Đoạn thời gian kia, trên cơ bản là mỗi ngày Lộc Viên Viên phải đi xem danh sách các sinh viên đủ tư cách tham gia và và thể lệ đăng ký, gạch bỏ tất cả những ngày bị trùng thời gian thì cuối cùng mới xác nhận được ba nguyện vọng.
Vào tháng 8 cô tham gia trại hè biểu hiện rất xuất sắc, các offer nhận được cũng bao gồm cả ngôi trường mà cô muốn vào nhất, nhưng đây cũng không phải offer xác nhận luôn mà chỉ được gọi là thành viên trại hè ưu tú thôi, xem như qua cửa thứ hai, yêu cầu xác nhận nguyện vọng trước tháng 10 sau đó bắt đầu tiến hành đăng ký vòng hai.
Cuối tháng 9, làm thành viên trại hè ưu tú hoàn thành ba nắm tay—— cũng chính là thông qua vòng hai, nhận giấy trúng tuyển, tiếp tục bước thứ ba.
Cô chuyển trường chuyển ngành, thành công đậu cao học.
Hoàn thành mục tiêu 1 năm trước mà cô cảm thấy xa xôi không thể với tới.
Những nỗ lực trước đó không hề kém hơn lần chạy nước rút cuối cùng của năm cuối trung học.
Khó khăn của việc nhảy chuyên ngành nằm ở chỗ, vì sao các giáo viên lại muốn nhận một người không phải xuất thân chính quy đi học cao học, cùng với việc làm thế nào để giáo viên nhận ra khả năng của bạn, cảm thấy bạn có thể so sánh với trình độ của sinh viên đã học chuyên ngành chính quy ba năm.
Vì thế cho dù đã cố gắng hết sức, nhưng nhưng không thể không thừa nhận, nỗ lực muốn học chỉ là một phần.
Một phần nguyên nhân khác là cô cần làm một việc gì đó để phân tán lực chú ý của mình trong những ngày cô xa anh.
Năm ba lúc Tô Lâm mới vừa đi, thật ra cô có một khoảng thời gian cứ mờ mịt.
Loại mờ mịt này không phải lúc nào cũng tồn tại, nếu lúc nào cô cũng có việc gì đó phải làm thì sẽ vơi bớt, nhưng nếu đột nhiên có một ngày rảnh rỗi, thì ngày hôm sau khi nghĩ lại, cô sẽ chẳng nhớ được vào ngày hôm ấy mình đã làm cái gì.
Có lẽ chính là ăn cơm uống nước ngủ, sau đó lại cứ mơ mơ màng màng ngẩn người.
Mãi đến khi cô nhận ra mình không ổn, mới bắt đầu khiến cho mình ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, hoàn toàn không dám dừng lại.
Đoạn thời gian đó cứ trôi qua như vậy.
Có vẻ như lần này nó cũng không xuất hiện.
Bởi vì chênh lệch múi giờ 13 tiếng với cả việc học rất bận, cho nên cô không thể tìm ra một khoảng thời gian để ngày nào cũng có thể gọi điện thoại, thường thì mỗi buổi tối cuối tuần sẽ trò chuyện video với anh.
Có đôi khi cũng chẳng có gì để nói, chẳng nói lời nào cả.
Những lúc không thể nhìn thấy người ấy thì nghe tiếng thở của đối phương cũng cảm thấy vui vẻ, tiếng lật sách tiếng uống nước cũng thấy dễ nghe.
Lâm Thiến không vào được ngôi trường mà cô muốn vào nhất, nhưng lại được nhận vào ngôi trường mà cô ấy lựa chọn thứ hai, cũng là một trường đại học xếp hạng khá cao ở thành phố B.
Vương Nhất Hàm không chuyển chuyên ngành mà tiếp tục ra sức học toán học, độ khó ít hơn hai cô, cũng thuận lợi thông qua.
Tháng mười là khoảng thời gian vui vẻ của toàn bộ mọi người trong ký túc xá.
Sau khi xong xuôi chuyện học cao học, bầu không khí áp lực kéo dài của ký túc xá đã thay đổi hoàn toàn, chắc phải điên cuồng một tuần.
Buổi tối ăn chơi điên loạn nhất, Lâm Thiến cùng Vương Nhất Hàm ra cửa, mỗi người đeo một cái cặp sách, lúc trở về thì bày xuống dưới đất không biết bao nhiêu là chai bia.
