Một người đàn ông cao cao tại thượng không thể với tới trước cái nhìn chăm chú của hàng vạn dân chúng còn đạt được hai chữ ‘si tình’ hoàn mỹ như vậy, thật sự không oan uổng chút nào.
Hơn nữa, người đàn ông như vậy là người có mị lực nhất.
Giơ tay nhấc chân đều có thể khiến người khác chìm đắm.
Người chủ trì hâm mộ tiếp tục hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi ngài tại sao cảm thấy cô ấy đặc biệt không? Nhất định có rất nhiều người theo đuổi ngài, nhưng tại sao ngài lại nhất định phải yêu thích, quý trọng cô ấy? Khoảng thời gian này, tin tức của vợ ngài, tôi nói điều này có chút thất lễ, nhưng tin tức đó của vợ ngài rất hot trên mạng. Vì sao ngài dưới áp lực lớn như vậy vẫn có thể không chút dao động?”
“Tôi rất hiểu cô ấy, biết cô ấy không giống như trên mạng nói, nếu tôi còn dao động, chẳng phải tôi quá ngu ngốc đến nổi nghe lời người khác mà phá hủy hạnh phúc của mình sao? Còn tin tức thời gian đó, tôi vẫn cảm thấy rất áy náy, nếu không phải vì tôi, cô ấy không cần gặp nhiều lời chỉ trích như vậy. Cho nên, trên mạng mắng cô ấy ngày càng nhiều, chỉ làm cho tôi muốn tốt cô ấy hơn. Còn tại sao cô ấy...” Bạch Dạ Kình trầm ngâm một lúc, tựa như đang nghiêm túc cân nhắc.
Đúng vậy, tại sao cô ấy...
Anh suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là do cô ấy khiến tôi cảm thấy rất yên lòng. So với những cô gái khác, cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất, không phải người dễ thương nhất, cũng không phải người nũng nịu nhất. Nhưng cô ấy là duy nhất, cô ấy không cần nói gì, không cần làm gì, tôi chỉ cần cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã cảm thấy rất thoải mái, rất có sức sống. Tôi có thể bay 20 tiếng, đi xe 7 tiếng nữa để đến một thành phố nho nhỏ gặp cô ấy, hơn nữa, không hề cảm thấy mệt mỏi, tôi cảm thấy đó là lý do.”
Tình yêu chính là đơn giản và trực tiếp như vậy.
Hạ Thiên Tinh nghe, chóp mũi chua xót, trong lòng một dòng nước ấm chảy quanh.
Cô có loại xúc động muốn lập tức xông lên ôm anh.
Anh cho đến nay không phải là một người sẽ nói thẳng thắn, những lời này, chưa từng nói trước mặt cô, chớ nói chi trong buổi phỏng vấn. Nếu không phải hôm nay nghe được, cô thậm chí cũng không biết, thì ra mình ở trong lòng anh lại đặc biệt như vậy.
Người chủ trì nghe cũng cảm thấy rất cảm động, trêu ghẹo nói: “Sao tôi có cảm giác hôm nay Tổng thống tiên sinh không phải làm phỏng vấn, ngược lại giống như bày tỏ với vợ ngài trước ống kính hơn. Có dụng ý khác nha!”
Bạch Dạ Kình nhún vai, không có thừa nhận cũng không chối, rất ý vị sâu xa. Bầu không khí rất thoải mái.
Không bao lâu, buổi phỏng vấn kết thúc. Máy chụp hình vừa tắt, sau khi anh và người chủ trì lễ phép chào hỏi, liền đi về phía Hạ Thiên Tinh.
Cô cũng không dè dặt nữa, chạy đến. Bạch Dạ Kình ôm cô, nghiêm túc dặn đi dặn lại: “Đi chậm thôi, hiện trường có nhiều dụng cụ như vậy, coi chừng ngã.”
“Em biết rồi.”
Cô nghe lời đáp ứng. Thật ra có anh ở đây, sao anh có thể để cô ngã.
Trong buổi phỏng vấn, anh nói cô có thể cho anh sức sống, khiến anh không biết mệt mỏi. Nhưng đối với cô mà nói, anh có thể làm cho cô cảm thấy an tâm và thực tế trước kia chưa từng có. Anh là ông trời của cô, giống như chỉ cần có anh ở bên cạnh, ngay cả trời sập xuống cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Thưa ngài, dân chúng biết ngài làm phỏng vấn ở đây nên tụ họp ở bên ngoài muốn gặp ngài một lần. Tôi đề nghị ngài rời đi từ cửa khác ạ.” Lãnh Phi nói, nghiêm cẩn đề nghị.
