bước đến tầng ba rồi.
Ngay cả tầng hai rưỡi cũng qua... Nói thế nào nhỉ, còn chưa đến mức dục tiên dục tử, nhưng cũng không kém trong truyện người lớn là bao.
Vậy chẳng phải tầng thứ ba càng...!!!
Tóm lại, một căn nhà lớn như vậy nhưng mỗi một góc đều có bong bóng màu hồng và mùi tình yêu cao ngất đến tận trời thuộc về cô.
Thứ hai phải đi làm, quần áo công sở và đồ trang điểm gì đó đều để ở nhà, cho nên chiều muộn chủ nhật Lâm Thiến quay về nhà mình.
Một tháng sau đó, Lâm Thiến và Tô Thời vẫn luôn duy trì trạng thái lén lút yêu đương... Dù sao cô cũng đã được chứng kiến sự điên cuồng của phụ nữ độc thân trong công ty, cô thật sự không muốn làm kẻ thù chung của nhân dân, cho dù không sợ nhưng cô cũng không muốn phải chịu nhiều tiếng xấu, ví dụ như ""vì tiền mà làm cho tổng giám đốc blablabla"" các loại.
Cho nên từ thứ hai đến thứ sáu, nếu như sau khi tan tầm Tô Thời không xã giao thì họ sẽ đi hẹn hò, cuối tuần cô đều ở nhà anh.
Nhưng có một câu nói rất hay, sợ cái gì thì cái đấy đến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Quan hệ của Lâm Thiến và đồng nghiệp bàn bên rất rốt, buổi trưa không thể ở bên cạnh Tô Thời được, quá lộ liễu, cho nên cô cơ bản đều cùng cô ấy đến canteen.
Ngày đó, sau khi lấy cơm xong, hai người tùy tiện tìm một cái bàn dài rồi ngồi xuống, chưa được bao lâu, bên cạnh đã có thêm một nhóm người, Lâm Thiến lúc đó đói gần chết, đang vùi đầu vào ăn cơm thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Là thư kí nhỏ mang đến thông tin ""hôm nay tổng giám đốc mặc gì"", nói là đồ tây đen, áo sơ mi trắng và cà vạt xanh đậm.
Hôm nay Lâm Thiến chưa gặp anh, sau khi nghe xong cũng cảm thấy không hiếm lạ gì cách phối màu này, trong công ty nhiều nhân viên nam như vậy, có lẽ phần lớn đều phối theo kiểu này.
Nhưng đặt trên người Tô Thời thì lại khác.
Lâm Thiến vừa nghe vừa tưởng tượng ra dáng vẻ của anh.
Đồ âu được thiết kế riêng, tay áo sơ mi cuộn lên một lần để lộ ra cổ tay trắng lạnh, xương cổ tay tinh tế, giọng nói lạnh nhạt.
...Nhân viên nam khác là ai chứ! Những nhân viên nam khác chắc chắn kém xa anh!
Lâm Thiến không nhịn được mà lên Wechat nhắn tin cho anh, tường thuật trực tiếp chuyện về tổng giám đốc trong giờ ăn trưa cho anh.
Kết quả nghe được một lúc, cô dần dần phát hiện ra có gì đó không đúng.
""Này, các cô có biết gần đây có người hay đến văn phòng tổng giám đốc không?""
Có thể nói mở đầu từ câu nói này.
Thư kí nhỏ bắt đầu ám chỉ gần đây có người hay chạy đến văn phòng tổng giám đốc, hơn nữa còn lề mề không chịu đi, một ngày đến mấy lần.
Thư kí nhỏ còn vô tình tiết lộ đó là nhân viên mới nhậm chức chưa được bao lâu, ỷ vào bề ngoài ""hơi xinh xắn"" của mình mà làm bậy.
Sau đó cô ta trực tiếp nói luôn tên bộ phận.
Chỉ thiếu việc viết giật tiêu đề: ""Kinh động! Hồ ly tinh quyến rũ tổng giám đốc lại là người mới Lâm Thiến?""
Vì ngồi gần đó nên Lâm Thiến nghe được toàn bộ, cô cũng không biết mấy người thư kí nhỏ kia là giả vờ không nhìn thấy cô hay là buôn chuyện hăng say quá mà không thấy.
Nhìn thấy hay không thì cô cũng rất tức giận.
Mẹ nhà nó nữa chứ, cô yêu đương vụng trộm không phải để tránh mấy cái tin đồn ngu ngốc này à? Mặc dù được tận hưởng thú vui lén lút khi công khai không được hưởng thụ, ví dụ như ở... Ừ.
...Hơn nữa! Đến văn phòng tổng giám đốc nhiều như vậy còn không phải là do tổng giám đốc của các cô gọi tôi đến à.
