“Là em trêu chọc anh trước!” Nếu không phải người này trêu đùa anh, sao anh lại bắt chước tiếng... Chó sủa! Ngẫm lại, anh cảm thấy đủ rồi!
“...” Hạ Thiên Tinh thật sự cảm thấy bản thân đã tự lấy đá đập lên chân mình, biết rõ là mình chọc anh nên cũng không dám tranh cãi.
Mặt đỏ đến mang tai đi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy lão phu nhân, lỗ tai cô cũng nóng lên.
Thế nhưng, so với bộ dạng này của cô, mặt Bạch Dạ Kình lại đầy vẻ thản nhiên, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả!
Hạ Thiên Tinh giận dữ lại véo cổ tay anh, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trầm Mẫn.
“Dỗ được rồi sao? Trông Đại Bạch rất vui vẻ đi ra.” Trầm Mẫn hỏi.
“Nào có dỗ gì đâu ạ, chỉ là hai ba con cùng chơi trò chơi mà thôi!” Hạ Thiên Tinh trả lời.
“Trẻ con mà, chẳng có gì khó, chỉ cần hai đứa ở bên cạnh con mình nhiều hơn chút, sẽ chẳng có vấn đề gì.” Trầm Mẫn nói: “Số sủi cảo trước đó, chờ sau khi chúng ta ăn hết rồi làm thêm ít nữa, buổi tối đem đến bệnh viện. Vốn dĩ ăn tết thì nên náo nhiệt chút, kết quả lại kéo nhau vào viện cả, aizzz, cũng không biết sao nữa. Chỉ mong mọi chuyện xui của năm nay đều qua đi.”
Trầm Mẫn thở dài.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng rất khó chịu: “Tuy hiện tại ba con có nhiều chuyển biến tốt, nhưng mà bác sĩ Phó nói, bệnh cũ chưa khỏi hoàn toàn, lần này lại bệnh nặng một trận, có lẽ sẽ không thể hồi phục lại được như ban đầu. Mẹ con... Lan gia bây giờ ra thế này, con chỉ sợ bà phải chịu sự kích thích liên hoàn như vậy, sẽ bệnh không khỏi được.”
“Được rồi, mẹ Trầm, bà mau đến ăn đi. Số còn lại, để cho thím Lâm tìm người gói.” Lão phu nhân quay đầu nói: “Thiên Tinh, con còn đứng đây làm gì, mau đi ăn thôi. Con đang là phụ nữ có thai, quan trọng nhất chính là con!”
Lão phu nhân trực tiếp kéo hai mẹ con họ đến phòng ăn.
Trong phòng ăn, hiện tại rất náo nhiệt. Mặc dù thiếu hai vị trưởng bối, nhưng cũng được coi là suôn sẻ.
Vào lúc này ăn sủi cảo nóng hỏi, kết hợp với các loại món ngon, khiến người ta cảm nhận được không khí tết.
“Ăn nhiều chút.” Bạch Dạ Kình tự mình múc cháo cho Hạ Thiên Tinh. Hiện tại dạ dày cô vẫn rất khó chịu, chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút cháo.
Nhìn những thứ thịt cá hải sản kia, thèm ăn đến không nhịn được, cô trơ mắt ra nhìn tôm hùm. Bạch Dạ Kình cho cô một ánh mắt cảnh cáo, cô liền ngượng ngùng dời mắt đi, anh hỏi: “Sau này còn dám làm loạn nữa không?”
“... Không dám nữa.”
Hạ Đại Bạch bên cạnh nghiêng mặt qua hỏi: “Đại Bảo, tại sao chỉ có mỗi mẹ ăn cháo vậy? Nhiều đồ ăn ngon như vậy, không muốn ăn sao ạ?”
“Dĩ nhiên muốn ăn.” Hạ Thiên Tinh liếc nhìn Bạch Dạ Kình, không biết nên nói thế nào.
Bạch Dạ Kình lên tiếng: “Muốn ăn, nhưng mà không thể ăn. Đây là sự trừng phạt khi Đại Bảo nhà con không nghe lời!”
Hạ Đại Bạch khẽ nhíu chân mày nhỏ, hiển nhiên không hài lòng khi anh trừng phạt Đại Bảo: “Tiểu Bạch, ba thật sự không phải là một người bạn trai tốt.”
“...” Bạch Dạ Kình và Hạ Thiên Tinh cùng nhìn cậu bé.
“Tiểu Bạch, con muốn ăn đùi gà.” Hạ Đại Bạch không nói tiếp nữa, liếc nhìn bàn ăn. Biết bản thân gắp không tới, liền nhờ đến sự giúp đỡ của anh.
“Không phải con vừa nói ba không phải là người bạn trai tốt sao?”
“Nhưng mà bây giờ ba có thể cố gắng làm một người ba tốt!”
“...”
Đùi gà đang trước mặt lão gia, lão phu nhân vừa nghe Hạ Đại Bạch nói vậy, lập tức đẩy đùi gà đến trước mặt đứa nhỏ.
“Nào nào nào, ăn nhiều chút. Nếu không đủ, bảo nhà bếp làm thêm.”
Hạ Đại Bạch ngọt ngào nói: “Cám ơn bà nội!”
“Mẹ, như vậy sẽ chiều hư đứa nhỏ.” Hiện tại anh rất lo lắng, đứa nhỏ còn lại sẽ bị họ cưng chiều như vậy đến lớn, không biết sẽ chiều ra cái dạng gì.
Lão phu nhân không vui nói: “Có chiều cũng là chiều con trước. Con nhìn xem mình đã hư hỏng thế nào?”
Bạch Dạ Kình cũng đành chịu.
Mình được hai người họ chiều qua khi nào? Từ nhỏ đến lớn, anh đều sống dưới sự đàn áp của lão gia. Giống với đứa nhỏ hiện tại sao?
Hạ Đại Bạch gắp một cái đùi gà, đặt vào chén Hạ Thiên Tinh.
“Đại Bảo, mẹ yên tâm ăn, đừng nghe lời Tiểu Bạch. Hiện tại mẹ đang mang thai em gái nhỏ, không thể đói bụng được.” Hạ Thiên Tinh cảm động cực kỳ. Cũng may thuốc ngủ không thật sự làm cô đi đời, nếu không sau này cô không còn được gặp Đại Bạch nhà mình nữa rồi!
Kiếp sau, không biết còn có thể sinh ra Đại Bạch như thế này không?
Đột nhiên Hạ Đại Bạch nghiêng mặt nhìn Tiểu Bạch nhà cậu: “Tiểu Bạch, ba đã đồng ý với con là sẽ giả làm chú chó nhỏ. Hiện tại ba thực hiện đi! Con nghiêm túc nghe xem ba học có giống hay không!”
Nói xong câu cuối cùng, Hạ Đại Bạch còn buông đũa xuống, nghiêm túc chờ đợi. Đôi mắt to lấp lánh.
Khóe môi Bạch Dạ Kình co rút.
Nhóc con giỏi lắm! Rõ ràng cố ý khiến anh mất mặt trước mọi người!
“Giả làm chú chó nhỏ?” Bạch Túc Diệp nghe vậy không nhịn được nụ cười, nhìn Bạch Dạ Kình, sau đó học theo Đại Bạch, nghiêm túc đặt đũa xuống: “Nhiều năm qua, không biết em còn có sở trường này!”
Lần này, tất cả mọi người đều có hứng thú, ngay cả lão gia cũng đang mong chờ.
Có ai có thể tưởng tượng ra được, một người luôn lạnh như băng, đứng đắn nghiêm túc, lại giả làm chú chó nhỏ? Nghĩ đến thôi đã cảm thấy rất hứng thú.
Duy chỉ có...
Hạ Thiên Tinh.
Hiện tại lòng cô rất bất ổn, thế nhưng, tuyệt đối không dám ồn ào. Không chỉ không dám ồn ào, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ vùi đầu ra vẻ chuyên tâm ăn uống.
Hồi lâu không nghe được động tĩnh gì, cô thận trọng liếc nhìn, liền bị sắc mặt âm trầm của anh dọa cho không dám nhìn nữa, cuối đầu tiếp tục ăn. Rất sợ đùa với lửa có ngày chết cháy.
“Mọi người đều không muốn ăn nữa?” Bạch Dạ Kình nhìn một vòng, dường như căn bản không nghe thấy lời họ: “Đùi gà trông có vẻ mùi vị không tệ. Thím Lâm, bảo mọi người đều vào đi, mỗi người một cái. Dù ở đây cũng không có ai muốn ăn.”
“Ai nói không có người nào muốn ăn!” Hạ Đại Bạch thấy đùi gà yêu quý sắp bị bưng đi, liền nóng lòng cầm đũa: “Đó là của con! Tiểu Bạch xấu xa, ba lại bắt nạt con!”
“Ba đã từng dạy con chưa, ăn không nói, ngủ không nói? Ăn thật ngon đùi gà của con, nói ít chút.” Bạch Dạ Kình nghiêm túc "Dạy dỗ" con trai.
Hạ Đại Bạch sợ nói gì nữa thì đùi gà sẽ bị thảm dưới tay anh, cho nên ngoan ngoãn vùi đầu gặm đùi gà.
Trong có vẻ, Tiểu Bạch nhà cậu, vừa không làm được bạn trai tốt, cũng không làm được người ba tốt!