“Anh bận sao?”
Bạch Dạ Kình nhàn nhạt nhìn mấy người đối diện, ‘ừ’ một tiếng.
“À, vậy anh làm việc trước đi.” Hạ Thiên Tinh muốn cúp điện thoại.
“Chờ chút.” Anh nhàn nhạt nói hai chữ. Sau đó, che ống nghe, nói với mấy người đối diện: “Hai phút.”
Lại quay đầu phân phó thư ký rót trà đi vào, lúc này mới đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
“Gọi điện thoại có chuyện gì?” Bạch Dạ Kình hỏi. Giọng nói so với vừa rồi ở trước mặt mọi người rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều.
Hạ Thiên Tinh đáp: “Đại Bạch vừa gọi đến, con giận em bỏ con ở đó, bây giờ em đi đón con.”
“Ừ, hạ sốt chưa?”
“Đã không sao.” Cô suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Quản gia nói tối qua anh chăm sóc em?”
Anh cau mày: “Ông ta từ khi nào nói nhiều như vậy?”
“Anh đừng trách ông ấy, ông ấy cũng vì muốn tốt cho anh mới nói chuyện này với em.” Hạ Thiên Tinh sợ anh tức giận đuổi cả quản gia.
“Cái gì gọi là muốn tốt cho anh?”
Cô thành thật trả lời: “Ông ấy nói em đừng phụ lòng anh.”
“Còn nói gì nữa?”
“Còn nói lần đầu tiên thấy anh tốt với một người như vậy.” Hạ Thiên Tinh dừng lại, biết còn hỏi: “Thật sao?”
Bạch Dạ Kình không đáp lời cô, chỉ nói: “Hôm nay nhiệt độ lại giảm hai độ, mặc quần áo dày rồi hãy ra cửa.”
“...” Cô chu miệng. Đúng rồi, người này kiêu ngạo, trông cậy vào anh tự thừa nhận, còn không bằng trông cậy vào mặt trời mọc hướng tây.
“Nghe quản gia nói, anh không ngủ bao lâu. Buổi trưa ăn cơm, nhớ nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.”
“Ừ, anh biết rồi.”
“Còn nữa.” Hạ Thiên Tinh do dự, vẫn lên tiếng: “Hôm nay hành trình đến cục dân chính...”
“Đã cho Lãnh Phi hủy bỏ.” Anh nhàn nhạt trả lời.
“À.” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó, rũ mắt không nói tiếp. Bạch Dạ Kình hỏi: “Thất vọng?”
Thất vọng?
Ít nhiều vẫn có.
Không phải thất vọng anh hủy bỏ, thất vọng hơn là cô hai lần đều không thể chính thức có thân phận vợ anh. Có lúc nghĩ, điều này có phải số mệnh cố ý an bài hay không, ý chỉ bọn họ có duyên không phận.
“Nếu thất vọng, anh có thể bảo Lãnh Phi đổi hành trình.”
“Không phải.” Hạ Thiên Tinh vội vàng lắc đầu: “Em hiểu, hủy bỏ là đúng. Em không cảm thấy thất vọng.”
Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, Sở dĩ anh hủy bỏ hành trình này là vì cô cảm thấy mệt mỏi. Trách nhiệm, trói buộc, áp lực, anh có thể chịu đựng, nhưng không có nghĩa là cô cũng có thể.
“Vậy em cúp máy.” Không nghe anh nói gì, Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng mở miệng.
“Ừ.”
Cô chuẩn bị cúp, lại chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Anh còn giận em sao?”
Anh hừ một tiếng: “Em cảm thấy thế nào?”
“...” Cô chu miệng, rất tự biết mình: “Vậy cũng tốt.”
Không hỏi nữa, cúp điện thoại. Muốn anh hết giận, thật sự không phải chuyện đơn giản.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Tinh suy nghĩ mình phải làm sao mới có thể làm cho anh hết giận.
Ngoài miệng nói tức giận, nhưng thật ra có thể tức giận bao lâu.
Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ trầm ngâm hồi lâu, nghiêm mặt rồi xoay người đi lại sofa ngồi xuống.