Lâm Thiến đã ăn gần xong, nhưng đồng nghiệp vẫn chưa ăn xong.
Lúc này cô đã đặt đũa xuống, lạch cạch gõ chữ gửi cho Tô Thời: [Em vừa mới nghe chuyện của anh ở nhà ăn, nghe rồi mới biết em bị thư kí nhỏ của anh diss, ở sau lưng nói em cả ngày chạy đến phòng làm việc quyến rũ anh??? Chuyện này khiến em vô cùng tức giận!!!]
Cô thở mạnh một hơi rồi gõ tiếp: [Không được, em không muốn lén lút nữa, đáng lẽ lúc đầu nên nghe anh trực tiếp công khai thì hơn, a a a a a tức chết em rồi.]
Sau khi gửi tin nhắn đi, người bên kia vẫn chưa trả lời ngay.
Mấy phút sau, điện thoại của Lâm Thiến rung lên.
Bạn trai: [Em đang ở đâu?]
Lâm Thiến: [Nhà ăn của công ty nha, sao vậy?]
Bạn trai: [Ừ, đã thấy rồi.]
Hả?
Đã thấy rồi?
Thấy cái gì?
Lâm Thiến còn đang nhìn chữ trên màn hình suy nghĩ thì âm thanh ồn ào xung quanh đã đột nhiên nhỏ lại, tiếng thảo luận của mấy nhân viên nữ bên cạnh cũng chuyển thành kinh ngạc.
Giọng nói ngạc nhiên của thư kí nhỏ là nổi bật nhất: ""Vì sao hôm nay tổng giám đốc Tô lại đến nhà ăn?""
Tổng giám đốc Tô?
Công ty này còn tổng giám đốc Tô khác sao?
Lâm Thiến ngơ ngác ngẩng đầu lên, lập tức thấy được cảnh tượng trước mắt.
Quả nhiên Tô Thời mặc đồ như thư kí nhỏ miêu tả, áo khoác đen không cài khuy, cà vạt trên cổ áo nới lỏng, kết hợp với khuôn mặt hoàn hảo không tì vết càng có khí chất hơn.
Anh đi bộ không quá nhanh, nhưng cũng có thể do chân dài nên rất nhanh đã đi đến trước mặt cô.
Lâm Thiến ngây ngốc nhìn anh đi đến trước bàn mình, cô nuốt một ngụm nước bọt, còn chưa nghĩ ra nên nói gì thì Tô Thời đã hạ mắt, lông mi dài che khuất nửa đôi mắt: ""Đã ăn xong rồi?""
Lâm Thiến nuốt lời định nói xuông, ngoan ngoãn gật đầu: ""...Ăn xong rồi.""
Khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu nói: ""Vậy đi thôi.""
Ba chữ này vừa nói xong.
Trong tầm mắt Lâm Thiến đã xuất hiện một bàn tay... quen thuộc, một bàn tay rất hoàn hảo.
Động tác của Tô Thời quá bất ngờ, anh đưa tay cầm khay cơm của cô, một tay khác hạ xuống nắm lấy tay cô, dùng sức kéo lên...
Lâm Thiến thuận thế đứng lên.
Ánh mắt cô nhìn qua thư kí nhỏ và nhóm chị em của cô ta, một đám người đều đang trợn tròn mắt nhìn họ, dáng vẻ giống như nhìn thấy đĩa bay vậy... Hoặc có thể nói là toàn bộ người đến ăn trưa đều có dáng vẻ này.
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên Lâm Thiến thấy Tô Thời đến nhà ăn, bình thường cơm trưa của anh đều đặt riêng nhà hàng vì đồ của nhà ăn công ty không đủ thanh đạm, không tốt cho tiêu hóa.
Hơn nữa... Anh vừa xuất hiện đã đi thu dọn bát đĩa cho cô... Hơn nữa còn nắm tay cô.
Cho nên phản ứng của mọi người mới lớn như vậy.
Tô Thời đúng là người đã nhìn thấy cảnh tượng hoàn tráng, đối với chuyện này cũng không có phản ứng gì, anh cất bước rời đi.
Lâm Thiến vừa đi phía sau lưng anh được hai bước đã nghe thấy một giọng nữ sau lưng.
...""Tổng giám đốc Tô! Sao lại mang bé Thiến nhà chúng ta đi rồi? Ý của ngài ấy là gì vậy?""
Lâm Thiến vừa nghe được đã không nhịn được mà cười.
Giọng nói này là của cô đồng nghiệp kia, cô nhóc đang hóng chuyện đây, trong giọng nói còn có chút phấn khích, chắc chắn bây giờ đang lo lắng.
Giọng nói của đồng nghiệp đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh.