Sau lần đầu tiên Lộc Viên Viên uống say, cô thực sự cảm thấy rượu thực sự rất gây nghiện, chỉ nghĩ đến cảm giác bay bổng giống như có thể bay lên sau khi uống say, những cơn đau đầu khi uống rượu cũng không thể ngăn cản được mong muốn uống rượu của cô.
Trong ký túc xá bốn người, ngoại trừ Lộc Viên Viên cùng Lâm Thiến, biệt danh của mấy người khác đều là sau này mới đặt cho nhau, tuy bây giờ Vương Nhất Hàm đã nhuộm mái tóc rực rỡ của mình thành màu đen rồi, nhưng gọi thuận miệng nhiều năm rồi, sẽ không đổi nữa.
Mà tên cô bạn cool ngầu văn nghệ quá, mọi người đều cảm thấy gọi biệt danh của cô ấy không hợp chút nào, cứ thế gọi là anh trai luôn.
Dù sao thì cô ấy cũng ngầu vậy mà.
Vài lần uống say trước đây của Lộc Viên Viên đều là say hoàn toàn, ngoại trừ cảm giác như ngồi trên đám mây thì chẳng nhớ cái gì hết, đầu óc trống trơn. Mà lần này mọi người ngồi trên tấm đệm xốp của ký túc xá, cô phát hiện ra rằng mình đang say nhưng mà vẫn có thể duy trì lý trí.
Chỉ là mạch suy nghĩ và mồm miệng không quá rõ ràng mà thôi.
“Bé Viên,” Vương Nhất Hàm hỏi: “Cậu định đi học cao học ở thành phố B, có phải là do gần nhà đàn anh của cậu không,” Cô ấy chớp mắt, vô cùng ái muội, “Hả ~?”
Lộc Viên Viên nghe đến mấy chữ “nhà đàn anh của cậu”, tinh thần lập tức tỉnh táo, kết quả vừa mở miệng một cái: “Nấc ————”
“...” Nụ cười của Vương Nhất Hàm sững lại, “Qùy luôn, tiên nữ nấc rượu cũng kêu to thế à.”
Vừa nói xong, Lâm Thiến cùng cô bạn cool ngầu đều cười.
Lâm Thiến cười xong, dựa vào mép giường phía sau lưng, “A, cậu đang hỏi cái quỷ gì đấy, tớ mà đoán á,” cô ấy chỉ một ngón tay lên trời, “Chắc chắn là bọn họ lấy kịch bản tốt nghiệp xong liền kết hôn!”
“Ơ,” Lộc Viên Viên tiếp tục bị hai chữ “Kết hôn” kích thích, cô chớp chớp mắt gật gật đầu, “Đúng vậy đấy, sao Thiến Thiến biết!”
Lâm Thiến: “...” Cô hạ tay xuống, uống một ngụm rượu: “Bà đây chỉ đoán mò thôi.”
Xoay người dựa vào người Vương Nhất Hàm giả khóc, “Hu hu hu ai biết tớ đoán cái trúng phóc cơ chứ! Hu hu hu!”
Đối diện Lộc Viên Viên là hai cô nàng, hai người tóc dài.
Người ngồi bên cạnh chính là cô bạn cool ngầu với tửu lượng sâu không lường được.
Cô bắt chước Lâm Thiến dựa người sang bên cạnh, bả vai của cô ấy hơi cứng, nhưng đầu cô lại có chút choáng váng, cần tìm chỗ dựa.
Lộc Viên Viên chỉ vào hai người đối diện, đầu óc nghĩ đến đâu thì nói đến đó, “Tóc hai cậu—— dài thế,” cô cảm thấy rất vừa lòng, gật gật đầu, “Đến làm phù dâu cho tớ đi!”
Sau đó cô đã quay ngoắt nhìn sang người bên cạnh mình.
Làn da trắng lạnh, cằm nhọn mặt rất nhỏ, đuôi mắt hẹp dài, cánh môi rất mỏng, góc nghiêng mũi cao thẳng, giữa sống mũi còn hơi nhô lên một chút.
Lúc say rượu thì tầm mắt sẽ khá là mơ hồ, còn phủ lên trên người này một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Lộc Viên Viên nhíu mày, nghĩ.
Nghĩ suốt ba năm cũng không hiểu được, tại sao trên đời này lại có người con gái đẹp trai đến như vậy???
“Anh trai...” Nếu không hiểu thì thôi, cô dí sát mặt vào đôi mắt người con gái kia, cảm thấy mình cười như một con sói mê sắc đẹp, “Anh trai anh trai, anh đẹp trai như vậy, anh làm phù rể cho em được không?”
