Bạch Thanh Nhượng gác cằm lên đỉnh đầu Lan Đình nhẹ nhàng cọ, dường như đang dùng mỗi tế bào cảm thụ giây phút ôm nhau này.
Một cái ôm này muộn mất hơn 20 năm
“Xin lỗi.” Bạch Thanh Nhượng mở miệng, giọng nói có chút biến đổi: “Bấy lâu nay ủy khuất bà rồi.”
Lan Đình chôn trong ngực ông, nói cái gì cũng không nói được, chỉ lắc đầu.
Không biết ôm bao lâu, Bạch Thanh Nhượng mới lưu luyến đẩy bà ra một chút. Nhìn đôi mắt phiếm lệ của bà, ông cũng kích động đến đỏ mắt.
Nói ra suy nghĩ của mình, mấp máy môi vài cái, mới trịnh trọng mở miệng: “Lan Đình, gả cho tôi được không?”
Lan Đình chấn động, nâng mắt kinh ngạc nhìn ông.
“Để tôi kết hôn với bà. Tôi biết, bà lo lắng đến lập trường của hai người con trai. Nhưng Dạ Kình còn không để ý đến ánh mắt mọi người, chúng ta sợ gì chứ. Chúng ta cũng già rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa, nên học bọn nhỏ một lần thoải mái bất chấp tất cả đi. Bà nói có đúng không?”
Lan Đình làm sao không khát khao có một hôn lễ cùng ông.
Lúc còn trẻ bà vốn là một người thẳng thắn sảng khoái, cho nên dưới cục diện hỗn loạn năm ấy mới liều lĩnh sinh con cho ông.
Lập tức cũng không do dự bị ông thuyết phục, gật đầu, nói: “Hai chúng ta đều đồng ý, nhưng chuyện này không phải việc nhỏ, hay là nên thương lượng với Dạ Kình và Thiên Tinh trước thì hơn.”
“Đó là đương nhiên.”
Bạch Thanh Nhượng nói tiếp, bốn chữ đơn giản cũng không giấu được kích động. Ông thuận tay hái một đóa mai trắng ghép thành nhẫn cầm tay bà đeo lên. Chỉ hành động nhỏ như vậy thôi mà tay ông run run.
Ánh mắt sâu nặng thẳm nhìn bà: “Tôi vốn không mong chờ gì nên chưa có chuẩn bị.”
Ông rất kích động, cho nên ngay cả nói cũng không thành câu.
Cuối cùng lại nói: “Chờ lúc về tôi lập tức đi mua, bà cũng đừng ghét bỏ.”
Lan Đình cười.
Hơn 20 năm, ông ấy vẫn thế. Vẫn ngốc nghếch, đơn thuần lại đáng yêu như vậy.
Có thể nắm tay ông bước đến tận đây, đời này, nếu chỉ như vậy thôi cũng thật sự không còn gì tiếc nuối.
Bạch Thanh Nhượng đeo nhẫn hoa mai xong, ngón tay chậm rãi vuốt ve ngón tay bà, ánh mắt sâu thẳm nhìn bà, giây tiếp theo, dường như hạ quyết tâm hôn lên tay bà.
Nhưng rất nhanh liền buông ra.
Không dám tiến thêm một bước nữa.
Ý cười trên mặt Lan Đình càng sâu, mắng ông một tiếng: “Đồ ngốc.”
Ông cũng chỉ cười.
Cưng chiều, hạnh phúc, quyến luyến.
Lan Đình rung động, kiễng mũi chân hôn lên má ông một cái. Ông chấn động, quay đầu lại nhìn bà, hai người nhìn nhau cười, đáy mắt thêm vài phần rung động.
Bà khoác cánh tay ông, nói: “Chúng ta trở về đi, nếu không trễ chuyến bay bây giờ.”
Bạch Thanh Nhượng lúng ta lúng túng ừ một tiếng, sờ sờ mặt mình, chỗ đó dường như còn lưu lại nhiệt độ trên môi bà. Ông cúi đầu nhìn bà một cái, chỉ cảm thấy mùa đông đang trôi xai, mùa xuân đang tới.
Ngay cả tiết trời giá rét này, lập tức dường như cũng trở nên ấm áp rất nhiều.
Ông nắm tay bà, cầm thật chặt, càng dùng sức.
Lúc hai người dắt tay nhau về, Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhẫn hoa mai trên tay Lan Đình phu nhân.
