Beta: Quỳnh
Từ sau ngày đó, Hạ Thiên Tinh cũng không còn gặp Bạch Dạ Kình. Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy trên TV, anh vẫn như cũ rất bận rộn, nhưng mà sau màn ảnh, anh vẫn khí phách hăng hái, khí chất phi phàm như vậy.
Sinh hoạt của anh tựa hồ cũng không bởi vì lần trước hai người bọn họ náo loạn mà sinh ra không thoải mái hay có một chút ảnh hưởng gì. Có cô hay là không có cô, với anh mà nói đại khái không có quá nhiều khác biệt.
Có lẽ...... Bất quá là giống ngày thường, lúc dùng cơm thiếu đi một loại gia vị nào đó......
Mà mình thì sao?
Tựa hồ luôn mất ngủ. Ở trên giường trằn trọc lăn qua lộn lại không ngủ được. Mỗi khi chờ đến lúc trời dần dần sáng lên mới có một tia buồn ngủ.
Cô không nghĩ sẽ cố ý chú ý đến tin tức về anh, nhưng mỗi lần mở máy tính ra sẽ luôn ma xui quỷ khiến tìm tên của anh, ngẫu nhiên liền sẽ có hai chữ "Lan Diệp" chạy song song với tên anh. Hiển nhiên, hiện tại đã có những tờ báo chí lá cải bát quái đã biết được gì đó.
Hạ Thiên Tinh nghĩ đại khái không bao lâu nữa, tên hai người bọn họ sẽ thường thường xuất hiện ở đầu tin tức......
"Thiên Tinh." Trì Vị Ương làm xong việc thì đi đến phòng làm việc của cô. Cơ hồ là ngay lập tức cô liền đóng lại trang web. Trì Vị Ương cũng không phát hiện cô dị thường, chỉ là đặt một tấm vé lên trên bàn làm việc của cô.
Cầm lấy liền nhìn thấy là vé thi đấu khúc côn cầu. Gần đây kinh đô tổ chức thi đấu quốc tế, toàn cầu chú ý. Mà hôm nay là lễ khai mạc, bởi vì nước S là nước chủ nhà cho nên phải chịu sự chú ý rất lớn. Hơn nữa nghe nói trận đấu ngày mai toàn là minh tinh từ nước S đến dự thi. Nhưng lúc này đây, không chỉ có sự xuất hiện của minh tinh, nghe nói nhân vật lĩnh quân hai đội một bên là tổng thống, một bên là phó tổng thống Dư Trạch Nghiêu.
Cho nên, lúc này đây ngoại trừ sự chú ý trên dưới trong ngoài nước, ngay cả trên báo quốc tế cũng có.
"Có đi hay không?" Trì Vị Ương dùng cùi chỏ khều khều cô một chút, "Tấm vé trận bóng này thật sự là khó mà có được, mình là tìm Phó Dật Trần mới có được nó. Dãy ghế thứ ba, ví trí hoàng kim! Nghe nói năm nay đương hồng tiểu thịt tươi cũng sẽ lên sân đấu."
Rầm rộ như vậy quả thật đúng là khó gặp.
"Mình không đi, mẹ mình ở nhà một mình, mình cũng không yên tâm. Với lại trước sau gì TV cũng phát sóng không phải sao?" Cô đem tấm vé đưa lại trong tay Trì Vị Ương, "Mình không làm bóng đèn của cậu và bác sĩ Phó đâu, để anh ta đi với cậu đi!"
"Còn cần cậu tìm cớ cho mình à! TV phát sóng với cảm nhận hiện trường rầm rộ có thể giống nhau sao?!" Trì Vị Ương cũng bất chấp tất cả, trực tiếp ném tấm vé trong tay mình, "Muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi. Với lại, mình biết cậu vì cái gì mà không đi, cậu đừng nghĩ nhiều như vậy ——"
Hơi hơi tạm dừng, Trì Vị Ương mới tiếp tục nói: "Mọi người đều ở trên sân bóng, cậu ở giữa ngàn vạn người, dù anh ta muốn nhìn thấy cậu cũng không nhìn thấy được. Cho nên, đừng rối rắm."
"Mình không nghĩ nhiều như vậy......" Hạ Thiên Tinh nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng, nhưng là Trì Vị Ương không có cho cô cơ hội giải thích, trực tiếp trở về công việc.
Cô nhìn tấm vé kia, xuất thần trong chớp mắt, rồi sau đó yên lặng bỏ vào trong túi xách.
Gần đây cảm xúc luôn là rất mơ hồ, hơn nữa thân thể cũng là vừa tốt lên một chút, đi xem một trận bóng, cảm thụ một chút náo nhiệt coi như giải sầu cũng tốt!
..............................
Hôm sau. Thứ Bảy.
Nghe nói hai người các cô muốn đi xem trận bóng, Thẩm Mẫn liên tiếp dặn dò các cô mặc nhiều một chút. Độ ấm trong sân bóng luôn luôn là thấp hơn so với bên ngoài rất nhiều.
Vốn tưởng rằng bên trong sẽ đông lạnh đến không chịu được, nhưng sau khi người đến ngày càng đông thì bên trong náo nhiệt vang trời. Ngoại trừ những người mê bóng chân chính ở ngoài, giữa sân còn có fan của từng minh tinh, mọi người lôi kéo băng gôn chiếm cứ khu vực riêng biệt, người còn chưa xuất hiện, âm thanh tiếp ứng đã chắn động phá tan phía chân trời, hiện trường muốn bao nhiêu náo nhiệt thì có bấy nhiêu náo nhiệt.
Thậm chí, fan của hai vị Tổng Thống tiên sinh cũng tự động tự phát lôi kéo băng gôn hô hào.
Nhân khí hai người bọn họ luôn luôn rất cao.
Cô cùng Trì Vị Ương tìm vị trí dãy số ba ngồi xuống, quả nhiên là vị trí hoàng kim, phía trước là vị trí của cầu thủ và huấn luyện viên cùng với lãnh đạo.
Không khí phía dưới khiến Trì Vị Ương có vẻ đặc biệt hưng phấn. Chờ đến khi bọn họ đều ngồi xuống, cùng với khúc quân hành dũng cảm, một đám minh tinh ăn mặc cầu phục cùng giày trượt băng khí phách hăng hái đi vào sân đấu. Từng tràng tiếng hô của fan hết đợt này đến đợt khác. Thế nhưng đến cuối cùng, khi hai người đàn ông lóa mắt Bạch Dạ Kình và Dư Trạch Nghiêu cùng nhau ra tới, toàn bộ hào quang minh tinh đang có nháy mắt bị bọn họ cướp lấy. Phóng viên, đài truyền hình trong chớp mắt sôi nổi muốn cướp lấy hình ảnh đẹp nhất, không chút nào keo kiệt phim, đùa nghịch camera, đèn flash lập lòe chiếu tới cơ hồ làm người ta không mở mắt ra được.
Tiếng hô kia so với bất cứ tiếng hô cho minh tinh nào cũng đều điên cuồng hơn, gần như là kích động.
"Hai người bọn họ mới chân chính được xưng là thần tượng tối ưu nhất trên dưới cả nước nha ~" Trì Vị Ương cảm khái, cũng bắt chước theo người xung quanh quơ tay múa chân, gào thét chói tai.
Bên tai tất cả đều là từng tiếng hô "Tổng Thống tiên sinh". Hạ Thiên Tinh ngồi ở kia, ngơ ngẩn nhìn những người ở dưới sân thi đấu. Toàn trường nhiều người như vậy, khiến cho nhiều thiếu nữ trầm mê thần tượng như vậy, nhưng ánh mắt của cô trước sau lại chỉ dừng trên người anh, muốn rút ra cũng không rút được.......
Đối mặt với tiếng hô của mọi người, anh ở ngay giữa sân phất tay, cùng mọi người trong toàn trường chào hỏi.
Tất cả mọi người đứng lên, cô ngồi ở kia, tựa hồ là người khác biệt duy nhất. Ánh mắt của anh nhìn quanh toàn trường, khi lướt đến chỗ cô, tay cô đè trên đầu gối có chút căng thẳng.
"Này! Tổng thống nhìn qua!" Trì Vị Ương nói một tiếng, túm cô từ ghế lên, càng thêm ra sức phất tay, "Nơi này! Nơi này!"
Người này! Hoàn toàn bị cảm xúc của người chung quanh ảnh hưởng rồi, hình tượng gì cũng không để ý!
Hạ Thiên Tinh thầm rủa cô một chút, nhưng mà rất rõ ràng...... Anh đã thấy được các cô.
Khoảng cách không xa không gần, ánh mắt của bọn họ ở không trung va chạm nhau. Hô hấp cô liền căng thẳng, cơ hồ là theo bản năng muốn quay mặt đi, tránh đi ánh mắt của anh, thế nhưng....
Nháy mắt tiếp theo......
Cô phát hiện bản thân mình kỳ thật là làm điều thừa mà thôi......
Ánh mắt của anh dừng ở trên người cô chỉ là một cái chớp mắt liền dời đi. Cặp mắt kia không có độ ấm, cũng không có bất cứ dao động gì......
So với ánh mắt của bất cứ người nào khác đang nhìn về phía giữa sân đều có vẻ muốn lạnh nhạt hơn nhiều. Dường như, cô với anh mà nói, liền giống như người xa lạ chưa bao giờ từng có bất cứ quan hệ nào.
Hô hấp, khẩn trương hơn rất nhiều. Hạ Thiên Tinh yên lặng ngồi xong, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy giữa sân càng thêm lạnh lẽo. Cô gom quần áo trên người lại càng siết chặt hơn nhưng mà tựa hồ như là làm chuyện vô ích.
"Này! Thật đúng là hai người!"
Một đạo âm thanh dễ nghe từ đỉnh đầu vang lên. Bả vai Hạ Thiên Tinh bị chụp xuống, vừa ngẩng đầu, đối diện là một khuôn mặt tươi cười lộng lẫy. Mỗi khi Dư Trạch Nam cười luôn luôn là rất có sức cuốn hút, làm tâm tình của cô nháy mắt khôi phục rất nhiều.
"Nhị thiếu gia, sao anh cũng ở đây?" Trì Vị Ương cũng là rất kinh ngạc.
Dư Trạch Nam hướng bên người Trì Vị Ương ngồi xuống, "Anh tôi thi đấu, tất nhiên là tôi phải tới cổ vũ rồi."