Anh trai: “...”
…
Nói xong chuyện phù rể phù dâu, Lộc Viên Viên quên sạch.
Không biết vì sao, có thể là bởi vì trong lúc vô tình Lâm Thiến nhắc tới kết hôn.
Đêm đó cô say rượu xong, thế mà lại còn còn mơ một giấc mơ.
Ở trong giấc mơ đó, cô dùng thị giác của người thứ ba nhìn lại cảnh tượng hai người ở sân bay một lần nữa.
Những lời thoại lặp đi lặp lại, những động tác lặp đi lặp lại.
Thậm chí ý thức của cô còn vô cùng rõ ràng, biết rõ đây chỉ là một giấc mơ.
Vừa mơ, trong lòng vừa vừa cằn nhằn đủ thứ —— ngày hôm đó phải nói là cô khóc đúng là quá xấu, mũi đỏ đến mức như vậy, nước mũi còn chảy ra, Tô Lâm cũng không chê, còn cầm khăn giấy để ở mũi cô, bảo cô xì mũi như con nít vậy, sau đó lau cho cô.
Thật ra khi ở trên xe taxi đến sân bay, cô không như thế này, cô còn nhớ rõ tối hôm trước ngày đi còn lên mạng tra những việc cần chú ý khi ra nước ngoài, giả dụ như không quen khí hậu thì cần phải làm cái gì vân vân, lải nhải ở trên xe cả một đường.
Đã hứa là không khóc, lúc ấy cô cũng cảm thấy mình nhất định có thể làm được.
Nhưng rốt cuộc cụ thể là tại sao lại khóc, thì cô cũng không nói được nguyên nhân rõ ràng.
Nhưng mà khi vừa bước chân vào sân bay, hình như có một chất phụ gia, trong không khí có một chất dẫn nào đó, luồn lách vào cảm giác, khiến cho cô một lần nữa nhận thức một cách rõ ràng rằng, người mà đang nắm tay cô này sắp phải bay đi bên kia đại dương.
Có lẽ là di chứng của cuộc chia ly nửa năm, hoặc chỉ đơn giản là khổ sở, hoặc là có đủ cả, nguyên nhân đơn giản nhất vẫn là không muốn anh đi.
—— Nụ hôn ở sân bay còn chân thành tha thiết hơn là nụ hôn ở hôn lễ trong nhà thờ.
Đây là câu nói Lộc Viên Viên từng đọc qua, quên mất ở đâu rồi, chỉ là khi tỉnh dậy từ giấc mơ kia đột nhiên dòng chữ ấy nảy ra trong đầu.
Xem qua điện thoại, rạng sáng bốn giờ rưỡi.
Trời còn chưa sáng, ánh sáng trong nhà rất mờ nhạt, chỉ có thể thấy được hình dáng của vật thể mà thôi.
Mùi rượu còn chưa tan hết, ba người bạn cùng phòng không có thói quen sau khi uống rượu sẽ ngáy ngủ, chỉ vang lên tiếng hít thở đều đều.
Khóe mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Cô giơ tay lau, mới nhận ra rằng mình chảy nước mắt, chẳng hề có dấu hiệu gì cả.
Lộc Viên Viên cứ mở to mắt như vậy mà nhìn tấm ván giường bên trên, vô cùng tỉnh táo, huyệt thái dương hơi đau, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống thái dương rồi biến mất, tự nhiên cô nhớ lại cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ vừa nãy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh ăn mặc vô cùng đơn giản, trên quần áo có in mấy chữ tiếng Anh, sau khi ký gửi xong chiếc vali hành lý to đùng để vận chuyển, trên người chỉ đeo cặp sách màu đen.
Như vô số lần trước đây khi anh dẫn cô đi chơi, anh cũng mặc như vậy.
Nhưng lần này không phải, lần này anh đi một mình.
Cuối cùng anh duỗi tay sờ lên mặt cô, cô nhớ rõ xúc cảm lúc ấy, đầu ngón tay lành lạnh, một cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Thật ra ở trong giấc mơ ấy, cô chỉ thay đổi một góc nhìn thị giác để chứng kiến lại một lần, nhưng cô vẫn có cảm giác kinh ngạc.
—— Nhìn qua góc mặt nghiêng của anh, hóa ra vẻ mặt của anh dịu dàng đến như vậy sao.
Sau khi anh dùng vẻ mặt dịu dàng như vậy để nói ra câu nói đó.
Cô nhìn thấy chính bản thân mình, cũng nghe thấy chính mình trả lời anh.
—— “Được.”
Được, em chờ anh cưới em.
Anh nhớ phải tới đấy.
Tháng 10 trôi qua chỉ trong nháy mắt, mùng 1 tháng 11 là sinh nhật Tô Lâm, bọn họ đã hẹn sẵn thời gian call video cho nhau, cả ngày nay Lộc Viên Viên cũng không làm gì, vào lúc anh ở bên kia trời vẫn còn tối, cô đến câu lạc bộ máy tính.
Vừa vào cửa đã thấy được người quen, cô cười một chút, “Hôm nay chủ tịch đến sớm thế.”
Cựu chủ tịch đã tốt nghiệp vào hai năm trước, lúc ấy giao chức chủ tịch cho Từ Ức.
Tuy cùng là năm 4, nhưng mà Từ Ức cũng không từ chức chức vụ này—— dù sao câu lạc bộ này, đúng là nhàn, không cần phải bận rộn cái gì.
Cậu ấy cũng ngước lên nhìn, “Em đến đúng lúc quá.”
“Hả?”
“Sách mà chúng ta đặt đến rồi.” Cậu ấy nói.
Khoảng thời gian trước bọn họ cùng nhau nghiên cứu, đặt mấy quyển sách về phần mềm thiết kế từ nước ngoài.
Chủ yếu là do nếu mua một lần đủ tiền thì hiệu sách sẽ miễn phí phí vận chuyển, đã vậy còn là ở nước ngoài, sách lại rất là nặng, nếu có thể tiết kiệm được thì tất nhiên là tốt nhất.
Lộc Viên Viên chờ nửa tháng, cuối cùng cũng giao đến.
“Thế...” Cô còn chưa nói xong, Từ Ức nói tiếp: “Hiệu sách bọn họ cũng có mấy yêu cầu kỳ quái, không ship đến mấy chỗ như trường học, chỉ ship đến nhà riêng, cho nên lúc trước anh để địa chỉ ship là nhà anh,” Cậu ấy đứng dậy sau chiếc máy tính, mặc áo khoác, “Bây giờ ba anh lái xe mang sách đến, anh phải đi lấy, em đi cùng không?”
“Được,” Lộc Viên Viên đồng ý, “Em còn có thể cầm mấy quyển giúp anh.”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài, Từ Ức nhìn cô, cười như không cười, “Cái thân thể nhỏ bé này của em, anh cũng không dám để cho em làm việc nặng.”
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến cổng trường, Lộc Viên Viên rất tự giác đứng ở một bên cổng trường, “Chủ tịch, em đứng ở đây chờ anh nhé.”
“Được.”
Cô đứng ở bên cạnh cửa, cầm điện thoại, xem WeChat theo thói quen.
Nhìn thấy đồng hồ báo hiện tại là bốn giờ chiều, cười một chút.
Bên chỗ anh hẵn là tầm 3 giờ sáng nhỉ.
Dù cho dậy sớm thì cũng phải tầm 4 tiếng sau mới có thể nhìn thấy anh — qua màn hình điện thoại.
Thời tiết tháng 11 bắt đầu chuyển lạnh, hôm qua vừa mưa một trận, không khí ngày hôm nay khá là ẩm ướt lạnh lẽo.
Lộc Viên Viên cất điện thoại vào trong túi, ngước mắt nhìn ra chỗ Từ Ức vừa đi ra.
Trước cổng trường cũng có khoảng sân rộng rãi để xe đậu tạm.
Trong khoảng thời gian này, chỉ có chiếc xe màu đen trước mặt Từ Ức, thân xe rất dài, có hai người từ trên xe xuống, nhìn như là một đôi vợ chồng, dáng người người đàn ông trung niên hơi mập, người phụ nữ đang ôm một đứa bé, không thấy rõ mặt mũi.
Chắc đó là ba mẹ của Từ Ức.
Lộc Viên Viên khẽ cười một chút, không nghĩ tới cậu ấy không phải con một, có một đứa em trai em gái nhỏ như vậy.
Lại qua vài phút, cô lại nhìn ra chỗ đó, thấy người phụ nữ vừa cúi đầu bây giờ đã lộ cả khuôn mặt ra.
Máu cả người Lộc Viên Viên dường như đông lại.
Gương mặt kia.
Là gương mặt mà cô nằm mơ cũng không quên.
Giống như mộng du, sau khi cô phục hồi tinh thần lại thì đã thấy mình đang đứng trước mặt chiếc xe đen kia —— người một nhà kia —— trước mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ này bảo dưỡng rất tốt, một đôi mắt mắt to tròn không những không xệ xuống mà ngược lại khiến cho cả người nhìn trẻ trung rất nhiều, dáng người trong chiếc áo khoác sát người, phập phồng quyến rũ, trang điểm tỉ mỉ, cặp môi đỏ mọng chói mắt.
Bà ta đang bồng đong đưa đứa bé trong ngực mình, lại vừa ngửa đầu cười với Từ Ức, hoặc là cười với người đàn ông trung niên kia.
Khi quay mặt nhìn sang bên này, ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy cô, nụ cười nơi khóe miệng của người phụ nữ kia hoàn toàn cứng lại, trong ánh mắt chứa đựng vô số cảm xúc hỗn độn, khiếp sợ, hoảng loạn, còn có nước mắt thoáng hiện lên.
Lộc Viên Viên cảm thấy trái tim của mình đập nhanh đến mức đau đớn, không nghe thấy được những tiếng động xung quanh mình, hết thảy tất cả tạp âm đều ong ong vang lên bên tai, trong đầu hỗn loạn, hiện lên vô số hình ảnh cùng đoạn ký ức, vô số những câu nói nghẹn trong cổ họng.
Cuối cùng cô thả lỏng khớp hàm đang cắn chặt, bàn tay nắm chặt khiến móng tay đâm sâu vào trong trong lớp thịt mềm mại trong lòng bàn tay, cô gọi một tiếng: “...Mẹ.”
Lớn đến như vậy, cô cũng chưa bao giờ biết nói chuyện lại khó đến thế.
Gọi xong chữ này, hình như cả yết hầu cũng đang đau đớn.
Rõ ràng... Trước kia nhiều năm như vậy, ngày nào cũng gọi mà.
Cả người người phụ nữ ấy run lên.
Hình như ở xung quanh đang có người nói chuyện, nhưng mà Lộc Viên Viên cứ như là tự động mở màng lọc che chắn, hoàn toàn không nghe thấy cũng không nghe hiểu.
Cô cứ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đứng trước mặt mình.
Qua nhiều năm như vậy rồi, vào mỗi buổi tối cô lặng lẽ khóc một mình, đều dùng chiếc điện thoại cũ kỹ của mình gọi vào số điện thoại của người này.
Vĩnh viễn không có ngoài ý muốn nào hết, không tồn tại số này.
Lộc Viên Viên biết chính mình là người như thế nào.
Trong mối quan hệ gia đình này, mặc dù đối với ba hay là đối với mẹ, cô mãi mãi không thể kiên cường được.
Vào thời khắc người phụ nữ này rời khỏi gia đình, cô cũng không hỏi một câu, rằng tại sao mẹ lại không cần con nữa.
Vào khoảng thời thời gian xử lý ly hôn, hàng xóm nhìn cô, nói cô đúng là đáng thương, cô cũng nghe thấy tất cả.
Đáp án ai mà chẳng biết, còn muốn nói gì nữa.
Đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, có quá nhiều điều muốn nói, có quá nhiều oán hận, nhưng sau khi nhìn thấy người này, cô lại không nói lên lời.
“Viên Viên...” Âm cuối của người phụ nữ ấy rất run, giống như đang đè nén điều gì đó, nhưng lại chẳng nói thêm gì nữa.
Là do chẳng có cái gì đáng nói hay sao?
Lộc Viên Viên đột nhiên cười —— cô cũng bội phục mình còn có thể cười được, “Ít nhất thì mẹ cũng phải hỏi con một câu, nhiều năm như vậy con sống như thế nào chứ?”
Trên mặt người phụ nữ này hiện lên sự nôn nóng, “Viên Viên, con đừng ——”
“Mẹ,” Lộc Viên Viên chen ngang, “Mẹ đừng nói gì, con chỉ muốn hỏi mấy câu thôi.”
“...” Nước mắt tích tụ dưới đáy mắt người phụ nữ này cuối cùng cũng chảy ra.
Cặp mắt kia…
Từ nhỏ đến lớn, những người gặp cô đều nói là, Viên Viên của chúng ta đúng là giống mẹ, ba con lại đẹp trai như vậy, nhất định trong tương lai sẽ đẹp hơn mẹ con.
Lúc ấy cô còn phản bác lại, lắc lắc đầu bảo bọn họ, mọi người nói sai rồi, con sẽ không xinh đẹp hơn mẹ đâu, mẹ con là người đẹp nhất, con thứ hai, ba đứng thứ ba.
