Beta: Quỳnh
Hạ Thiên Tinh có chút đau đầu, “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Em biết không? Anh trai tôi yêu một người phụ nữ, vì cô ta mà hao phí tâm tư, nhưng lại không có khả năng cưới cô ta. Bởi vì, hôn nhân của anh ấy gắn liền với gia tộc, bao gồm hôn nhân của tôi, đều vì mục đích chính trị. Mà hôn nhân của Bạch Dạ Kình cũng vậy. Hắn không vì chính mình, cũng vì những anh em đi theo hắn vào sinh ra tử nhiều năm như. Hôn nhân của hắn cũng giống chúng tôi, không thể lựa chọn. Thiên Tinh, em dám trêu chọc hắn, kết quả, sẽ chỉ làm em thương tích đầy mình, em không nên chơi trò chơi ngu ngốc như vậy!”
Dư Trạch nam nói xong lời cuối cùng, ngữ khí càng thêm trầm trọng. Dứt lời, đặt lên bàn một tấm thiệp đỏ.
Nhìn thấy có chút chói mắt. Hô hấp Hạ Thiên Tinh có chút nhanh. Dư Trạch Nam trầm mặc liếc nhìn cô một cái, thanh âm thấp hơn một chút, “Đây là thư mời hôm nay Tống Quốc Nghiêu đưa cho anh trai tôi. Tuy rằng chỉ là dự định, không thể tính là chính thức, nhưng Tống Quốc Nghiêu là người cẩn thận, hắn nếu có thể tìm người thiết kế ra thư mời, hơn nữa đưa cho anh tôi xem, trong đó hẳn là có ý tứ, trong lòng em tất nhiên rõ ràng. Thiên Tinh, có một số việc, là ván đã đóng thuyền.”
Dư Trạch nam đi khi nào, hạ Thiên Tinh cũng không biết. Một hồi lâu, cô ngồi ở trên sô pha, có chút đần độn.
Túi và vạt trọng tay cô rớt xuống đất, cô cũng không phản ứng. Không biết qua bao lâu, cô mới hoàn hồn, đem thiệp mời mở ra.
Bạch Dạ Kình, Tống Duy Nhất.
Sáu chữ to, thực bắt mắt. Hạ Thiên Tinh nhìn nhìn, không biết như thế nào, đôi mắt liền đỏ lên.
Cũng tốt. Hôm nay mua cà vạt, không thể tặng quà sinh nhật, liền có thể làm lễ vật đính hôn. Tiệc đính hôn của bọn họ, tất nhiên mọi người sẽ chú ý đến, chỉ sợ cô cũng sẽ đi làm phiên dịch hộ.
Hạ Thiên Tinh chậm rãi đem thiệp mời đóng lại, đầu ngón tay dán băng keo cá nhân rơi vào trong mắt, cô nhẹ nhàng xé xuống, ném vào thùng rác. Ngón tay chỉ còn một miệng vết thương nhỏ, rõ ràng đã khỏi hẳn, chính là không biết vì sao, giờ khắc này cô lại cảm thấy đau quá. So với ngày hôm qua khi ngón tay mới vừa bị đâm thủng còn đau hơn. Cái loại đau truyền từ đầu ngón tay, rồi sau đó, một chút chui vào trái tim, làm hô hấp cô trở nên trầm trọng lên.
Tiếng đập cửa vang đến lần thứ năm, cô mới bất tri bất giác hoàn hồn. Đi tới mở cửa, ngoài cửa là người làm cô có chút ngoài ý muốn.
Cô nhận thức. Là tài xế của Hạ Đại Bạch.
Hạ Thiên Tinh tưởng con trai tới, thăm dò nhìn nhìn, phát hiện cũng không có bóng dáng của con trai.
“Hạ tiểu thư, phiền cô cùng tôi đi một chuyến đến phủ tổng thống!”
“Làm sao vậy?”
“Tiểu thiếu gia hôm nay mặc kệ như thế nào cũng không chịu ăn cơm, la hét muốn tuyệt thực, thế nào cũng muốn gặp cô.”
Hạ Thiên Tinh nghe chua xót. Con trai đang lớn làm sao có thể nhịn đói. Nhưng cô biết, tính tình nhóc quật cường, nói không ăn sẽ không ăn. Hơn nữa ban đầu bị Bạch Dạ Kình mang đi, nhóc bởi vì tuyệt thực mới gặp được cô, nhóc thông minh, biết chiêu này dùng được, cho nên hiện tại tự nhiên lại dùng tới. Hạ Thiên Tinh tuy rằng biết tâm tư của nhóc, nhưng vẫn sợ nhóc chịu thiệt thòi.
“Nếu tiểu thiếu gia muốn tôi tới nơi đó, như thế nào anh không đem nó lại đây?”
“Chúng tôi cũng nghĩ đem tiểu thiếu gia tới đây, chính là, tổng thống tiên sinh nói bất luận kẻ nào cũng không thể đem tiểu thiếu gia ra khỏi phủ tổng thống. Hơn nữa, từ ngày mai trở đi tiểu thiếu gia bị cấm túc, sẽ mời thầy giáo tới dạy. Cho nên, tôi cũng thật sự là không có cách nào.”
Hạ Thiên Tinh vừa nghe, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Cô không hiểu Bạch Dạ Kình rốt cuộc là có ý gì, Đại Bạch nói như thế nào cũng là con trai cô, cô nuôi nó lớn như vậy, hiện tại một tuần tới thăm cô mấy ngày, cũng là hợp tình hợp lí, có cần phải làm vậy không?
“Được, tôi cùng anh trở về.”
Hạ Thiên Tinh đi theo, ngay cả cơm chiều cũng không ăn. Đóng cửa trước, nhớ tới cà vạt vừa nãy mua, nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu mang lên. Coi như là tặng quà đính hôn cho anh ta trước.
…………
Lúc trước cô nghĩ mình sẽ còn trở lại phủ tổng thống—— rốt cuộc, lần trước đi, cũng không có mang theo nhiều đồ, sau lại chuyển đến căn nhà nhỏ hiện tại, rất nhiều đồ vật đều là mới mua. Một ngày nào đó cô phải đem đồ vật toàn bộ đều chuyển đi, bằng không, Tống Duy Nhất lại đây, nhìn thấy những cái đó liền không vui —— nhưng, cô cũng không nghĩ tới mình nhanh như vậy liền trở về.
Dọc theo đường đi, tài xế vững vàng lái xe, không nói một lời. Hạ Thiên Tinh dựa vào trên ghế sau, ánh đèn ngoài cửa xe rơivào trong mắt, xa xa là một mảnh u ám.
Bỗng nhiên hốc mắt trở nên ướt át, cô cuống quít nhắm mắt lại, đem sự chua xót kia áp chế xuống.
Một giờ xe sau xe trực tiếp chạy đến trang viên. Tài xế cung kính kéo cửa xe ra, dẫn cô vào một căn phòng lớn, quản gia cùng người hầu đều vui vẻ nghênh đón.
Quản gia đặc biệt cao hứng, “Hạ tiểu thư, cô cuối cùng đã trở lại. Hai ngày cô không ở đây, đừng nói là tổng thống tiên sinh, chính là chúng tôi cũng thực không thích ứng.”
Hạ Thiên Tinh kéo môi, không nói chuyện, Bạch Dạ Kình không ở đây!?
Quản gia lại nói: “Tổng thống tiên sinh cùng tiểu thiếu gia đều trông cô trở về, lần này cô trở về rồi, nơi nào cũng đừng đi nữa.”
Hạ Thiên Tinh nghĩ, quản gia đại khái không biết, kỳ thật cô là bị Bạch Dạ Kình đuổi đi. Tuy rằng lúc ấy anh ta nổi nóng, nhưng là, anh ta nói nặng lời như vậy cũng đủ khiến người khác thương tâm, không muốn về. Huống chi hiện tại……
Cô cũng sẽ không về…
Hạ Thiên Tinh hỏi: “Tiểu thiếu gia ở trên lầu sao?”
“Vâng.” Quản gia gật đầu, “Từ khi tổng thống tiên sinh cấm túc tiểu thiếu gia, nhóc liền rầu rĩ không vui. Hôm nay còn không ăn cơm chiều, một ngụm nước cũng chưa uống.”
Hạ Thiên Tinh thở dài. Nhóc quật cường như vậy thật sự không biết giống ai. Lúc này đã 8 giờ, cô không ăn cơm chiều nên cũng cảm thấy có chút đói bụng, huống chi nhóc là trẻ con đang lớn.
Đem cà vạt thuận tay đặt ở trên bàn, liền yên lặng lên lầu gặp con trai.
…………
Cô lên lầu. Rất xa liền nghe được người hầu khuyên nhòc. “Tiểu thiếu gia, mặc kệ thế nào, cậu tốt xấu ăn một ít đi.”
“Cháu không muốn ăn.”
“Cậu không phải thích nhất ăn điểm tâm này sao? Cậu không ăn cũng ngửi thấy mùi vị, có phải rất thơm hay không?”
“Đừng nghĩ dụ hoặc cháu, cháu mới sẽ không dao động!”
“Hoa quả cậu cũng không ăn?”
“Không muốn không muốn! Hết thảy không cần!” Hạ Đại Bạch có chút không kiên nhẫn. Trong chốc lát, người hầu đã bị đuổi đi. Người hầu quay người lại, nhìn thấy Hạ Thiên Tinh, giống như gặp được cứu tinh. “Hạ tiểu thư, ngài cuối cùng đã trở lại.”
Cô giật nhẹ môi, nhoẻn miệng cười, “Đem đồ ăn đưa cho tôi đi, tôi chăm sóc nó.”
Người hầu thở phào nhẹ nhõm, đem đồ ăn đưa cho cô. Cô đẩy cửa đi vào, Hạ Đại Bạch tưởng lại có người hầu tới, nhìn cũng không nhìn, cuộn tròn ở sô pha, đưa lưng về phía cửa, tức giận nói: “Không ăn. Chái chỉ ăn chân hà mẹ làm!”
Hạ Thiên Tinh nhìn bóng dán quật cường kia, hốc mắt có chút đỏ lên.
P/s: Hôm nay quăng thính nhiều mà không ai cmt. Cmt đi, mai ad quăng tiếp thính nhiều hơn.