Beta: Ad Quỳnh
Hạ Thiên Tinh từ trong phòng đi ra, đi ở bên phải song song với anh. Anh cao 188cm, đặc biệt cao lớn, khiến bóng dáng cô càng thêm nhỏ bé.
Hai người như vậy sóng vai đi tới, cô có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người anh.
Cũng rất giống 5 năm trước khi họ ở bên nhau……
Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình rất kỳ quái. Đã từng hận thấu xương cái người 5 năm trước khiến mình mang thai này, thậm chí nghĩ tới vô số lần phương pháp tra tấn để trả thù anh, nhưng hôm nay……
Lại càng ngày càng cảm thấy, người đàn ông này, cũng không quá khiến người ta chán ghét như mình tưởng tượng...
Hai người, cũng không nói chuyện cùng nhau. Vào phòng của con trai, Hạ Đại Bạch ngồi xếp bằng ngồi ở giường đùa nghịch môn hình phi cơ.
Mô hình phi cơ là Lãnh Phê đưa cho cậu, cũng sắp bị phá hủy tan nát.
Bố mẹ tiến vào, cậu cũng không ngẩng đầu, tiếp tục chơi.
Bạch Dạ Kình trầm mặc ngồi xuống cạnh câu. Lúc ở trước mặt cậu bé ra vẻ buồn rầu, anh sẽ đúng lúc đệ thượng một khối, trường chỉ tùy ý một chút, vật nhỏ liền đã hiểu.
Quay đầu hỏi anh, “Ba cũng biết sao?”
“Một chút.” Trên thực tế, anh từ nhỏ đã chịu các phương diện huấn luyện. “Đây chỉ là môn hình, về sau, ba có thể chỉ cho con cách lắp ráp súng ống hoặc là một số vũ khí. Có hứng thú không?”
Súng ống, vũ khí?
Hạ Thiên Tinh ở một bên lập tức nói tiếp, “Không nên không nên, quá nguy hiểm.”
“Con thích! Ba, vậy khi nào có thể dạy con?”Con mắt to tròn trong sáng, đen bóng của Đại Bạch ngước lên nhìn người kia. Vừa mới còn sinh khí, lúc này lập tức liền biến mất.
“Chờ con chơi xong cái này, lúc nào cũng đều được.” Bạch Dạ Kình ôm cậu đặt trên đùi mình.
“Cái này rất đơn giản, con chơi xong rồi. Nếu không, ngày mai người dạy con?” Hạ Đại Bạch nóng lòng muốn thử.
“Không được. Lúc nào cũng đều không được” Hạ Thiên Tinh lo lắng, lại lần nữa chen vào nói.
“Được, ngày mai dạy con.” Bạch Dạ Kình lại xoa xoa đầu nhỏ, nói.
“Ba ba tuyệt nhất!” Hạ Đại Bạch kích động ở trước mặt hắn kêu’ ba ’ một tiếng.
Gương mặt lãnh khốc bây giờ lại nhàn nhạt ý cười.
“……” Hạ Thiên Tinh ngồi ở một bên, có chút oán giận nhìn hai cha con này.
Cô là cái gì đây? Bị bọn họ lơ đẹp luôn rồi.
Hiện tại đã như vậy, về sau, chờ Tống tiểu thư gả cho anh, sẽ là bộ dáng gì?
Đến lúc đó, ba người bọn họ mới chân chính là người một nhà, còn chính mình……
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh tâm tình lập tức trùng xuống. Cô đơn nhìn hai cha con kia đang vô cùng vui vẻ, đứng dậy chuẩn bị yên lặng đi ra ngoài.
“Mẹ!”
Đại Bạch đột nhiên gọi cô.
Cô quay đầu lại.
“Ba đã đáp ứng con, đêm nay cùng con ngủ.” Đứa trẻ mang vẻ mặt vui vẻ.
“Phải không?” Hạ Thiên Tinh nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình. Hai người bọn họ cũng thật sự muốn bồi dưỡng tình cảm một chút.
“Vậy mẹ cũng phải đáp ứng con, đêm nay cũng cùng Đại Bạch ngủ.” Hạ Đại Bạch bỗng nhiên đưa ra thỉnh cầu.
Hạ Thiên Tinh sửng sốt, “Như vậy sao được? Giường rất nhỏ a.”
Sô pha cũng không có.
Hạ Đại Bạch khuôn mặt nhỏ hết nhìn ba rồi lại nhìn mẹ “Nhà người khác con cái đều là được ngủ cùng ba mẹ, chỉ có Đại Bạch đáng thương nhất, có mẹ liền không có ba, có ba liền không có mẹ. Hơn nữa……”
Nói đến này, cái mũi nhỏ đáng thương hít hít, khóc nức nở, "Ba về sau nếu là cưới người khác, các người liền càng không thể cùng nhau ngủ với Đại Bạch.”
Hạ Thiên Tinh bị cậu nhóc kia vừa kéo vừa nói, làm cho tâm tình rối thành một đoàn.
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã thiếu bảo bối rối này rất nhiều……
Nhưng cô lại không thể tùy tiện gật đầu. Cô cùng anh…… Như thế nào có thể cùng ngủ một giường?
Cô hướng anh thỉnh cầu trợ cấp giúp tới hướng tổng thống đại nhân, cho rằng anh nhất định sẽ nhẫn tâm cự tuyệt con trai. Kết quả, lại liếc nhìn cô một cái, nói: “Đáp ứng đi.”
“A?”
Hạ Thiên Tinh cảm thấy chính mình có phải nghe lầm hay không, nhìn chằm chằm người kia.
Anh đem Hạ Đại Bạch từ trên đùi đặt xuống dưới, đứng dậy, nhàn nhạt dặn dò: “Hai người ngủ trước đi, tôi tắm rửa một cái lại qua đây.”
“……” Hạ Thiên Tinh lại lần nữa choáng váng.
Người đàn ông cất bước đi ra ngoài, cô theo sau, hạ giọng: “Tổng thống tiên sinh, anh như thế nào có thể……”
“Trước kia cũng ngủ cùng, không phải sao?” Anh xoay người liếc nhìn cô một cái, thần sắc thản nhiên, “Bình tĩnh một chút.”
“……”
Chờ đến người kia đã đi rồi, cô bị bảo bối lôi kéo nằm trên giường, trong đầu cô có chút thiếu dưỡng.
Gia hỏa này, như thế nào có thể đem "trước kia cũng ngủ qua" năm chữ này nói được đúng lý hợp tình như vậy?!
Cư nhiên còn có thể khuyên cô bình tĩnh! Sao có thể bình tĩnh được?
Cô hy vọng anh vừa mới nói "tối nay lại qua đây" chỉ nhằm trốn tránh. Tốt nhất là một đi không trở lại.
Nếu không, cô suốt một suốt đêm này đều đừng hy vọng có thể ngủ được.
“Đại bảo, mặt mẹ rất đỏ nha” Thân hình Đại Bạch mềm như bông ghé vào trên người cô, ngón tay chọc vào khuôn mặt nóng hầm hập của cô.
“Có sao?” Hạ Thiên Tinh quẫn bách sờ sờ mặt chính mình, không chịu thừa nhận, “Không phải đỏ, là nóng.”
“Ơ, trước kia mẹ cùng ba ba đã sớm ngủ qua. Sao không thể ngủ cùng nữa?”
“……” Hạ Thiên Tinh khóc không ra nước mắt. Ai nói không thể ngủ cùng chứ? Còn không phải vì anh mới có thể mang thai sao?
“Con không hiểu đâu.”
“Đại bảo, có phải hai người cùng ngủ sẽ lại có em bé không?” Hạ Đại Bạch nhìn cô.
“A?”
“Đêm nay mẹ cùng ba ngủ, cùng nhau sinh ra một BABY khác được không? Chỉ cần hai người lại có BABY, ba liền sẽ không cưới người khác.”
Ngủ để sinh BABY?
Hạ Thiên Tinh khóe môi giật giật. Loại suy nghĩ hại não này mà nó cũng nghĩ ra.
“BABY cũng không phải là nói ngủ là có thể ngủ mà có.”
“Kia còn nên làm cái gì?” Đại Bạch tò mò mắt to chớp chớp nhìn cô. Rõ ràng trước kia cô giáo ở nhà trẻ liền nói cho cậu, không thể cùng tiểu cô nương tùy tiện, sẽ ngủ ra BABY.
“Hai người thường xuyên ở bên nhau thảo luận loại vấn đề này sao?”
Một tràng thanh âm mát lạnh vang lên, bỗng nhiên xen vào hai mẹ con nói chuyện. Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ màu đen, nghiêng ở cửa, dù bận vẫn ung dung liếc bọn họ.
Hạ Thiên Tinh cứng người. Lập tức muốn tìm cái động đem chính mình chôn.
Vừa cùng con trai nói chuyện, có phải tất cả anh đều nghe thấy được? Có phải sẽ cho rằng, cô cũng nghĩ cùng anh ngủ, BABY sẽ xuất hiện đi?
"Ba ba!”
Đại bạch gọi một tiếng, rồi sau đó vẫy vẫy tay, “Mau tới đây ngủ! Ba ngủ bên phải, Đại Bảo ngủ ở giữa, mẹ ngủ bên trái
Vừa nói, Đại Bạch vừa lăn đến giữa giường