Quả nhiên.
Không có gì đáng sợ hơn cảnh còn người mất cả.
…
Lộc Viên Viên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, đôi mắt khô khốc đến mức đau đớn, cô hỏi từng câu từng chữ: “Nhiều năm như vậy rồi, mẹ từng hối hận bao giờ chưa?”
Cô đợi mười giây.
Người phụ nữ kia không nói gì, cứ chỉ rơi nước mắt.
Lộc Viên Viên chú ý đến người đàn ông bên cạnh ôm đứa bé trong lòng ngực của bà ta, hình như còn nói một câu “Anh chờ em trên xe”.
“...” Lộc Viên Viên cụp mắt xuống, thấy đứa bé được bọc trong chăn đang ăn ngón tay, đôi mắt to đen tuyền cũng di truyền gen người phụ nữ này, cổ họng lại càng đau hơn, “Đây là con của mẹ sao?”
“...”
Bà ta không nói gì.
Là cam chịu chứ gì.
Cũng đúng …
Đây chẳng phải là chuyện vô cùng rõ ràng hay sao, cô hỏi làm cái gì.
“Con cũng không có vấn đề gì, con xin nhờ mẹ làm hai việc vậy.” Cô nghe thấy giọng nói của mình vẫn mềm mại như cũ, không có âm rung, bình tĩnh như là nước đọng.
“...”
“Điều thứ nhất chính là, sau ngày hôm nay, không bao giờ gặp nhau nữa, con sẽ sống rất tốt —— dù mẹ có để ý hay không.”
Cảm xúc của người phụ nữ này có chút hoảng loạn, bà ta bỗng dưng ngẩng đầu, “Mẹ để ý, sao mẹ lại không ——”
“Điều thứ hai.” Lộc Viên Viên cảm thấy đầu mình lại đau đớn, tiếp tục chen ngang nói tiếp.
Cô hít sâu một hơi, dùng giọng điệu thành khẩn nhất đời này, “Con nhờ mẹ ——” đôi mắt cô nhìn đứa bé kia, “Hãy đối xử với đứa bé này thật tốt.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“...”
“Con không có ý nguyền rủa gia đình mẹ,” Lộc Viên Viên nhìn đứa bé kia cười đầy hồn nhiên, rời mắt, nhẹ giọng nói: “... Chỉ hy vọng mẹ đừng vứt bỏ nó, luôn luôn đối xử thật tốt với nó, đừng khiến nó… Giống như con.”
Ba chữ cuối cùng vang lên.
Im lặng lâu dài.
Lộc Viên Viên đứng tại chỗ trong chốc lát, cũng không nói cái gì nữa, trong khoảnh khắc xoay người, hình như cô có thể nghe thấy được tiếng khóc nức nở vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đi đến dưới lầu ký túc xá, Lộc Viên Viên nhìn thấy cái cây quen thuộc kia, còn có có một cái ghế dài làm bằng gỗ giữa một đống lá rụng.
Đó là một trong những địa điểm hẹn hò trước kia Tô Lâm thích nhất, sau khi anh rời đi, cô cũng rất ít khi đến đây.
Sau khi nhìn thấy nó, chân cô tự giác di chuyển đến đó, cô ngồi ở trên cái ghế dài mà mình đã ngồi vô số lần đó.
Toàn thân cô trống rỗng.
Mẹ cô ôm đứa bé kia, hình ảnh bà ta cười đầy hạnh phúc xuất hiện lặp đi lặp lại không ngừng ở trước mắt.
Lộc Viên Viên có chút hoảng hốt nghĩ, liệu trước đây cô có từng nằm trong khuỷu tay đó hay không.
Rốt cuộc thì cô có từng được mẹ mình để ý săn sóc như thế hay không.
Cô có vô số điều muốn nói, nhưng lại không muốn nói cùng ông bà, lại càng không thể nói với Lộc Chí, đầu óc tràn đầy những suy nghĩ đang kêu gào muốn tìm Tô Lâm, nhưng mà… Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của anh mà.
Sao có thể nói cho anh chuyện tiêu cực như vậy được chứ.
Hơn nữa anh còn chưa ngủ dậy nữa cơ.
Lộc Viên Viên lại tự an ủi mình cố gắng trấn định lại trong chốc lát.
Cô cảm thấy cô hoàn toàn có thể tự mình tiêu hóa chuyện này —— rốt cuộc thì kinh nghiệm tự mình chữa khỏi cho mình nhiều năm như vậy cũng không phải uổng phí.
Đang lúc còn có thời gian, trước khi gọi video buổi tối cho anh, nhất định phải giấu thật kỹ.
Lộc Viên Viên duỗi thẳng chân về phía trước, dựa cả người vào lưng ghế đằng sau —— đây là tư thế mà cô thấy Tô Lâm rất thích.
Cô cau mày.
Khó chịu quá… Không chỉ đau lưng, mà mông cũng không ngồi ổn được, chân cũng không thoải mái.
Chẳng lẽ đây là sự khác nhau giữa chân dài và chân ngắn sao?
Lại kiên trì một chút nữa, cô vẫn cảm thấy khó chịu không chịu được, đành phải ngồi dậy.
Cùng lúc đó, dường như là trùng hợp, điện thoại trong túi vang lên.
—— Hay là… anh dậy rồi?
Lộc Viên Viên lập tức cầm điện thoại ra mở màn hình, vào WeChat.
... À, là group chat ký túc xá.
Nhân dịp cuối tuần Vương Nhất Hàm trở về thành phố B, tin nhắn vừa nãy là một video cô ấy gửi đến, quay lại một chỗ nào đó nhìn giống khu du lịch, chung quanh có rất rất nhiều người.
Vương Nhất Hàm lại gửi một cái voice chat: “Chỗ này chính là một thánh địa cầu nguyện đó các bảo bối! Chị em tớ bảo với tớ là chỗ này linh ghê lắm, tớ cầu nguyện xong rồi, các cậu nhanh chóng gửi voice chat lên đây tớ cầu cho! Nhanh lên!”
Rất nhanh, voice chat của Lâm Thiến hiện lên, “Tớ! Lâm Thiến! Người đẹp Thiến Thiến! Muốn thoát kiếp FA! Thoát kiếp FA!!!”
Lộc Viên Viên vẫn cứ cúi đầu.
Chung quanh an tĩnh như vậy, chắc là không có ai, cô cũng chẳng buồn ngẩng đầu xác nhận lại, cô còn bật loa ngoài hai cái voice chat này ở mức âm lượng to nhất.
Chỉ có Lâm Thiến trả lời lại, chắc là có suy xét đến việc là mười phần thì có tám chín phần cô bạn cool ngầu không thèm hưởng ứng mấy cái kiểu hoạt động này, Vương Nhất Hàm trực tiếp gọi tên Lộc Viên Viên.
Vương Nhất Hàm: [Lộc OO Viên Nhi muốn ước gì nào, mau mau mau!]
Muốn ước gì sao…
Một bụng tâm sự của Lộc Viên Viên bị Vương Nhất Hàm gián đoạn như vậy một cái thì đã nguôi ngoai không ít, cô còn bắt đầu chăm chú suy nghĩ, muốn ước cái gì.
Qua vòng cao học.
Thực tập cũng ổn rồi.
Sức khỏe ông bà cũng rất khỏe mạnh.
Còn ba... Nghỉ đông năm ngoái, cô phát hiện không biết là Lộc Chí bắt đầu đi làm lại từ bao giờ, xác nhận đi xác nhận lại những nửa tháng thì cô mới tin rằng, tuy rằng thói quen trầm mặc nhiều năm của ông ấy khó có thể sửa được, vẫn chẳng nói gì với cô, nhưng —— thật sự là ông ấy dần trở nên tốt hơn rồi.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, trước ngày hôm nay, ngoại trừ chuyện tạm thời tách ra với Tô Lâm, cuộc sống giống như vẫn đối xử rộng lượng với cô.
Mà hôm nay…
Lộc Viên Viên bấm [nhấn giữ để nói].
Dù sao thì đã như thế này rồi, không thể tệ hơn được nữa.
Dù sao cũng sẽ không xảy ra, hãy để cô nói ra một cách thỏa thích đi.
Cứ để cô... Tham lam một chút đi.
Điều cô muốn nhất, điều muốn nhất——
“Tớ ước...” Vừa mới nói hai chữ, cô dừng lại.
Không biết vì sao, vừa rồi cô không rơi nước mắt ở thời điểm như vậy, nhưng bây giờ sống mũi cô cay cay.
Lộc Viên Viên hít một hơi rồi lại nói: “Tớ ước… Ngay bây giờ có thể nhìn thấy đàn anh của tớ.”
Cô nói xong, buông tay để gửi đi giọng nói.
Nước mắt cứ thế mà chảy dài.
Thật sự rất nhớ, rất nhớ anh.
Nếu anh ở đây, cô không phải ngồi chỗ này một mình, cô có thể ôm anh thật chặt, sau đó vùi mình vào quần áo của anh, ngửi mùi hương trên người anh.
Đặc biệt muốn nghe anh gọi cô là bé yêu.
Muốn nghe anh nói câu, bé yêu, không sao đâu.
Cô muốn anh xoa đầu, véo mặt, nắm tay, hôn môi, tùy tiện làm cái gì cũng được, miễn không phải là dáng vẻ trong video chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới kia.
Lộc Viên Viên không tiếp tục đọc tin nhắn trong nhóm nữa.
Cô cất điện thoại đi, cứ như vậy mà ngồi ở nơi này, cúi gằm mặt che miệng, nước mắt chảy dài trong tĩnh lặng.
Lần đầu tiên sau hai tháng, cô để bản thân hoàn toàn chìm vào suy nghĩ về anh.
Vừa rồi cô không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng bây giờ cô khóc càng lúc càng dữ dội, cô khóc đến bản thân cũng kinh ngạc, nhưng vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Có tiếng động bên tai truyền qua.
Là tiếng giày giẫm lên lá vàng lên ngay bên cạnh cô—— hơn nữa chỉ có chiếc ghế dựa này có lá rụng xung quanh, chắc chắn rất gần cô.
Hẳn là đúng lúc đi ngang qua… Lộc Viên Viên tiếp tục khóc, quyết định vùi đầu không để ý tới.
Không ngờ, giây tiếp theo ——
Một ngoại lực chen vào, bàn tay đang ôm chặt lấy khuôn mặt của cô bị cái gì đó gạt sang một bên, sau đó… Một bàn tay bắt đầu lau nước mắt trên mặt cô.
Nhiệt độ bàn tay đó còn thấp hơn rất nhiều so với đôi má nóng bừng vì khóc vừa rồi của cô, đôi bàn tay ấy mát lạnh, tiếp xúc với mặt cô vô cùng thoải mái.
Cũng… Rất thân thuộc.
Hai hành động này quá đột ngột, Lộc Viên Viên chưa kịp phản ứng, cả người đều sững lại.
Cô ngây người mất một giây.
Mới không dám tin mà mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Trước mặt cô có một người đang ngồi xổm.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài vừa phải, bởi vì tư thế ngồi xổm mà áo quét xuống đất, anh cũng không để ý một chút nào —— anh ngồi xổm cũng khác với người ta, tư thế tiêu sái tùy ý.
Trông anh có vẻ rất thoải mái, hai tay chuyển động rất ổn định, anh không nói gì cả, chỉ tập trung lau nước mắt cho cô.
Đôi mắt và bàn tay lướt qua mặt cô mỗi một tấc, mỗi một chỗ, động tác rất chậm lại rất nhẹ, giống như anh đang đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật vô giá không thể để bị hỏng.
Cuối cùng anh cũng lau xong, một tay anh chống ở đầu gối, một tay khác vẫn đặt lên sườn mặt của cô.
“Anh nghe được,” Câu đầu tiên anh nói lại gọn gàng lưu loát, “Điều mà em vừa mới ước, anh giúp em thực hiện.”
... Đúng vậy.
Vừa rồi cô đã ước một điều trong khi không ôm bất kỳ hy vọng nào, mà anh cứ như vậy, cứ mang theo ấm áp và ánh sáng mà xuất hiện.
Lộc Viên Viên không dám chớp mắt.
Cô sợ phá vỡ khung cảnh như trong mơ này.
So với dáng vẻ trên video, dường như anh gầy hơn, làn da vẫn trắng nõn như cũ chưa bị phơi đen, ngược lại các đường nét trên mặt lại sắc sảo hơn.
Lông mi đen giống như lông quạ cụp xuống ở đuôi mắt, đồng tử đen thuần khiết đến mức có ánh sáng lờ mờ chiếu vào đó.
“Cho nên...” Tô Lâm lần thứ hai lên tiếng, đầu tiên là thở dài rồi mới nói.
Sau đó anh đột ngột đứng dậy rồi ngồi trên ghế, vòng tay qua sau lưng cô, hơi thở thuộc về anh bao lấy Lộc Viên Viên.
Tô Lâm xoa đầu cô từ phía sau, đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô.
“…Ai làm bé yêu của chúng ta khóc,” anh như đang dỗ cô, giọng nói lại dịu dàng và khàn khàn, “Nào, nói cho đàn anh nghe.”