Bạch Dạ Kình chỉ hơi trầm ngâm: “Đi cửa chính đi.”
Lãnh Phi lo lắng sự an toàn của anh. Nhưng cũng biết tính tình của anh, không khuyên giải. Chỉ khẽ gật đầu, sau đó lập tức đi ra ngoài cho người ở bên ngoài chuẩn bị. Bạch Dạ Kình dắt Hạ Thiên Tinh đi ra ngoài, cô hơi lo lắng: “Hay là em đi cửa khác, ở trên xe chờ anh.”
“Sợ cái gì?” Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, không chịu buông tay, ngược lại nắm chặt lấy tay cô.
“Không phải anh không biết, rất nhiều người phản đối em và anh ở bên nhau. Em sợ bọn họ sẽ vì em mà có thành kiến với anh.”
“Sau này có thể không cần để ý ánh mắt người khác nữa.” Bạch Dạ Kình dắt cô, dứt khoát đi ra ngoài.
Bên ngoài, đám người vây quanh trùng trùng. Vệ sĩ kéo cảnh giới tuyến rất dài. Dân chúnh nhiệt tình nhưng cũng may không có chen lấn. Chẳng qua là, thấy anh đi ra, đám người lại sôi trào.
“Tổng thống tiên sinh, chúng tôi đều rất yêu quý ngài, chúng tôi vĩnh viễn ủng hộ ngài.”
“Kính xin ngài, xin nhất định đừng từ chức, ngài hãy cân nhắc lại.”
“Chúc ngài tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”
“Tổng thống phu nhân, nhờ cô sau này nhất định phải chăn sóc Tổng thống tiên sinh thật tốt, đừng làm cho ngài ấy thương tâm khổ sở nữa.”
Hạ Thiên Tinh nghe mấy câu nói phía sau, trong lòng rất ấm áp. Người đàn ông mình yêu, có người quan tâm thật sự, đây là một chuyện rất ấm áp.
Ngước mắt nhìn Tổng thống tiên sinh bên cạnh, hiểu ý cười một tiếng, trả lời cô gái kia: “Cô yên tâm, tôi nhất định chăm sóc anh ấy thật tốt.”
Giọng nói ôn nhu lại kiên định.
Rất có lực tương tác.
Hình tưởng như vậy lại tăng thiện cảm trong mắt dân chúng.
Cộng thêm mọi người đều biết chuyện lần trước Tổng thống phu nhân đính hôn là vì cứu cha và đấu tranh thế lực ác, không tiếc hi sinh mạng mình, sau chuyện đó, hình tượng của cô trong mắt mọi người đã sớm thay đổi. Rất nhiều dân chúng đều cảm thấy cô vừa dũng cảm vừa hiếu thuận, càng ngày càng thấy những tin tức kia thật sự đều gièm pha và mưu hại cô. Hiện tại người này đứng trước mặt lại không có chút tự cao, dĩ nhiên mọi người càng thích.
“Tổng thống tiên sinh, ngài và Tổng thống phu nhân rất xứng đôi. Hai người nhất định phải hạnh phúc nha.”
“Cảm ơn.” Bạch Dạ Kình một mực yên lặng, lúc này lên tiếng. Rất thân sĩ.
Con đường này, hai người nắm tay nhau cùng đi. Mặc dù không dài, nhưng dọc đường đi, đều là tiếng chúc phúc. Trong lòng Hạ Thiên Tinh tràn đầy vui vẻ, cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Cho đến khi ngồi lên xe, trên mặt vẫn còn nụ cười, cách cửa sổ thủy tinh vẫy tay với dân chúng.
Bạch Dạ Kình nhìn sắc mặt tươi cười của cô, như bị cô lây nhiễm, khóe môi hơi cong: “Có đáng giá để em vui vẻ như vậy không?”
“Có thể được bọn họ khẳng định, dĩ nhiên vui vẻ. Ít ra bọn họ biết người phụ nữ anh muốn kết hôn không phải là một người loạn lạc. Em cũng không ảnh hưởng xấu hình tượng của anh nữa.”
Lời nói của cô khiến ánh mắt anh sâu thêm, tình cảm phức tạp thoáng qua. Một giây sau, nắm thật chặt tay cô trong tay.
“Em biết đó, bây giờ anh đã không quan tâm hình tượng gì.”
Chỉ quan tâm cô.
Cằm cô dựa trên vai anh, thấy anh cười, mi mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm: “Nhưng em quan tâm. Em hy vọng anh luôn hoàn mỹ trong mắt bọn họ.”