Những ánh đèn le lói bên ngoài cửa xe không còn dáng vẻ đáng ghét như mọi khi nữa.
Tôi ấn mở cửa xe, tầm mắt dời xuống chuỗi Phật châu trên tay, tôi vội tháo nó xuống rồi ném thẳng ra bên ngoài.
Thật tốt, không còn bất cứ thứ gì có thể cản bước tôi được nữa.
Côn Trì à, ông xem đi, cho dù ông không giao lại Côn gia cho tôi, tôi cũng quyết dùng chính sức mình mà đoạt lấy cho bằng được. Từ nay về sau, Côn gia sẽ không còn mang họ Côn nữa.
Ông trên trời linh thiêng, có cảm thấy hối hận hay không?
Có hối hận vì đã đón tôi về từ cô nhi viện hay không?
Có hối hận vì đã cho tôi một cái tên, rồi đưa tôi về nhà của ông không?
Có hối hận vì đã nuôi tôi khôn lớn, lại tùy ý để mặc cho Côn Diễn muốn làm gì tôi thì làm không?
Dẫn sói vào nhà, bầy bạn xa lánh, không có nổi một cái chết tử tế, ông, có hối hận hay không?
Không quan trọng nữa rồi, tôi đã đưa họ đến bồi tán ông. Nếu muốn hận, xin hãy hận tôi đi, hận thù thật sâu vào, tốt nhất là hận tôi đến mức không cách nào đầu thai chuyển thế, khi màn đêm buông xuống, xin hãy bò vào trong giấc mơ của tôi mà ra tay báo thù.
Đến tìm tôi đi, hãy bò ra khỏi lòng địa ngục, lẻn vào trong mộng của tôi, lột da tôi, ăn thịt tôi, húp trọn máu huyết của tôi, bẻ gãy và xé nát xương cốt của tôi, đào lấy mảnh chân tình cuối cùng của con tim tôi, đặt vào trong lồng ngực, phụ trợ cho lần tái sinh kế tiếp của ông.
Đến tìm tôi đi, thực thi kế hoạch báo thù của ông lên tôi đi.
Tôi nằm trên giường của ông ta, nhắm chặt hai mắt lặng im chờ đợi người kia tìm đến mình rửa hận.
Trong giấc mơ của tôi, có trời đất trắng xóa, có dáng hình của những năm tháng không cách nào quay trở về. Người đến kẻ đi rồi mất dạng không chút dấu vết, có những dải đường từng đặt chân đến. Nhưng lại không hề có người mà tôi muốn đợi.
Vì sao lại không tìm tôi báo thù? Côn Trì, không phải là ông hận tôi hay sao? Vì sao không tiến vào trong mộng của tôi! Vì lẽ nào mà đã hoá quỷ cũng không chịu trở về liếc mắt nhìn tôi một cái! Ông thật sự không muốn nhìn thấy tôi đến như thế hay sao?!
Một khi đã như vậy, vì cái gì mà ông lại nhận nuôi tôi cơ chứ! Dựa vào cái gì mà ông cho tôi hết thảy rồi lại nhẫn tâm thu hồi bằng hết cơ chứ! Tôi vẫn còn sống, ông dựa vào đâu mà không còn lưu lại bất cứ thứ gì trên đời này chứ!!
Tôi không vui vẻ gì, ông cũng đừng hòng mà yên giấc vĩnh hằng.
Tôi tỉnh dậy từ trong cơn mơ của mình, lại kinh ngạc phát hiện ra bản thân đang ở một nơi vô cùng xa lạ.
Động tác đứng dậy của tôi khiến cho mớ gông xiềng trên cổ chân phát ra thanh âm lạch cạch, ánh sáng thưa thớt từ bên ngoài rọi vào phác họa một sợi xiềng xích kéo dài xa tít tắp.
Là mơ phải không, nếu không thì tại sao tôi lại bị khóa lại ở nơi này?
Tôi bước chân trần xuống giường, rời khỏi chiếc giường lớn quá mức trống trải. Tôi tiến về phía trước với tầm nhìn hạn chế, cả người mò mẫm mà di chuyển trong màn đêm tối om.
Xích sắt kéo lê cọ xát trên mặt đất phát ra những thanh âm rõ ràng, cảm giác bị trói buộc nơi cổ chân chân thật đến kỳ lạ. Tôi vươn đầu ngón tay về phía trước, lại chạm phải một vật cứng, cảm giác như một mặt kính pha lê, bóng loáng và bằng phẳng, nó đang ngăn cản con đường phía trước tôi đi.
Tôi áp sát vào mặt kính, ý định dựa vào đây mà tìm đường ra cho mình.
Mảnh pha lê tròn, cao dài đứng lặng. Trong màn đêm đen, ánh mặt trời đột nhiên bừng lên chiếu rọi.
Mục Ngôn chết không nhắm mắt lơ lửng trong khoang chứa nước thuốc lạnh băng, đôi mắt trắng dã của cậu ta nhìn vào tôi một cách đầy bình tĩnh mà chăm chú!
Tôi đột nhiên lui về phía sau, thân thể ngã mạnh xuống đất.
Nhất định là mơ! Nếu không tại sao tôi có thể nhìn thấy Mục Ngôn được cơ chứ? Rõ ràng là cậu ta đã chết, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta chết đi, chìm vào biển rộng... Không, không đúng, cậu ta không hề chết, cậu ta đã bò ra khỏi rương sắt!
Tôi bò dậy muốn thoát đi, thân thể lại bị một đôi tay giữ chặt lấy, không cách nào động đậy.
Là cậu ta! Nhất định là cậu ta! Cậu ta đã đến tìm tôi. Cậu ta muốn tôi chết, là tôi hại chết cậu. Tôi không hề đến để cứu cậu ta, mà là tôi hại chết người này!
Tôi giết chết cậu ta hai lần. Hiện tại, cậu ta đã trở về tìm tôi mà đền mạng, Côn Diễn sẽ cùng người này trở về tìm tôi, tất cả là vì tôi đã hại chết bọn họ!
Tôi không thể chịu đựng được mà liều mạng giãy giụa, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Quái vật sau lưng gặm cắn sau gáy của tôi, nó liếm hôn vành tai và sau cổ, một thanh âm lặng lẽ rơi vào bên tai, như một tiếng sấm nổ mạnh, âm ĩ chói tai.
“Tôi đã trở về.”
Kế Lăng! Không, là Đàm An... Rốt cuộc là ai đây?
“Cậu là ai? Ai bảo cậu đến đây?!” Tôi hung hãn chất vấn.
“Tôi đến cùng anh ngay đây.”
Là Đàm An! Cậu ta chết vào tối nay, cậu ta đã biến thành lệ quỷ mà quay trở lại. Nhưng vậy thì sao chứ, cậu ta trở về một lần, tôi giết chết một lần, cậu ta trở về vô số lần, tôi lập tức trừ khử cậu ta vô số lần, cho đến ngày giết sạch cậu ta, để cậu ta không thể trở lại giấc mộng của tôi mới thôi.
“Tôi sẽ không phản bội anh, vì sao anh còn muốn giết tôi chứ?”
“Tôi không tin tưởng một ai cả.” Tôi lạnh lùng nói: “Cậu đáng chết, từ cái ngày cậu trở thành chó săn của Côn Du, cậu nên chết đi thì hơn. Đưa các cậu về đây, là hòng để phân tán quyền lực của tôi, khiến cho Côn Du không phải kiêng dè nữa. Nhưng các cậu lại phản bội tôi, tự biến mình thành chó săn của hắn, mà đối nghịch lại với tôi. Sinh mạng của cậu, là tôi đã trao cậu, tôi có thể lấy lại bất cứ khi nào tôi muốn.”
“Thứ mà anh cho tôi, tôi đã trả lại rồi. Lục Trừng Tây, tôi không nợ anh.”
Tôi cười nhạo: “Nói cái gì mà nợ hay không cơ chứ, tôi muốn cậu phải chết, sao cậu có thể sống tiếp?”
“Anh nhìn xem, đó là Mục Ngôn.” Cậu ta ấn chặt tôi vào mặt kính trong suốt khổng lồ nọ, nắm cằm mà ép buộc tôi đối diện với Mục Ngôn, rồi nói khẽ bên tai tôi: “Tôi biết anh nhớ cậu ta, nên tôi đã tìm cậu ta mà vớt lên đấy. Tôi không muốn để anh gặp lại người này đâu, nhưng đêm qua, tôi đã thay đổi chủ ý của mình.”
Tôi mở to hai mắt, cảm giác toàn thân ớn lạnh, đầu óc truyền đến những cơn đau đầu cuồn cuộn: “Không thể nào! Cậu đã chết rồi, là tôi tận mắt chứng kiến, cậu không có khả năng chạy ra khỏi trận lửa lớn đó được!”
“Tôi không ở trong trận lửa đó, tôi đang nhìn anh.”
“Cậu nói dối! Cậu là giả, đây chỉ là một giấc mộng. Chỉ cần tôi giết chết cậu, tôi sẽ tỉnh lại được, tôi có thể giết chết cậu một lần, thì hoàn toàn có thể giết chết cậu vô số lần nữa! Chỉ cần giết chết cậu, tôi có thể!”
“Có phải là mơ hay không, anh sẽ biết ngay thôi.” Cậu ta xé rách quần, dang rộng hai chân tôi, rồi đột ngột xâm nhập với không một lời báo trước.
Huyệt nhỏ khô ráp bị dương v*t thô to cưỡng ép mà tiến vào, trong nháy mắt, tôi mất đi khả năng phát ra thành tiếng.
Cậu ta không hề dừng lại, vẫn miệt mài thâm nhập vào cơ thể tôi không chút ngơi nghỉ. Côn th*t nóng bỏng của cậu ta vẫn luôn tìm lấy nơi sâu nhất bên trong tôi mà tiến vào. Thân thể người kia kề sát vào phía sau lưng tôi, không lưu lại chút kẽ hở nào.
Tôi cắn nát môi mình, thống khổ thở dốc: “Ra... Đi ra ngoài!”
“Hiện tại đã đã rõ rồi chứ? Thứ mà tôi thật sự muốn.” Cậu ta cắn một cái lên bả vai tôi, hàm răng bén nhọn đâm nát mảnh da thịt non mềm. Cậu ta mút lấy toàn bộ máu thịt tứa ra, tựa muốn từng chút, từng chút một, nuốt trọn tôi vào trong bụng.
“Đồ chó má, cút đi! Sao mày dám đối xử như vậy với tao!” Tôi muốn giết chết cậu ta! Sao cậu ta dám? Sao cậu ta có thể như thế được cơ chứ!
“Lục Trừng Tây, những gì mà anh nợ tôi, anh phải trả lại bằng hết mới thôi.”
Cậu ta ôm chặt lấy tôi, mạnh bạo đâm rút bên trong thân thể tôi, ngọn lửa dục hoả tưới đẫm đỉnh đầu, len lỏi thẳng vào sâu trong tiềm thức của tôi. Cứ như lại lần nữa, chìm vào cơn ác mộng của những tháng ngày còn là học sinh bất lực nghẹn ngào khi trước.
Cậu ta theo chân Mục Ngôn mà trở lại...
Sau lưng là lệ quỷ bò về nhân gian, trước mặt là khối thi thể tắm đẫm trong dung dịch formalin. Thân tại nơi đây, vĩnh viễn không bao giờ có được một ngày bình yên.