Những vẻ điên cuồng và thất thố nơi cậu ta, dường như đã theo thời gian mà dần tan biến. Mầm bệnh tôi từng lén lút gieo cho người này, cũng theo đó mà từ từ khỏi hẳn.
Thật ra nếu hơi nghiền ngẫm lại đôi chút, cũng biết rõ là không có khả năng.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, bởi vì tôi không cần phải làm thế. Hiện tại tâm huyết dâng trào, hoặc là nhàn rỗi đến không chịu được, khiến tôi muốn ngay lập tức tìm tòi cho ra vấn đề này.
Nhưng mà một khi đã mở rộng suy nghĩ, tôi lại cảm thấy việc này thật sự không quá cần thiết. Đại khái là vì quá rảnh rỗi, mới xuất hiện những ý tưởng không nên có như thế này. Rõ ràng, việc đã từng phát sinh, cho dù có tự hỏi ra sao, cũng sẽ không cách nào đưa ra được một kết cục thứ hai.
Vứt bỏ đi những ý định nông nổi của bản thân, tôi lặng lẽ yêu cầu Hứa Thanh Hà một quyển sách, chính là quyển sách duy nhất mà cậu ta mang về cho tôi.
Tôi uyển chuyển từ chối sự trợ giúp của người này, bình tĩnh mà mở ngay trang đầu tiên của quyển sách. Cho dù bản thân không thể nhìn thấy, nhưng từng câu chữ sớm đã in hằn trong trí óc. Lật dở, xem qua từ những dòng đầu của câu truyện nọ, tôi không khỏi lặng yên mà bắt đầu chăm chú đọc.
Trong lúc tôi đọc sách, Hứa Thanh Hà im lặng không nói một lời, nếu không phải một tiếng hít thở khác vẫn đang tồn tại trong phòng, tôi cũng sẽ không để ý đến sự hiện diện của người này.
Ban ngày một tấc không rời, khi màn đêm buông xuống, cậu ta vậy ôm tôi đi vào giấc ngủ. Vào một đêm khuya nọ, tôi tỉnh dậy từ trong giấc mơ của mình, trên giường bệnh chỉ còn lại mỗi mình tôi. Khi đó tôi mới biết được, rằng không phải lúc nào cậu ta cũng luôn kề cận bên tôi.
Vào những khi tôi chìm vào giấc ngủ, không biết cậu ta đã đi đến nơi nào, không biết là chỉ vào một đêm đó, hay lại là vô số những đêm khác nữa.
Nói như vậy, những hành động của người này được quyết định bởi vấn đề mà cậu ta phải mất hai năm ròng mới tìm ra được câu trả lời. Đến nỗi đáp án của bản thân, lúc này cũng đã trở nên không hề quan trọng.
Tôi mở to hai mắt chờ cậu ta không tiếng động mà trở về, bên eo bị một vòng tay quen thuộc nhẹ nhàng ôm chầm lấy, hơi thở vùi sâu trong hõm cổ mang theo một cảm giác lạnh lẽo thật sự. Khi bờ môi của người này khẽ chạm vào vai tôi, những cảm giác rét buốt ấy đều đã bị xua tan, chỉ còn lại làn hơi ấm phát ra giữa những lớp da thịt gần kề.
“Ngủ đi.” Cậu ta mở miệng, tiếng nói hơi khàn, ngữ điệu bình đạm vô cùng, chẳng thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
Người này đã nói thế, tôi cũng chẳng để tâm đến việc nọ nữa, cứ vậy mà từ từ nhắm chặt hai mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế tiếp tỉnh dậy, trên ngón áp út của tay phải tôi chợt xuất hiện một chiếc nhẫn.
Hứa Thanh Hà nói: “Kết hôn đã lâu, lúc này mới nhớ đến việc chuẩn bị nhẫn, anh sẽ không trách em chứ?”
Tôi nói: “Không đâu, tôi sẽ không trách cậu.”
“Vậy là tốt rồi. Anh thích chứ? Vật liệu để tạo ra nó là bạc nguyên khối, được chế tác riêng sao cho hợp với anh nhất đó.”
“Ai sẽ thích một thứ xiềng xích được chế tạo tỉ mỉ cơ chứ? Tuy nhiên, nếu cậu thực sự muốn nghe, vậy tôi sẽ nói rằng tôi rất thích.”
“Thích là tốt rồi, nếu thích phải luôn mang theo bên người, tuyệt đối không được tháo ra, có biết không? Lục Trừng Tây.”
Tôi mỉm cười tỏ vẻ đồng ý: “Tôi đồng ý với cậu.”
Cậu ta chậm rãi gối gương mặt mình lên lòng bàn tay tôi, tựa như một đứa trẻ ưa vòi vĩnh mà nói: “Nói rằng anh yêu em.”
“Tôi yêu cậu, Hứa Thanh Hà.” Tôi xoa nhẹ mái đầu của người này, khóe miệng khẽ cong tạo thành một nụ cười đầy chân thành.
Đầu bên kia của xiềng xích, sao có thể giao cho một đứa trẻ như thế này được? Người đó có thể là bất cứ ai, nhưng nhất định không được là một kẻ quá trẻ người non dạ.
“Em cũng yêu anh, Lục Trừng Tây.”
Giọng điệu của cậu ta nghe qua vô cùng uể oải, như đang rất cần một giấc ngủ ngon. Tôi vỗ nhẹ sau lưng người này, hòng dỗ cậu ta vào giấc.
Sau khi người nọ đã ngủ say, tôi rời khỏi phòng bệnh, rồi một mình lê bước lên sân thượng.
“Thằng em trai không nên thân của tôi ấy mà, thời gian này, đã làm phiền ngài Lục để mắt tới thằng bé rồi.”
Tôi đáp lại đầy khách sáo: “Làm gì có chứ, phải cảm ơn vì thời gian này cậu ấy đã chiếu cố tôi mới phải.”
“Không biết ngài Lục hẹn tôi ra đây, rốt cuộc là có việc gì cần chỉ giáo sao?”
Tay hồ ly giảo hoạt, rõ ràng hắn đã mượn tay Hứa Thanh Hà mà đưa bác sĩ Diệp đến bên cạnh tôi. Vừa không muốn phá hư hình tượng của mình trong lòng em trai, lại không dung nổi thứ tai họa tiềm ẩn như tôi, thế nên mới muốn trao lại quyền lựa chọn cho vào tay tôi, để tôi tự có quyết định của riêng mình, thật là biết cách để bản thân không dính tí nước bẩn nào mà.
Tôi xòe tay ra, cho hắn xem chiếc nhẫn trên tay mình, khẽ cười mà nói: “Chưa dám nói đến việc chỉ giáo gì cả, chỉ là trước hết tôi muốn khoe với ngài Hứa đây một chút. Ngài xem, thằng em trai không nên thân của ngài thật là có dụng tâm mà, tôi rất thích.”
Nhưng trên đời này, có rất nhiều kẻ đã hãm sâu vào vũng lầy dục vọng đến mức không cách nào kiềm chế. Chỉ cần những khao khát vẫn luôn tồn tại, cả đời này cũng sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để giữ cho mình luôn sạch sẽ.
“Nói đi, cậu muốn tôi phải làm gì?” Hứa Thịnh không hề đi quanh co mà lập tức vào thẳng vấn đề.
“Ngài Hứa thật sảng khoái. Nói như thế nào thì tình cảm suốt mấy năm nay giữa tôi và Thanh Hà vẫn còn đó, yên tâm, tôi sẽ không hại cậu ấy.”
“Cậu không nên nói lời này.” Hứa Thịnh trầm giọng nói.
“Chỉ để cho anh an tâm thêm ấy mà.”
“Không có lần thứ hai.”
“Như anh mong muốn, sau khi mọi thứ kết thúc, sẽ không như thế nữa. Khi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ để cho bác sĩ Diệp báo cho anh được biết. Lần giao dịch cuối cùng này, hi vọng hai ta sẽ hợp tác vui vẻ. Ngài Hứa, xin hẹn gặp lại.” Tôi xoay người rời đi.
Bàn tay đã đặt trên tay nắm cửa định gạt xuống, chợt, tôi dừng bước, thờ ơ mà hỏi: “Thiếu chút nữa đã quên hỏi, Côn gia còn sống chứ?”
Một lát sau, sau lưng truyền đến một thanh âm: “Như cậu mong mỏi, tất cả đều chết sạch.”
“Thật chứ? Thế thì tốt rồi.”
Lạch cạch một tiếng, cánh cửa sắt đã đóng chặt.
Vào đêm xuất viện, tôi đặt chân vào nhà giam vừa được mở khóa tại tầng sâu nhất trong cơn mơ. Thể xác tôi bị chìm đến tận vực sâu vô hạn. Tại nơi thăm thẳm của vũng lầy, tôi vớt ra được một lưỡi dao rỉ sét được tạo nên từ một khung xương cũ kỹ.
Tôi dùng tay phủi đi lớp rỉ sét loang lổ, để lộ ra cán dao đã chồng chéo thật nhiều tơ máu và lớp khói đen. Tôi nắm chặt lưỡi dao nọ, từ lòng bàn tay truyền đến những xung động hòa cùng nhịp đập với con tim mình.
Tôi giơ con dao lên cao, để lưỡi dao đỏ tươi găm thẳng vào tròng mắt của chính mình, lại không hề chớp mắt lấy một cái. Trong đầu tôi vang lên những tiếng rít gào thảm thiết, hệt như đang tự mình cắt xẻ một bản thể khác của chính mình vậy.
Tôi rút lưỡi dao xương ra, không chút do dự lại đâm vào một bên hốc mắt khác.
Huyết lệ chảy xuống từ hai ổ mắt, tôi ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao, khắp nơi đều là những vệt sáng đỏ, đó rõ ràng là một sắc đỏ của sự chết chóc.
Hoả ngục thiêu rụi linh hồn của những oán linh lạc lối, rũ mắt nhìn đã không còn thấy được thịt nát xương tàn, dặm đường dài thông với vực sâu từ nay quét sạch. Kể từ giờ khắc này, sẽ không còn ác quỷ lẻn vào trong những giấc mộng đêm khuya của tôi mà thực thi kế hoạch báo thù thêm nữa.
Sẽ không bao giờ nữa.
Tôi ngồi quỳ trong lòng vực sâu thăm thẳm, máu và nước mắt không ngừng chảy ra.