Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Lúc ban đầu, Hạ Đại Bạch đối với Dư Trạch Nam vẫn là bộ dáng rất khó chịu, trên cuốn vở nho nhỏ ghi rất nhiều dấu trừ, rất nghiêm khắc từ trong xương cốt ghi điểm trứng gà. Tỷ như, mua nước đến trễ 20 giây, -20; nhìn lén người phụ nữ khác, -30;

Dư Trạch Nam hàm oan oa oa kêu to, nói là nhìn phụ nữ, kỳ thật chỉ là không cẩn thận liếc mắt ngắm qua một cái thôi.

Nhưng tay nhỏ của Hạ Đại Bạch hướng phía sau một cái, chính là không chịu sửa cho anh ta. Tóm lại, trước khi đến phòng triển lãm, Dư Trạch Nam đã bị trừ hơn 100 điểm.

Hạ Thiên Tinh để mặc cho hai người quậy phá, căn bản là không định phản ứng lại bọn họ. Có kẻ dở hơi chịu ầm ĩ cùng Hạ Đại Bạch cứng cổ ngày cuối tuần, cô không cảm thấy có gì không tốt.

Kết quả, không nghĩ tới khi đến phòng triển lãm, hình ảnh biển người tấp nập bên trong khiến cho Hạ Đại Bạch kinh hoảng. Theo bản năng liền dựa vào bên người Dư Trạch Nam.

Dư Trạch Nam cười nhóc nhát gan, tiểu gia hỏa tức giận đến nhe răng nhếch miệng, định mở vở ra đánh cho anh một dấu trừ 1000 điểm, nhưng không chờ nhóc móc bút ra, thân người nho nhỏ đã bị một đôi tay nắm lên cao, vững vàng ngồi trên cổ Dư Trạch Nam.

“Như thế nào? Bây giờ không sợ nữa rồi chứ?”

Hạ Đại Bạch rất hưng phấn, trên khuôn mặt nhỏ không giấu được ý cười. Nhưng vừa nghe anh nói như vậy, khuôn mặt nhỏ tức khắc lại nghiêm lên, “Ai nói là con sợ? Con chỉ là không thích nhiều người mà thôi!”

Dư Trạch Nam cũng không vạch trần nhóc con, chỉ là cười cười khiêng nhóc di chuyển, “Tầm nhìn vừa lòng không?”

“Tạm được!” Tiểu gia hỏa ngạo kiều giương cằm nhỏ, đột nhiên nhìn một chỗ đằng xa có khắc băng làm nhi đồng nhạc viên, lập tức ghìm không được, tay nhỏ hưng phấn vỗ vai anh, “Mau! Bạn nhỏ, qua bên kia!”

“Đại Bạch, phải kêu chú.” Hạ Thiên Tinh sửa lại.

“Không có việc gì, chúng ta là anh em, không gọi chú.” Dư Trạch Nam lại là bộ dạng tùy ý.

“Được. Chú là anh em, con kết giao!” Hạ Đại Bạch đấm vào bộ ngực nhỏ, một bộ dạng nghĩa bạc vân thiên.

(*Nghĩa bạc vân thiên: tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.)

Trời ạ! Bộ dáng này thật không biết nhóc học được từ đâu.

Dư Trạch Nam dẫn nhóc nhảy vào đám người, một bên bước đi, một bên nói với nhóc con: “Chúng ta đều là anh em, con có thể cho chú thêm ít điểm được không?”

“Nói thật, quả thật chú thực là không tồi đó nha.” Bao tay nhỏ của Hạ Đại Bạch nhẹ nhàng bắt lấy lỗ tai anh ta, một bên lẩm bẩm: “Ba ba nhà con sẽ không cho con cưỡi trên cổ.”

“Cũng không hẳn vậy. Theo chú, hành động này, đủ 100 điểm chứ?”

“Đủ. Bất quá……” Hạ Đại Bạch nói: “Con không thể để chú và Đại Bảo yêu đương…… Đại Bảo là của ba ba con, con phải thay ba ba giữ mẹ mới được. Anh bạn nhỏ, chú cứ ngoan ngoãn là anh em của con đi, sau này đừng làm ba ba của con, được không?”

Nói thật, nhóc rất thích "anh bạn nhỏ" này, nếu chỉ là anh em mà nói, rất thú vị!

Dư Trạch Nam không trả lời nhóc, chỉ hỏi: “Con há mồm ngậm miệng đều là ba ba con, ba ba con là ai?”

"Ba ba chính là Tiểu Bạch a", lời này cơ hồ là muốn buột miệng thốt ra. Nhưng lời nói đến bên miệng nhỏ, nhóc dừng một chút, “Ba ba chính là ba ba. Nói cho chú, chú cũng không biết.”

Dư Trạch Nam cảm thấy đứa nhỏ này hơn phân nửa là của người tình đầu kia của cô. Lúc ấy xem tư liệu, 5 năm trước, khi cô sinh, xuất hiện một người đàn ông duy nhất chính là một người tên "Hứa Nham". Nghe nói, sau đó cũng là người đàn ông đó đưa cô đi bệnh viện, tuy rằng những nhân viên y tế năm đó bây giờ hoàn toàn không tìm thấy.

Dư Trạch Nam nói: “Ba ba con không tự mình giữ mẹ con, còn phải để con tới giữ, cái này giống lời nói sao? Với lại…… Con đã sinh ra nhiều năm như vậy, ba ba con bây giờ mới nhớ tới muốn theo đuổi mẹ con, vậy mấy năm nay làm gì?”