Tô Thời nghe vậy thì dừng bước, Lâm Thiến cũng dừng lại theo, cô nhìn anh xoay người, anh nhìn thẳng về phía chiếc bàn cô vừa ngồi... Có lẽ đang nhìn đồng nghiệp mới hỏi.
Tay cũng đột nhiên bị nắm chặt.
Lâm Thiến cảm thấy anh đang nâng tay mình lên, có lẽ kéo đến bả vai cô.
Gò má của anh đối diện với cô, Lâm Thiến có thể nhìn thấy vẻ mặt từ từ thay đổi của anh, Tô Thời nhìn về phía đồng nghiệp, nâng bàn tay đang nắm lấy tay cô lên, giống như muốn cho tất cả mọi người đều nhìn: ""Đã như vậy rồi...""
Anh vô cùng chân thành tình cảm hỏi: ""Còn không nhìn ra sao?""
Đã như vậy rồi, còn không nhìn ra sao.
Lâm Thiến lại hoàn toàn ngây người.
Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, khuôn mặt từ từ, từ từ nóng lên.
""...""
Nhà ăn đã yên tĩnh đến mức... không biết ai làm rơi dĩa cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng vang.
Lâm Thiến cũng rất nể phục, không gian lớn như vậy mà có thể yên tĩnh đến mức này.
Một giây sau, đồng nghiệp dường như đột nhiên bừng tỉnh, lời nói ra khí thế không khác khi trả lời huấn luyện viên huấn luyện quân sự là bao: ""Đã hiểu! Đã hiểu rồi tổng giám đốc Tô!! Ngài mang người đi đi!"
Lâm Thiến: ""...""
Cũng không biết là ai bắt đầu.
Sau khi đồng nghiệp nói xong, toàn bộ nhân viên vừa rồi còn lặng ngắt như tờ đột nhiên tỉnh ngủ, vô cùng chỉnh tề mà bắt đầu ồn ào.
Tô Thời không nói tiếp, anh hạ tay hai người xuống, trong âm thanh ồn ào xoay người lại dẫn cô ra khỏi nhà ăn, bước chân không nhanh không chậm, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ như cô.
Cũng không biết những người này bị gì nữa! Cũng có phải là nhà ăn cấp ba đại học gì đâu, đã già đầu rồi mà còn kích động khi thấy người ta rắc cơm chó như vậy nữa!
Lâm Thiến không quen với cảm giác bị người ta nhìn theo như vậy, vài bước cuối gần như là cô kéo Tô Thời ra, sau khi ra ngoài, cô trực tiếp đi thang máy đến phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
""Anh..."" Sau khi đóng cửa lại, Lâm Thiến sắp xếp ngôn ngữ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn anh, dùng ngữ điệu đùa cợt nói: ""Tô Thời, anh có biết anh làm thế, sau này nếu chia tay rồi thì em cũng sẽ game over không.""
""...Hả?"" Tô Thời liếc mắt sang, hơi nheo mắt lại gần cô: ""Muốn chia tay?""
""..."" Trời đất chứng giám, sao câu kia của cô lại thành muốn chia tay rồi?
Lâm Thiến thở dài: ""Em không có nha, chỉ là một giả thiết...""
Anh dường như không có kiên nhẫn, nới lỏng cà vạt ra, xương quai xanh như ẩn như hiện hấp dẫn người khác xuất hiện.
Tô Thời đưa tay ra, thuận theo vị trí địa lí đẩy cô lên cửa, yết hầu của anh hơi lên xuống, cười nói: ""Không có cửa đâu.""
""...""
Lâm Thiến dựa vào ván cửa, bị anh vây lại trong không gian chật hẹp, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng cảm động.
Vừa rồi Tô Thời mới tuyên bố chủ quyền... Cũng là thể hiện tình cảm.
Người như anh, thể hiện tình cảm, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như vậy...
Lâm Thiến cảm thấy đó quả thật là một chuyện quá khó khăn.
Cô chưa từng nghĩ rằng anh có thể làm chuyện như vậy.
Chuyện... vừa bá đạo lại lãng mạn như thế.
Vì anh hơi cúi đầu, Lâm Thiến lại đi giày cao gót cho hợp với trang phục nên không cần kiễng chân, tay cô vòng qua sau gáy anh, hơi kéo xuống là có thể chạm vào môi anh.
""Không chia tay nha, có chết cũng không chia tay."" Sau đó cô ngẩng đầu lên, hôn lên môi mỏng lạnh mềm mại của anh, triền miên cọ xát.
Ánh nắng giữa trưa xuyên qua cửa sổ, trong phòng sáng rực mà ấm áp, khi hôn nhau, cô theo thói quen luồn tay vào tóc anh từng chút từng chút một.
Nói đùa cái gì vậy.
Anh tốt như thế.
...Đương nhiên là phải bên nhau cả đời rồi.
——End ——