Trong lòng cô loáng thoáng đoán được chuyện gì xảy ra, tâm tình cũng rất tốt. Xem ra, lần này tới thu hoạch được không chỉ đơn giản là đón lễ mừng năm mới với mẹ.
Có thể khiến hai vị trưởng bối rụt rè một lần nữa ở cùng một chỗ, mới là thu hoạch lớn nhất.
Lúc hai mẹ con cùng sắp xếp hành lý giúp Trầm Mẫn, Hạ Thiên Tinh không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, ba cầu hôn với mẹ ạ?”
Lan Đình cúi đầu nhìn nhẫn hoa mai kia, bà lo lắng đụng phải cái gì sẽ hỏng mất, cẩn thận tháo xuống cất vào trong túi, lúc này mới gật gật đầu. Vừa hạnh phúc lại có chút thẹn thùng nói: “Ba con nói muốn tổ chức hôn lễ. Nhưng hai bọn ta cũng chưa có quyết định cuối cùng.”
“Vì sao ạ?”
Lan Đình trịnh trọng nhìn cô một cái: “Đương nhiên là tổ chức hôn lễ của con với Dạ Kình trước. Hai đứa kết hôn, một người là mẹ con, một người là chú hai Dạ Kình, chúng ta kết hôn lại sợ hai đứa không được tự nhiên.”
Hạ Thiên Tinh ghé vào vai bà: “Hai người suy nghĩ nhiều quá. Con và Dạ Kình đương nhiên chỉ ước gì hai người có thể ở cùng nhau. Hôn lễ này nếu bốn người chúng ta cùng tổ chức không phải vui càng thêm vui sao?”
“Nói linh tinh gì vậy.” Lan Đình cười, vỗ cánh tay cô đang khoác lên vai mình: “Chuyện bọn ta nói sau. Bây giờ cứ xử lý chuyện hai đứa trước đi.”
“Từng việc từng việc làm cũng được. Làm cùng một lúc cũng bận.” Trầm Mẫn nói tiếp. Cũng là thay bọn họ vui vẻ.
Hạ Thiên Tinh thăm dò nhìn ra ngoài, chỉ thấy phụ thân chắp tay sau lưng đứng dưới gió lạnh. Nhìn theo bóng dáng có thể nhìn ra, Thiên Tinh ông ngày càng tốt hơn.
Cô vui mừng, cảm thấy tất cả trước mắt đều viên mãn.
Cuộc sống nếu cứ yên bình như vậy thì chẳng còn mong gì hơn nữa.
Nhưng cố tình...
Trời lại không chiều lòng người.
Ngay lúc này tiếng đập cửa đột ngột phá tan sự yên tĩnh.
“Có người đến.” Lan Đình nói.
Trầm Mẫn ngừng động tác thu dọn đồ: “Có thể là hàng xóm sang chơi. Để tôi đi mở cửa.”
Cô nói xong vội vàng đi ra ngoài.
Lan Đình cùng Thiên Tinh hai người đều không để chuyện này trong lòng. Nhưng giây tiếp theo chỉ nghe thấy một giọng nam xa lạ.
“Xin lỗi, Bạch tiên sinh, chúng tôi là tổ chuyên án. Bản án phản quốc 25 năm trước, căn cứ vào tình báo của chúng tôi, chúng tôi nghi ngờ ông cũng có tham dự. Cho nên, bây giờ mời ông đi theo chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra.”
Bên trong, Lan Đình ngẩn ra, cùng Hạ Thiên Tinh liếc nhau, hai người gần như lập tức từ trong phòng bước nhanh ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy mấy người mặc chế phục đứng bên ngoài.
Xe đã đến trước hẻm nhỏ.
Lan Đình quát to một tiếng: “Các người là ai?”
“Phu nhân.” Tổ trưởng cúi chào một tiếng.
“Là cậu?” Lan Đình nhận ra đối phương. Cậu ta đúng là người của tổ chuyên án. Tuổi không lớn, khoảng tầm ba mươi, trước kia là thủ hạ của Lan Chiến, bây giờ có thể leo lên vị trí này, công của Lan Chiến không ít.
“Mấy người muốn làm gì?”
“Xin lỗi, phu nhân, chúng tôi đang theo lệnh làm việc. Bản án năm đó chúng tôi điều tra còn nhiều tình tiết chưa rõ ràng. Bây giờ phải tra án lại lần nữa, Bạch tiên sinh là nhân viên quan trọng ngày đó, đương nhiên phải đi về phối hợp điều tra với chúng tôi.”