Hạ Đại Bạch bị Dư Trạch Nam hỏi mấy vấn đề đến á khẩu không trả lời được. Cuối cùng, chỉ chu chu cái miệng nhỏ, “…… Ba ba ngày thường rất bận.”

Mặc dù là nói như vậy, nhưng rõ ràng nhóc cũng không có quá nhiều tự tin, âm thanh đã thấp rất nhiều.

……………………

Bên ngoài đám người, Hạ Thiên Tinh đứng xa xa nhìn một lớn một nhỏ kia, nhìn nhìn, thân ảnh Dư Trạch Nam lại dần dần biến thành bóng dáng quen thuộc kia.

Cô thở dài.

Bạch Dạ Kình chưa từng cùng con trai đến nơi công cộng thế này chơi đùa. Cô biết Hạ Đại Bạch kỳ thật rất hâm mộ những đứa bạn có ba dẫn đi dạo nhạc viện, nhưng lấy thân phận của anh, tóm lại không quá hiện thực.

Cho nên……

Hoạt động gia đình ngày mai ở trường học, đại khái, chắc cũng để cho con trai thất vọng rồi.

…………

Chơi cả ngày, Hạ Đại Bạch chơi rất vui vẻ, bị lạnh đến mũi và tai đều đỏ rực, cũng chưa cảm thấy gì. Cho đến khi ra đến băng triển quán, còn cưỡi ở trên cổ Dư Trạch Nam chưa đã thèm.

“Được, xuống đi.” Hạ Thiên Tinh đem cậu nhóc ôm xuống.

Dư Trạch Nam xoa xoa hai bên cổ, nói: “Đưa hai người đi ăn cơm. Lên xe.”

Hạ Thiên Tinh nhìn Hạ Đại Bạch một cái, trưng cầu ý kiến Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch gật gật đầu nhỏ, “Được ạ, đi ăn cơm.”

“……” Hạ Thiên Tinh xem như đã nhìn ra, anh em hai người này thật đúng là đồng tình.

………………………

Bên kia.

Bạch Dạ Kình mới vừa làm xong công việc, Lãnh Phi nói: “Tổng Thống tiên sinh, buổi tối hẹn Lan Chiến tiên sinh ở Thập An Công Quán", cũng đã sắp đến giờ hẹn, chúng ta có thể khởi hành rồi"

Anh gật đầu. Khom người chui vào bên trong xe.

Để cho chú của anh ra tù, Lan Chiến chính là trình tự cuối cùng phải đi, đơn độc mời ông ta ăn bữa cơm chính là tất yếu.

……………………

Xe Dư Trạch Nam một đường chạy đến Thập An Công Quán, Hạ Thiên Tinh ôm nhóc đi xuống. Rất xa, nhìn thấy một đoàn xe quen thuộc ngừng ở kia, hơi giật mình trong chớp mắt

Dư Trạch Nam hiển nhiên cũng thấy được.

“Xem ra, hôm nay nơi này còn có người quen.”

“Nếu không, chúng ta đổi nơi khác đi?” Hạ Thiên Tinh nói.

“Vì sao muốn đổi địa điểm?” Dư Trạch Nam đem Hạ Đại Bạch ôm ở trong tay, đi thẳng vào Thập An Công Quán.

Dư Trạch Nam ở chỗ này cũng là người nổi tiếng. Anh ta vừa xuất hiện, ông chủ của Thập An Công Quán đã sớm ra đón, “Nhị thiếu gia, khách quý.”

Ánh mắt băn khoăn nhìn Hạ Thiên Tinh và nhóc, trong lòng chỉ cho rằng đây là bạn gái và con trai riêng của nhị thiếu gia, loại sự tình này nhìn mãi quen mắt, cho nên, cũng hướng Hạ Thiên Tinh hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

“Không phải là có khách càng quý hơn ở Thập An của mấy người hay sao?”

“Ở tầng trên ạ.” Ông chủ cười một cái, hạ giọng nói: “Tổng Thống tiên sinh đang gặp gỡ cha vợ tương lai, Lan tiểu thư cũng tới.”

Dư Trạch Nam nhíu mày, theo bản năng quay đầu nhìn lại hướng Hạ Thiên Tinh. Tâm Hạ Thiên Tinh căng thẳng. Khuôn mặt nhỏ của Hạ Đại Bạch trong lòng ngực của Dư Trạch Nam cũng đã suy sụp xuống, anh hỏi: “Cha vợ tương lai của Tổng Thống tiên sinh là ai?”

Dư Trạch Nam tức giận, cho nên âm thanh một chút cũng không có đè thấp.

Ông chủ bị anh doạ một cú sốc, “Hư! Tiểu tổ tông của tôi ơi, ngài nhẹ giọng một chút đi ạ.”

Hạ Đại Bạch quay đầu lại nhìn Dư Trạch Nam, “Vừa mới nãy, ông ấy nói cha vợ của Tổng Thống tiên sinh là ai? Lan tiểu thư lại là ai?”

Dư Trạch Nam không nói chuyện, chỉ là nói: “Hỏi mẹ con đi, mẹ con so với chú rõ ràng hơn.”

Hạ Thiên Tinh nói: “Nếu không, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm chiều đi.”

Ad: Đờ mờ, lại ngược!!!! Tình hình này thì 2 má nam nữ chính sẽ tiếp tục hiểu lầm nhau -.-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK