Mục lục
Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay bởi vì phải kết hôn, nên đeo trang sức trang nhã, sắc mặt tái nhợt nhờ có trang sức làm Thiên Tinh tốt hơn đến mười phần.

Tay hai người đan vào nhau, thời điểm liếc nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.

Hạ Thiên Tinh ngồi ở vị trí phó lái, không dám quay đầu lại, sợ quấy rầy bọn họ. Chính là lặng yên nhìn kính chiếu hậu, cũng có thể rõ ràng nhìn đến bọn họ trong lúc đó tình thâm ý trọng.

Tình cảm vài chục năm, khó có thể dùng ngôn ngữ mà nói.

Hạ Thiên Tinh nhìn thấy bọn họ, không khỏi có chút thất thần. Nhịn không được tưởng tượng bộ dáng khi già của cô cùng Bạch Dạ Kình.

Khi đó, có lẽ là con cháu cả phòng khách.

Nghĩ tới đó, ghé mắt nhìn nam nhân bên người. Trong mắt đều là nhu tình.

“Nghĩ cái gì?”

Bạch Dạ Kình nhận thấy tầm mắt của cô, nhìn lại, tia nhu tình ở đáy mắt còn chưa tán đi, bị anh vừa vặn bắt được.

Cô mỉm cười: “Suy nghĩ về sau chúng ta già, chính là bộ dáng gì.”

“Mặt đầy nếp nhăn, đầu đầy tóc bạc.”

Hạ Thiên Tinh cười nói tiếp: “Các con cùng vợ khoe ân ái.”

“Con gái cùng con rể.” nói đến đây, Bạch Dạ Kình nhíu nhíu mày: “Con gái của anh không đến 30 tuổi, không cho phép nói chuyện yêu đương.”

Tuy rằng bây giờ còn không có con gái, nhưng là, chỉ cần tưởng tượng đến chính mình con gái mình cùng nam nhân khác yêu đương, anh là ba ba trong lòng thấy thật khó chịu.

“...” Hạ Thiên Tinh nháy mắt xem thường: “Bạch tiên sinh, anh là lão già cổ hủ sao, con gái của em phải 30 tuổi mới có mối tình đầu, sẽ oán hận anh.”

“30 tuổi vừa lúc trưởng thành, lúc ấy bàn chuyện yêu đương là vừa vặn.”

“30 tuổi mới tính là trưởng thành, hiện tại em chẳng phải vẫn là tiểu bằng hữu sao?” Hạ Thiên Tinh rất không đồng ý những lời này của Bạch tiên sinh.

Anh gật đầu, ghé mắt liếc nhìn cô một cái: “Em chính là tiểu bằng hữu.”

“...” Hạ Thiên Tinh thân mình hơi nghiên ngả một chút, hạ giọng: “Bạch tiên sinh, anh làm cho một cái tiểu bằng hữu mang thai hai lần, không biết là tội ác sao”

Sắc mặt Bạch Dạ Kình không một chút biến hóa, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhìn tình hình giao thông, thản nhiên nói: “Nếu con gái của anh có thể giống em có ánh mắt tốt như vậy, anh có thể cho phép con 20 tuổi, không, 25 tuổi nói chuyện yêu đương.”

“...” Đã gặp qua người tự kỷ, nhưng chưa gặp qua ai tự kỷ như vậy. Hạ Thiên Tinh âm thầm nghĩ, da mặt Bạch tiên sinh, đại khái có thể so với tường thành dày như vậy.

Lúc cầm trong tay giấy kết hôn, hai mắt của hai vị trưởng bối không hẹn mà cùng đỏ lên làm Hạ Thiên Tinh cũng thấy cảm động theo.

Xa nhau 20 năm mới có thể kết hôn, sự tưởng niệm là chờ đợi cùng giày vò, chỉ có hai người trong cuộc mới có thể hiểu được.

Vừa từ cục dân chính đi ra, bên hội trường tổ chức hôn lễ liền gọi điện đến, giờ lành sắp tới, hai nhân vật chính còn ở trên đường.

Bạch Dạ Kình nói với Bạch Túc Diệp bên hội trường hôn lễ tận lực kéo dài thời gian, bên này cũng không dám chậm trễ.

Hôn lễ, thuận lợi cử hành.

Hiện trường hôn lễ náo nhiệt chưa từng có.

Hai người đều trên năm mươi tuổi đứng trên bục tuyên thệ, Lan Đình không ngừng rơi nước mắt, khiến cho lão phu nhân liên tục đẩy cùi trỏ vào người lão gia, lão gia vội đưa khăn giấy sang.

Lão gia đưa khăn giấy lấy đến lần thứ năm thì mi tâm nhăn lại: “Hôm nay là ngày lành, bà xem bà kìa, khóc cái gì mà khóc. Toàn trường mọi người đang nhìn bà, đang là kết hôn biết không?”

“Phì!” Lão phu nhân tức giận đánh Lão gia hai cái: “Có biết nói chuyện hay không, tôi kêu ông đưa khăn tay thì ông cứ đưa khăn tay, dong dài.”

“Phụ nữ thật phiền toái” Lão gia hừ một tiếng, đưa khăn giấy cho bà, lại nhìn bà liếc mắt một cái. “Trang điểm đều trôi hết, xấu muốn chết.”

Lão phu nhân vừa nghe, khóc càng lợi hại hơn “Ông nhìn xem ông, ông dám mắng tôi, chỉ biết chê tôi xấu. Biết ông nửa đời người, lại sinh con cho ông, cũng không thấy ông cùng tôi nói nửa câu xuôi tai, chuyện nhẫn cưới lần trước là do Thiên Tinh nói, oomg mới tìm tới.”

Lão phu nhân nói đến chỗ này, tựa hồ là thật sự thương tâm, khóc thút thít: “Ông xem, so với Lan Đình, thật là lãng mạn mọi nơi đều là hoa lan, còn ông cái gì cũng đều không có.”

Lão phu nhân cứ như vậy lên án, người bên cạnh đều nhìn lại đây. Xung quanh đều là bằng hữu của ông lúc ở bộ đội, lúc này còn không phải cười chết ông.

Lão gia sắc mặt kéo căng, dắt Lão phu nhân bước đi. Chỉ chốc lát sau, trong tay Lão phu nhân là đống hoa các loại. Vừa mới còn khóc khóc nói, lúc này nhưng thật vui vẻ ra mặt.

Ở một bên, Hạ Thiên Tinh thấy toàn bộ quá trình, không khỏi cũng cười khúc khích.

Lão gia lạnh lùng, Lão phu nhân lại dễ dàng thỏa mãn, hai người là thật sự rất xứng đôi.

“Cười cái gì?” Bạch Dạ Kình thấp giọng hỏi.

Hạ Thiên Tinh ngửa đầu nhìn anh: “Về sau, chờ anh lớn tuổi, anh nói tính tình anh có thể cũng giống như ba anh hay không?”

Hai chữ nóng nảy, cô cũng không dám nói. Đúng lúc dừng lại.

Bạch Dạ Kình khiêu mi: “Em vừa mới vào cửa, liền dám nói ba chồng tính tình không tốt, Bạch phu nhân, lá gan em thật không nhỏ.”

“Hửm” anh cũng không hề đè thấp giọng nói của mình, Hạ Thiên Tinh gấp đến độ nhảy dựng lên, bịt chặt miệng anh. Hai mắt căm giận trừng anh: “Bạch Dạ Kình, anh cố ý.”

Bạch Dạ Kình gỡ tay cô xuống, một tay kia, nắm thắt lưng của cô, ghét bỏ nói: “Anh sống trong tính tình kia như sống trong nước sôi lửa bỏng đã 20 năm.”

“Tiểu tử thối, anh cho rằng tai tôi điếc sao?” Lão gia tử vội quay đầu lại đây, hung hăng trừng anh: “Dám ở trước mặt vợ anh nói xấu tôi sao?”

Hạ Thiên Tinh sợ tới mức vội núp sau lưng Bạch Dạ Kình. May mắn anh đủ cao lớn, cô núp ở phía sau, thoáng một cái liền ngay cả đầu cũng không lộ ra.

Bạch Dạ Kình cầm lấy tay cô: “Ba, ba mắng con thì thôi, nhưng làm sợ bảo bối, chính là ba không đúng.”

Hạ Thiên Tinh nhéo nhéo tay anh, tránh ở phía sau anh, hạ giọng than thở: “Anh dám lấy em làm lá chắn.”

Anh quay đầu: “Là em nói trước.”

“...” Hạ Thiên Tinh liền ngoan ngoãn im lặng. Sợ lão gia đem mình đi hỏa thiêu.

Lão phu nhân cũng lo lắng làm tiểu bảo bối của mình sợ, chạy nhanh chen vào nói: “Được rồi được rồi, ông đừng nói loạn. Hiện tại Thiên Tinh là phụ nữ có thai, còn chưa được ba tháng đâu, không được để kinh sợ. Còn có con...”

Câu nói trước là dành cho lão gia, nhưng là vì nghĩ đến bó hoa Lão gia tặng, giọng nói Lão phu nhân so với bình thường ôn nhu hơn nhiều. Cuối cùng một câu chuyển hướng về phía con trai, giọng nói hơi nghiêm lại: “Cái gì nước sôi lửa bỏng, con xem mới 30 tuổi còn trẻ như vậy đã làm tổng thống, đứa trẻ ngoan sẽ không nói như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK