Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia, Phó Dật Trần yên lặng hồi lâu, dường như đang đấu tranh tư tưởng.

Trầm mặc hồi lâu, mới yếu ớt mở miệng: “Thật ra thì đứa nhỏ đó, không có bất kì mối quan hệ nào với tôi.”

Dường như Hạ Thiên Tinh có chút khó hiểu, ngẩn người. Hồi lâu, mới lại hỏi: “Cho nên, ý bác sĩ Phó là người phụ nữ kia, cũng không phải là vợ anh?”

“...” Lần này, Phó Dật Trần không lên tiếng nữa.

Hạ Thiên Tinh tưởng rằng anh ấy nhất định sẽ khẳng định lời cô, thế nhưng, đợi rồi lại đợi, cuối cùng Phó Dật Trần cũng không khẳng định lời của cô.

Lòng thoáng nặng nề.

Thay Vị Ương đau lòng.

Thở dài, cô mới tiếp tục mở miệng: “Bác sĩ Phó, nếu anh đã có vợ hợp pháp, tôi nghĩ anh không cần phải quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng Vị Ương làm gì, bất luận đứa nhỏ trong bụng cô ấy là của ai, hôm nay cũng chỉ là của cô ấy mà thôi. Cô ấy quyết định ra đi như thế, hiển nhiên là muốn bắt đầu lại tất cả.”

Bên kia điện thoại, Phó Dật Trần hô hấp nặng nề, nhưng không ngắt máy, vẫn cố chấp tiếp tục hỏi: “Hạ tiểu thư, chuyện này đối với tôi rất quan trọng, rốt cuộc đứa nhỏ kia có phải con tôi hay không?”

Đối với Vị Ương, Hạ Thiên Tinh vốn dĩ rất đồng tình. Trước mắt biết được anh ấy đã có vợ, còn dây dưa như thế, liền cảm thấy không cam lòng: “Bác sĩ Phó hồ đồ như vậy sao, đứa nhỏ có phải của anh hay không, anh không hỏi chính bản thân mình, ngược lại đi hỏi tôi, chuyện này không buồn cười sao?”

Phó Dật Trần bị cô nói nặng vài câu, nhất thời không biết nói sao.

Hạ Thiên Tinh biết trong lòng anh ấy cũng không hề dễ chịu, nhưng mà, cô quả thực không cách nào hiểu được anh ấy, cô liền nói: “Không còn sớm nữa, nếu như bác sĩ Phó không còn chuyện gì, tôi cúp máy trước.”

“Ừm.” Anh ấy không có truy hỏi nữa, bởi vì, cô nói không sai. Có phải con mình hay không, anh nên biết rõ nhất. Đêm đó là Vị Ương, nhất định là cô ấy.

“Còn có một việc, Hạ tiểu thư...” Trước khi cúp điện thoại, Phó Dật Trần mở miệng lần nữa.

Động tác của cô dừng lại, nghe thấy Phó Dật Trần nói: “Hai ngày qua, tôi đều ở núi Chung. Lần này chuyện liên quan đến thân thế, đối với Bạch Nhị gia là một sự chấn động không nhỏ, cho nên, đã trực tiếp ảnh hưởng đến sự khôi phục vốn rất tốt của ông ấy.”

Lòng Hạ Thiên Tinh quặn đau.

Hô hấp cũng nặng nề theo: “Rất nghiêm trọng sao?”

Ban đầu lúc cô thu dọn đồ đạc đi, rõ ràng mẹ đã nói không có gì đáng ngại, bảo họ đi thư giãn chút cũng tốt.

“Đã sốt cao hai ngày không giảm, cần phải theo sát chuyển biến. Còn có Lan Đình phu nhân...”

“Bà ấy...”

“Tình trạng thân thể trước kia của ba ấy, cô cũng đã biết ít nhiều. Lần này chăm sóc cho Nhị gia, cũng đã suy nhược rất nhiều. Nếu còn tiếp tục như thế nữa, đối với thân thể bà ấy mà nói, là trí mạng, không thể chữa trị. Cho nên Hạ tiểu thư, nếu như có thời gian, hy vọng cô khuyên bảo hai người họ chút. Tình trạng thân thể hiện tại của họ, cũng tương đối nguy hiểm.”

Hạ Thiên Tinh vô thức nắm chặt điện thoại di động, hô hấp nặng nề.

Cô biết bốn chữ tương đối nguy hiểm, là do bác sĩ Phó rất uyển chuyển dùng từ. Nếu quả thật chỉ là tương đối nguy hiểm, cũng sẽ không đến nỗi nói những chuyện này vào lúc bọn họ đi nghỉ phép.

“Tôi biết rồi, cám ơn anh.”

“Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ. Vậy, không quấy rầy nữa.”

“Ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Hạ Thiên Tinh sốt ruột như có lửa trong lòng. Cô trực tiếp lục danh bạ anh, tìm được chữ chú, lập tức gọi đi. Thế nhưng, vài giây sau, có một bàn tay lấy mất điện thoại từ tay cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Lúc này trong nước đã là nửa đêm, gọi điện vào lúc này, không có ít gì, ngược lại sẽ đánh thức bọn họ.”

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, ngượng ngùng rủ ánh mắt.

Thật ra thì cô vốn tưởng rằng đối với ba mẹ mới nhận, tình cảm sẽ không thắm thiết như đối với mẹ nuôi Trầm Mẫn. Cô với họ vẫn có chút lạnh nhạt cùng cẩn trọng, không giống vẻ tùy ý trước mặt Trầm Mẫn.

Thế nhưng, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm!

Sự lo lắng, không có vì lạnh nhạt mà giảm đi chút nào. Trong lòng rối bời, vừa áy náy, vừa cảm thấy mình rất bất hiếu.

Bạch Dạ Kình hiểu được tâm trạng cô lúc này, cánh tay dài vươn ra, ôm lấy cô, để cô tựa vào ngực anh.

Lúc trước vẫn còn giận dỗi với anh, nhưng vào lúc này, tựa vào ngực anh, nghe nhịp tim anh, sự giận dỗi kia đã biến đâu mất. Chỉ còn lại bản năng ôm lấy eo anh.

“Những lời bác sĩ Phó vừa nói, anh đều nghe thấy?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Đôi chút.” Mặc dù nghe không rõ, nhưng mà, từ phản ứng của cô, cũng mơ hồ có thể đoán ra.

“Ngày mai chúng ta trở về, có được không?”

Anh biết tâm tư của cô đã không còn ở nơi này nữa. Bàn tay anh vuốt ve cánh tay nhỏ bé của cô, khẽ ừm.

“Sẽ không cảm thấy không vui chứ?”

“Tương lai còn dài!”

Hạ Thiên Tinh biết, có thể là Hạ Đại Bạch sẽ tương đối thất vọng. Cậu bé vừa ước hẹn với cô xong, ngày mai sẽ ngồi tàu lặn nhìn ngắm thế giới dưới đáy biển. Bây giờ nhìn lại, hết thảy kế hoạch chỉ có thể dời lại.

Suy nghĩ ngổn ngang, cơn buồn ngủ khi nãy lúc này đã lui đi.

Lúc sau cô lại chú ý đến hiện tại bọn họ đang nằm trên giường.

Trong đầu lại thoáng qua hình ảnh anh cùng người phụ nữ khác trên giường, lúc này nằm ở đây, cảm thấy đặc biệt không được tự nhiên. Lập tức bò dậy khỏi ngực anh.

Bạch Dạ Kình phản ứng nhanh hơn cô, trước khi cô xuống giường, đã lôi cô về. Cô giãy giụa, thân thể anh lập tức chuyển qua, áp cô xuống.

“Vào ban đêm, em càng ngày càng tràn đầy sinh lực nhỉ? Hôm nay không nói rõ nguyên nhân, anh lập tức xử lý em!” Một tay Bạch Dạ Kình cầm chặt hai tay cô, một tay nắm cằm dưới cô, không cho cô né tránh ánh mắt anh.

Hạ Thiên Tinh cắn môi, ánh mắt vẫn không chịu nhìn thẳng anh.

Nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến da đầu cô tê dại. Nhưng mà, nếu như nói với anh, cô so đo những chuyện kia thì rất mất thể diện, thật ra thì cũng không phải thật sự so đo, chỉ là...

Có lẽ là, càng ngày càng thích, càng ngày càng thích thì trái tim sẽ càng trở nên hẹp hòi.

Hẹp hòi đến nỗi, hận không thể ngay cả quá khứ của anh, cũng muốn chiếm làm của riêng.

Thế nhưng, rõ ràng ngay cả cô cũng biết, đó là chuyện không thể nào. Bản thân còn hẹp hòi như vậy, thật là đáng ghét mà!

“Nếu em không muốn nói, vậy thì anh sẽ tính sổ với em.”

“Em làm gì mà phải tính sổ?” Hạ Thiên Tinh kỳ quái nhìn anh.

“Em dẫn con trai anh đi rêu rao khắp thành phố, còn dám để cho con trai xưng anh gọi em với Dư Trạch Nam, ý đồ khiến họ tạo dựng tình cảm, thuận lợi tìm ba ghẻ cho con trai anh hửm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK