“Làm sao thế, gặp ác mộng à?”
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Côn Diễn vì động tĩnh của bản thân mà ngồi dậy, cúi đầu áp trán của anh ta chạm vào trán tôi, lẩm bẩm mà nói: “Vẫn ổn, không phát sốt.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh ta, không nói nên lời.
Người đó ngồi đối diện với tôi, một lát sau, anh ta đột nhiên ấn tôi trở về trên giường, hung hăng hôn lên môi tôi.
Đây không phải là một nụ hôn thuần túy, mà là chiếm đoạt cùng mặc sức làm nhục, và tôi lại chính là đối tượng phải gánh chịu hết thảy những nhục nhã ấy.
Trước khi cơ thể tôi đã sắp không chịu nổi nữa, anh ta cũng chịu buông tha cho tôi. Dáng hình cao lớn bao phủ tôi từ trên xuống dưới, cứ như khói sương dày đặc không cách nào rủ bỏ, chỉ cần xác thân này bị nhuốm bẩn, lập tức vĩnh viễn không còn đường lui.
“Nói cho tôi, đến tột cùng em đã gặp ác mộng như thế nào mới dám dùng loại ánh mắt này để nhìn tôi? Tôi đã nói rồi phải không, Lục Trừng Tây, em đã thuộc về tôi, em tuyệt đối không thể giấu giếm tôi bất luận điều gì, đây cũng là điều kiện tiên quyết chúng ta từng đề cập đến để tôi trả lại tự do cho em.”
“Nhìn tôi, nếu em dám nói dối tôi bất kỳ điều gì, cũng nên suy xét thật kỹ hậu quả sau đó. Em muốn bị cầm tù cả đời trong nhà giam của tôi, hay vẫn muốn tôi trao trả tự do cho em đây?”
Anh ta nắm lấy cằm tôi, cưỡng ép tôi phải đối diện với anh ta.
Thân thể đã mất đi những quyền tương ứng, ý chí bị mạnh mẽ cưỡng chế sửa đổi, hết thảy đều là vì —— đến được tự do.
Cũng thật sự đến được tự do sao?
Tầm nhìn bị đóng đinh buộc phải đối diện với cặp mắt kia, chẳng thể cử động được gì thêm, thân thể sớm đã bị dạy dỗ vào khuôn phép thông qua những tháng ngày điều giáo bạo lực nọ, đã quen với việc bị mạnh mẽ giáo huấn cưỡng ép phải phục tùng mệnh lệnh, tôi theo bản năng mà áp xuống hết thảy ý niệm phản kháng, buộc lòng chọn cách phản bội chính mình để hòng đạt được tự do.
Đây là, cái gọi là tự do.
“Nói cho tôi, Lục Trừng Tây, em bị câm rồi sao! Mau nói chuyện cho tôi!”
Tôi mở miệng mà nói: “Kết cục... Mơ thấy kết cục của một quyển sách, những việc khác, không nhớ rõ.”
“Sách gì chứ? Kết cục như thế nào?”
“Thật sự... Nhớ không rõ.”
“Em không gạt tôi chứ? Lục Trừng Tây, em biết rõ, tôi không thích việc bị em lừa dối, càng không thích em giấu giếm tôi bất kỳ điều gì. Chỉ vì em giấu tôi mà tên nhóc bạn em đã biến mất khỏi trường học, em đoán xem, tiếp theo sẽ đến phiên ai?”
“Thật sự... Tôi không có lừa anh, không có bí mật, tất cả đều là sự thật, tin tôi, xin anh, hãy tin tưởng tôi.”
“Chứng minh cho tôi xem.” Anh ta dời thân mình, chờ tôi đến chứng minh.
Thân thể không chịu sự khống chế gần như là lập tức vâng theo bản năng mà sáp lại gần hơn, đem lửa nóng bỏng rát tiến vào khoang miệng mình, yết hầu bị thiêu cháy đến nỗi tạo thành một lỗ thủng sâu không thấy đáy, hết thảy những lời muốn nói ra, đều không cách nào bò ra khỏi nơi đó được.
Vực sâu vô đáy nhấn chìm tâm thức tôi trong trụy lạc, đại não rỗng tuếch, cơ thể theo bản năng mà ưu tiên cho những tạp niệm sẵn có.
Chỉ là vì cái gì... Vì cái gì lại muốn biết được kết cục của quyển sách đó đến như vậy?
Đến tột cùng là vì cái gì?
Côn Diễn nói: “Có thể, tự mình ngồi lên đi.”
Tôi bò đến trên người anh ta, để lửa nóng tiến vào bên trong thân thể mình. Ngọn lửa từ trong cơ thể tôi châm một ngòi lửa, dùng thể xác linh hoạt mà kỳ ảo làm kíp nổ, dùng huyết nhục và lục phủ ngũ tạng xem như củi mục, nước lửa của luyện ngục tràn vào cùng khắp, đã chẳng còn cách nào có thể ngăn lại được.
“Đến đây hôn tôi.” Đây là mệnh lệnh.
Tôi hôn lên đôi môi của người này.
“Lục Trừng Tây, nói rằng em muốn, nói rằng em là của tôi.” Một mệnh lệnh không thể trái lại được.
Tôi phục tùng mệnh lệnh của anh ta: “Tôi muốn, tôi là của anh.”
Côn Diễn khen thưởng tôi bằng một nụ hôn ở giữa mi tâm, dùng tư thái của kẻ hành quyết bố thí cho tôi: “Tôi sẽ cho em, mặc kệ em có muốn hay không, đều phải chấp nhận bằng hết, bởi vì đó là thứ mà tôi đã trao cho em. Trừng Trừng, Trừng Trừng của tôi, tôi muốn em, em là của tôi.”
“Tôi là của anh, tôi muốn... Tôi là của anh...” Đó là những tiếng nói mà cơ thể tôi phát ra, những tiếng nói đầy máy móc và ngây dại của sự phục tùng tuyệt đối.
Kết cục của quyển sách kia rốt cuộc là gì?
Vì sao lại nghĩ không ra?
Vì sao lại nhất thiết muốn biết được?
Đã có thể đạt đến tự do, chẳng lẽ còn không tốt hay sao? Chẳng lẽ còn muốn trở về ngục tù tăm tối kia sao? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trải qua những màn tra tấn và dạy dỗ để rồi đánh mất chính mình và không thể nhìn thấy ánh mặt trời thêm nữa?
... Không muốn, sao có thể cam nguyện? Một cuộc sống như vậy, tôi đã trải qua đủ rồi.
Từ thuở lọt lòng đến nay, tôi đã trải qua một cuộc đời quá mức bế tắc rồi, một cuộc sống như thế, ai yêu thích, ai khao khát thì hãy đến lấy nó đi, tôi mới không cần, tôi mới không cần một cuộc đời như thế!
Vậy ra thứ mà tôi bức thiết muốn biết được, không phải là kết cục của quyển sách, mà là lựa chọn của chính tôi.
Một lựa chọn tuyệt đối không hối hận, một đáp án cuối cùng cho hết thảy, một thể xác thuộc về chính mình, một ý chí tuân theo những gì bản thân luôn khao khát.
Tôi đang mong chờ điều gì?
Thứ mà tôi luôn mong mỏi, từ đầu đến cuối, vẫn chưa bao giờ thay đổi ——
Tôi muốn tự do.
Tự do khi thể xác đã hoàn toàn được giải phóng.
Tự do trong một tư tưởng không bị tác động đến.
Nhưng chỉ cần cơ thể vẫn còn mắc kẹt trong màn đêm tối, sẽ chẳng cách nào có thể đạt đến được tự do chân chính.
Vì để chạm tay đến tự do, chỉ có thiêu chết chính mình của đêm đen, đây là ngã rẽ duy nhất, đây là sự hy sinh tất yếu phải chấp nhận.
Đây là quyết định mà tôi căn cứ vào ý chí tự do của bản thân, cũng được hoàn thiện và đúc kết từ chính tôi, vĩnh viễn cũng sẽ không từ bỏ. Chung quy cũng đã chấp nhận rằng mình không thể chiếm được người đó rồi. Tôi sớm nên giác ngộ, rằng mình buộc phải hy sinh vì đại cục.
Thế rồi cũng có một ngày, tôi thả một ngòi lửa, dùng để thiêu cháy chính mình, bên trên lớp tàn tro, khát vọng tìm lấy cho mình một kiếp sống mới.
……
“Làm sao thế, gặp ác mộng à?”
Tôi quay đầu lại, trước mắt là một mảng đen nhánh, không thấy được bất cứ thứ gì.
Dã thú không đợi được thêm, hò reo mà tiến đến, nanh vuốt quấn quanh cổ, nanh vuốt quấn quanh bàn tay, nanh vuốt quấn quanh khắp nơi trên thân thể.
Nụ hôn tử vong rơi xuống.
Rắn độc du tẩu cùng khắp đôi tay này.
Bụi gai kiên quyết vươn mình ngoi lên đâm thủng mu bàn tay.
Răng rắc một tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng cổ chân bị bẻ gãy.
_Hoàn chính văn_