“Điều kiện gì?”
Hạ Thiên Tinh vuốt bụng của mình: “Đứa thứ hai, hơn nữa, còn phải là con gái. Lão gia ngay cả tên cũng chọn xong rồi.”
Cánh tay dài của Bạch Dạ Kình vươn ra, ôm lấy cô ngồi lên chân anh.
Bàn tay úp lên mu bàn tay cô: “Lần trước em mang thai nhanh như vậy, vì sao lần này vẫn luôn chậm chạp không có dấu hiệu gì cả?”
Hạ Thiên Tinh không dám nói với anh gần đây thân thể mình khác thường.
Chỉ cố ý chọc anh: “Trước kia Bạch tiên sinh trẻ tuổi mà, chất lượng cao. Hiện tại Bạch tiên sinh đã hơn 30 rồi, không còn sôi nổi như trước cũng là hiện tượng bình thường, đúng không?”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình đột nhiên đen xuống, bàn tay ngang hông cô siết chặt: “Bạch phu nhân, hiện tại đang oán trách tôi không đủ cố gắng sao?”
Cô gái này.
Lá gan thật sự càng ngày càng lớn!
Anh nghiêng người, áp cô xuống ghế sa lon.
Hạ Thiên Tinh kêu lên, đã biết mình nói sai. Người này tốt nhất không nên chọc vào, nhất là ở phương diện này.
“Emsai rồi, Bạch tiên sinh.” Thái độ cô vô cùng hối lỗi và cầu xin tha thứ.
“Trễ rồi!”
Bàn tay Bạch Dạ Kình trực tiếp thăm dò vào áo cô. Động tác thành thạo lại cường thế.
Hạ Thiên Tinh thật sự khóc không ra nước mắt, căn bản là tự mình tạo nghiệt. Loại đàn ông kêu ngạo như thế, trong chuyện này tuyệt đối không thể bị khiêu khích.
Hơn nữa, người này còn nói không cố gắng chuyện trên giường sao? Còn cố thêm nữa, có lẽ cô sẽ không nhấc nổi chân, không xuống giường được!
Đêm đó.
Hạ Thiên Tinh bị Bạch Dạ Kình dày vò đến nửa đêm.
Hôm sau, lúc tỉnh lại, eo và lưng cực kỳ đau. Cả người mơ màng không có sức lực.
Cái này căn bản là quá phóng túng, không, là hậu quả của việc bị cưỡng bức phóng túng.
Cô buồn bực cuốn mình trong chăn, thỉnh thoảng liếc trộm người đầu sỏ, vào lúc này anh cũng đã thức dậy, hơn nữa, Thiên Tinh còn tốt hơn bình thường.
Hạ Thiên Tinh ão não lầm bầm.
Đây cũng quá không công bằng. Hơn nữa, tối hôm qua rõ ràng chính anh là người tốn nhiều sức lực hơn.
“Nếu như cảm thấy mệt mỏi, ngủ nhiều thêm chút đi!” Dường như biết cô đã tỉnh, anh ngồi ở đầu giường, vừa đeo đồng hồ vừa nói chuyện với cô.
Hạ Thiên Tinh xoay người, đưa lưng về phía anh, không muốn ý phản ứng lại anh. Mệt mỏi như vậy, còn không phải là anh ban tặng sao?
Bạch Dạ Kình dùng khóe mắt nhìn cô. Dáng vẻ biếng nhác, hồn nhiên tức giận. Khóe môi anh cong lên, cười mà như không, nhàn nhạt mở miệng: “Đừng buồn bực. Nếu không phải em trêu chọc anh trước, anh sẽ xử lý em vậy sao?”
Sau khi vô cùng thỏa mãn, thái độ anh còn ôn hòa hơn thường ngày.
Hạ Thiên Tinh càng oán giận, nghiêng người sang trừng anh. Đã hành hạ cô thành như vậy, còn đẩy hết trách nhiệm lên người cô.
Ánh mắt uất ức của cô, khiến lòng Bạch Dạ Kình thêm thương tiếc. Vừa cài nút áo sơ mi, vừa kéo chăn lại giúp cô: “Buổi trưa cứ ăn ở trong phòng, anh sẽ nhắc nhở quản gia đưa lên lầu cho em.”
“Không cần.” Hạ Thiên Tinh lập tức từ chối, kích động từ trong chăn ngồi dậy, cả người vô cùng đau nhức, thiếu chút đã ngã xuống. Cắn môi, nhìn anh, nói: “Còn phải bảo người khác đem lên, em thật sự không dám gặp ai nữa. Thật là mất thể diện!”
Muốn toàn thế giới đều biết, tối hôm qua hai người bọn họ đã phóng túng thế nào sao?
Đột nhiên Bạch Dạ Kình chồm người qua, khuôn mặt anh tuấn áp sát cô. Thân hình anh cao lớn, gần nhau như vậy dường như cả người anh bao phủ cô, càng khiến cho cô vô cùng nhỏ nhắn.
Hơn nữa.
Gương mặt đó, dù có nhìn gần như thế vẫn hoãn mỹ không tỳ vết, làm cho lòng người sợ hãi khó nhịn.
Cô hô hấp nặng nề, khuôn mặt nhỏ nhắn lui về sau, đầu đụng vào đầu giường.
Thế nhưng anh lại ép đến gần.
“Này, đừng tiến gần em như vậy!” Hai tay cô đặt lên vai anh, lông mi chớp chớp. Gương mặt này quá có sức cám dỗ đi, mặc dù cô không phải người xem trọng gương mặt, thế nhưng, cũng không ngăn được sự cám dỗ này.
“Sau này còn dám nói thế nữa không?” Giọng người đàn ông trầm thấp dễ nghe, tràn đầy lực hấp dẫn.
Hạ Thiên Tinh vểnh cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực, không muốn thuận theo ý anh.
Bạch Dạ Kình nắm lấy cằm cô, bắt cô ngẩng đầu lên.
Anh trầm giọng hỏi thêm lần nữa: “Còn dám hay không?”
“...” Hạ Thiên Tinh cảm thấy nếu hiện tại còn gật đầu, ắt sẽ chết càng khó coi hơn. Cho nên, cô cắn môi, không tiền đồ lắc lắc đầu: “Bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, nhất định không phải anh sai, là em không đủ cố gắng!”
Bạch Dạ Kình nhướng mày: “Bất kể như thế nào, ý kiến tối qua của em anh cũng chân thành đón nhận.”
Anh đứng lên, cầm lấy âu phục mặc vào.
Động tác tiêu sái, mê người.
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu lên có chút mê hoặc nhìn anh. Lời này là ý gì, ý kiến nào?
Anh cúi đầu, vài giây sau liền mở miệng, giải đáp sự thắc mắc của cô.
“Sau này, mỗi ngày anh sẽ càng cố gắng. Cho nên, tốt nhất em phải chuẩn bị tâm lý.”
“...” Hạ Thiên Tinh đỏ bừng mặt, ném gối về phía anh, hét lên: “Nếu anh lại khiến em không xuống giường được, em không gả cho anh nữa!”
“Em còn có sự lựa chọn sao?” Sắc mặt anh vẫn thản nhiên như thường ngày: “Cả nước hiện tại đều biết Hạ Thiên Tinh là người của Bạch Dạ Kình rồi!”
“...”
Cho nên, rõ ràng anh đã nắm chắc!
Cô thật sự ngủ cho đến trưa, lúc rời giường, hai chân vẫn còn mềm nhũn. Cả người cũng không có Thiên Tinh, buồn ngủ ngáp dài.
Hạ Đại Bạch đang ngồi xếp bằng trên thảm, cầm tay cầm chơi game, nhìn cô miễn cưỡng như thế, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn qua, hỏi: “Đại Bảo, sao mẹ lại dậy rồi?”
Hạ Thiên Tinh ngồi xuống ghế salon cậu bé đang dựa: “Nếu còn không dậy nữa, trời sẽ tối mất!”
“Thế nhưng, Tiểu Bạch nói buổi trưa con sẽ đem cơm lên lầu cho mẹ. Ba nói tối qua mẹ đã quá lao lực, có thể không rời giường nổi.” Hạ Đại Bạch thả tay cầm chơi game xuống, lo lắng nhìn cô: “Mẹ sao vậy, mệt mỏi như thế, bị bệnh rồi sao?”
Bên cạnh còn có mấy người giúp việc.
Hạ Đại Bạch ngây thơ, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, những người bên cạnh đều biết rất rõ. Nhất là, sáng sớm hôm nay Tổng thống tiên sinh rất hăm hở, cẩn thận suy nghĩ chút liền hiểu ra.
Hạ Thiên Tinh lúng túng đỏ rần mặt, không biết nên trả lời con trai thế nào. Một người giúp việc trêu ghẹo nói: “Tổng thống tiên sinh và Hạ tiểu thư cảm tình thật là tốt.”
“Vậy sao?” Hạ Đại Bạch bày tỏ không đồng tình.
Xét tính tình khó khăn đó của Tiểu Bạch, ai có thể có cảm tình với ba cậu bé chứ?
“Từ đâu nhìn ra hai người họ có tình cảm tốt?” Cậu bé ngước cái đầu nhỏ hỏi người giúp việc kia.
Đối phương mỉm cười: “Tiểu thiếu gia cứ chờ bế em gái hoặc là em trai đi!”