“Tiếp tục vấn đề vừa rồi.” Mở văn kiện ra, khẽ nhấp hớp trà, trở về chủ đề lần nữa.
Lại bình thản, dửng dưng nghiêm túc, không có vẻ mặt khác.
Người phụ nữ họ Hạ trong tin đồn Tổng thống tiên sinh vô cùng yêu và tin tức huyên náo cùng Dư Nhị thiếu gia, vốn mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như thật sự đúng là như vậy.
Nói đến chuyện này, Tổng thống tiên sinh như ăn mật. Nhìn đi, căn bản không có ý muốn chấm dứt với người phụ nữ kia mà.
Lúc Hạ Thiên Tinh đến nhà chính đã 11 giờ. Trong phòng bếp đang chuẩn bị bữa trưa.
Cô đi vào, thấy viên đá trong phòng.
“Sao đặt ở đây?” Hạ Thiên Tinh vừa cởi khăn quàng trên cổ vừa hỏi Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch ngậm kẹo que, nghe giọng cô, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
Vốn là buồn buồn không vui, lúc này thấy cô, trong lòng tựa như bị uất ức. Cái mũi nhỏ hít hít, từ trên sofa trượt xuống, chạy đến cô.
“Sao thế?” Hạ Thiên Tinh lắc đầu.
Hạ Đại Bạch chỉ lắc đầu: “Viên đá kia con không cho ông nội nữa.”
Cô bất ngờ.
Biết lão gia thích viên đá kia bao nhiêu. Bây giờ bị đứa nhỏ lấy, e là vô cùng đau lòng.
“Có thể là cãi nhau với ông nội.” Lan Đình phu nhân rót ly trà nóng đi ra: “Tính tình của lão gia, hiện tại lớn tuổi, càng ngày càng giống trẻ con. Cãi nhau với Đại Bạch cũng không kỳ lạ.”
Hạ Thiên Tinh nhìn Hạ Đại Bạch.
Dáng vẻ Hạ Đại Bạch rất không đúng, tâm sự nặng nề. Bàn tay nhỏ bé một mực giữ chặt tay cô, không thả lỏng.
“Con đi lên thăm ba, thân thể ba khỏe chưa?”
Lan Đình phu nhân gật đầu: “Hôm nay có thể xuống giường.”
“Thật không?” Cô vui vẻ đi theo.
“Con đi thăm đi. Ba con ở phòng hoa phía sau. Nói là Trầm phu nhân đưa hạt giống hiếm đến cho ba con, không thể để cho hoa kia chết.”
“Thân thể mới tốt liền bắt đầu đi làm.” Cô vừa nói vừa đi ra sau phòng hoa.
Xa xa, thấy Bạch Thanh Nhượng chống gậy tưới nước.
So với dáng vẻ nằm liệt giường nghỉ ngơi hai ngày trước, lúc này thoạt nhìn rất có Thiên Tinh. Nhưng thấy bộ dáng run rẩy kia, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Chỉ cảm thấy sinh mạng này giống như ngọn nến, từng chút từng chút cháy hết, không biết lúc nào, tim nến cháy xong, lửa kia hoàn toàn mất.
Cô lại vạn phần áy náy. Sớm biết là vậy, lúc đầu nên suy nghĩ cách khác, không cần gan của ông.
“Đừng nghĩ nhiều, hiện tại thân thể ba con đang khôi phục từ từ, vô cùng may mắn. Ba con qua cửa ải trong lòng kia, sẽ không có chuyện gì, mẹ tin sẽ nhanh chóng tốt thôi.”
Hạ Thiên Tinh khẽ gật đầu, thấy ông chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ, cũng không vội tiến lên quấy rầy.
Lan Đình nhìn cô: “Có phải thân thể con không thoải mái không, sắc mặt không tốt lắm?”
“Hôm qua bị cảm, buổi tối uống thuốc, đã đỡ nhiều.”
“Mặc nhiều vào. Những chuyện ngổn ngang kia, tạm thời không cần suy nghĩ.” Lan Đình ngẩng đầu, hỏi cô: “Không phải bảo hôm nay đến cục dân chính sao? Sắp xếp thế nào?”