Hứa Thanh Hà khiến cho tôi biết sự tồn tại của con dao này, cậu ta đặt nó ở vị trí mà tôi có thể với tới. Đây không phải là sự sơ sẩy nhất thời, mà là một kế hoạch đã ủ mưu từ lâu.
Cậu ta đang đợi.
Và ngày mai sẽ là thời khắc đó.
Nếu tôi giết chết cậu ta sao giờ phút này, cho dù tôi có thành công, cậu ta cũng sẽ khiến cho buổi trị liệu ngày mai trở thành dĩ vãng. So với việc để cho tôi khôi phục lại thị lực, rõ ràng là một kẻ mù loà lại càng dễ kiểm soát hơn cả.
Thứ cậu ta trao cho tôi không phải là lưỡi dao này, mà là một sự lựa chọn.
Lưỡi dao của người này kề lên cổ tôi, buộc tôi phải đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Nhưng sự lựa chọn của tôi, chưa bao giờ phải nằm dưới sự bức bách của kẻ khác.
Thứ mà cậu ta chờ được sẽ chỉ là gai độc của hoa hồng, sẽ chỉ là lưỡi dao nhuốm máu, tôi sẽ khiến cho con người này biết, rằng kẻ không có được lựa chọn cho kiếp sống của mình chưa bao giờ là tôi, mà sẽ là chính người này.
Ngày chẩn đoán bệnh, bác sĩ nói rằng đôi mắt của tôi không phải bị tác động bởi những yếu tố thường thấy, mà là yếu tố cảm xúc kết hợp với tâm lý tạo ra tình trạng mù lòa như hiện tại.
Bác sĩ kiến nghị tôi nên có một tâm thái thư thả trước mọi việc, cũng uyển chuyển nhắc nhở rằng tôi cần một vị bác sĩ tâm lý.
Tôi hờ hững lắng nghe, trong đầu không khỏi hồi tưởng về những lời mà bác sĩ Diệp từng nói.
—— Tôi tin rằng cậu nhất định sẽ lại tìm đến tôi, vì chỉ tôi mới có thể chữa khỏi cho cậu.
Bị anh ta nói trúng rồi.
Dưới sự kiên trì của Hứa Thanh Hà, cuộc giải phẫu chỉnh hình sẽ bị kéo dài đến hai tháng sau. Tôi không quan tâm lý do vì sao cậu ta muốn kiên trì như thế, tóm lại đó không phải là điều mà tôi mong đợi.
Ngày xuất viện, cậu ta nói rằng muốn được nghe tôi nói rằng mình thích cậu, tôi đã làm theo.
Cậu ta chợt trở nên vui sướng hệt như một đứa trẻ, nắm chặt tay tôi quyết không muốn buông ra. Cậu ta đưa tôi đến một địa phương xa lạ, cùng lắng nghe lời tuyên thệ của một vị mục sư.
Trong giáo đường, dưới ánh nhìn chăm chú của vị thần không hề tồn tại, mục sư thốt ra những lời phân định đầy thành kính: “Tiếp theo sau đây, tôi muốn hỏi hai vị cùng một vấn đề như thế này, đây là một vấn đề vô cùng lâu dài và hệ trọng, xin các vị hãy trả lời sau khi đã lắng nghe thật kĩ lưỡng.”
“Ngài Hứa, anh có nguyện ý lấy ngài Lục làm vợ, sống theo lễ giáo của kinh Thánh mà ở bên cạnh anh ấy, trước mặt thần linh mà cùng anh ấy hoà làm thành một, yêu anh ấy, chở che cho anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, thương yêu anh ấy giống như thương yêu bản thân mình. Bất kể khi anh ấy bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, cả đời đều thủy chung với anh ấy, cho đến ngày rời khỏi thế giới, cả hai cùng đi cùng về?”
Hứa Thanh Hà trả lời: “Tôi nguyện ý.”
“Ngài Lục, anh có nguyện ý lấy ngài Hứa làm chồng, sống theo lễ giáo của kinh Thánh mà ở bên cạnh anh ấy, trước mặt thần linh mà cùng anh ấy hoà làm thành một, yêu anh ấy, chở che cho anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, thương yêu anh ấy giống như thương yêu bản thân mình. Bất kể khi anh ấy bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, cả đời đều thủy chung với anh ấy, cho đến ngày rời khỏi thế giới, cả hai cùng đi cùng về?”
Tôi không đáp một lời.
Mục sư hỏi đến lần thứ hai, lần thứ ba.
Chuyện gì thế này?
Hứa Thanh Hà thế mà... Cậu ta hoàn toàn điên rồi!
Không, đây là sự lựa chọn lần thứ hai mà cậu ta dành cho tôi.
Nhưng mà vì cái gì? Vì lẽ nào mà Hứa Thanh Hà muốn làm như vậy? Chẳng lẽ cậu ta không biết điều này đại biểu cho thứ gì hay sao? Trả thù như vậy thì có nghĩa lý gì chứ?!
Đây là thứ mà chỉ có kẻ điên mới có thể đưa ra lựa chọn!
Tôi không chấp nhận, công sức từ trước đều sẽ đổ sông đổ bể.
Tôi chấp nhận, sẽ đại biểu rằng tôi và cậu ta giống như nhau.
Khiến tôi trở thành một kẻ điên giống như cậu ta, đây rõ ràng là mục đích của người này. Trước kia, tôi luôn suy nghĩ rằng không biết cậu ta sẽ trả thù mình như thế nào. Chỉ là tôi không nghĩ đến, lại là mánh đòn trả thù như thế này, một sự trả thù mà tôi khó lòng gánh vác.
Tôi hủy hoại đồ vật mà cậu ta quý trọng nhất, cậu ta ngay lập tức dùng lấy thứ mà tôi quý trọng, lại cầu không được, gói thành lễ vật, dùng phương thức tương tự mà đáp lễ cho tôi.
Cậu ta thật là... Trưởng thành mà.
Tôi đỡ trán mà cười ra tiếng, bên tai lại truyền đến tiếng nói khe khẽ của người này: “Lục Trừng Tây, nói anh nguyện ý.”
“Nếu như tôi không muốn thì sao?” Đây không phải là một câu hỏi, mà là một cuộc giằng co.
Nếu kết quả cuối cùng đã không cách nào tránh khỏi. Vậy thì tôi phải nắm lấy được chút gì đó trong tay cậu ta, biến nó thành lợi thế cho cuộc đàm phán, biến nó thành lễ vật để dâng lên người này, vận dụng mọi cách trí trá để thắng được tư cách ngồi vào vòng tròn lợi ích.
“Anh sẽ nguyện ý, không đến lượt anh lựa chọn.” Cậu ta nói.
“Lý do này không thể thuyết phục tôi được.”
“Vậy anh hi vọng đó sẽ là lý do gì?”
“Cậu biết rõ.”
“Dù sao cũng là ngày cưới của chúng ta, chút sự bốc đồng của anh đều có thể được tha thứ. Nếu anh thật sự muốn nghe, vậy em nguyện ý nói cho anh...”
“Đây quyết định mà em đã suy xét rất kỹ vào năm em vừa tròn mười tám tuổi.”
“Đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của tiểu thiếu gia trước khi cậu ta chết đi.”
Hứa Thanh Hà quỳ một gối xuống đất, nắm lấy đôi bàn tay của tôi, khẽ đặt lên đó một nụ hôn nhỏ vụn.
“Lục Trừng Tây, anh nguyện ý gả cho em chứ?”
Tôi ngẩn ngơ mà nghe, cứ như đang thấy được dáng vẻ của cậu ta trong sinh nhật mười tám tuổi năm đó, dáng vẻ cậu ta nằm trên vùng lầy của số phận, khẽ rơi một giọt nước mắt cuối cùng, đôi mắt nhắm chặt, tâm như tro tàn.
Bóng đêm quay cuồng, dã thú kết bè kết bạn, không biết vì sao mà cậu ta khóc.
Chỉ có tôi biết.
“Lục Trừng Tây, nói anh nguyện ý.”
“Tôi nguyện ý.”