Tôi rất hiếm khi nhìn thấy hắn uống rượu. Vì sao đêm nay hắn lại muốn uống? Điều này không khỏi làm tôi suy nghĩ thêm.
Tôi buông tay ra khỏi tay nắm cửa, gương mặt hiện ra nét phục tùng dịu ngoan, từng bước đi về phía hắn.
Cho dù trong lòng tràn đầy tủi nhục, cũng không còn cách nào khác là tiến đến quỳ gối bên chân hắn. Đôi tay tôi tách hai chân hắn ra, hôn khẽ lên phần đầu gối được giấu bên dưới lớp quần tây, từ đùi trong mà trượt dần lên phía trên.
Đôi môi dừng lại ở nơi nóng bỏng đang dần cương cứng. Khi tôi dùng hàm răng để mở khoá quần của hắn, người kia lập tức nắm chặt lấy phần tóc sau gáy của tôi, cưỡng ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt họ.
“A Trừng...”
Hắn vẫn chưa nói dứt câu thì đã bị tôi nói thay mất: “Côn gia, tôi nên cảm thấy may mắn, Mục Ngôn đã chết rồi.” Không thì người phải nằm xuống sẽ là bản thân tôi.
“Kể từ hôm nay, tôi sẽ là tình nhân của ngài.” Ham muốn giết chóc mà hắn giành cho tôi đã dần lộ diện, nếu không cho hắn thấy rằng tôi đã quy phục, thì đừng mơ đến việc ngày mai có thể lành lặn bước chân ra khỏi cổng lớn Côn gia.
Trong đêm tối, tôi không cách nào phân biệt được biểu cảm trên gương mặt người nọ, nhưng tôi biết rõ hắn đang trầm tư. Những chuyện xảy ra ngay tại thời điểm này, tôi đã chấp nhận khom lưng cúi đầu đến mức như thế, hắn còn do dự cái gì cơ chứ! Hắn chỉ chăm chăm muốn diệt trừ tôi sớm nhất có thể!!
Tôi cười lạnh trong lòng, chẳng chút băn khoăn mà cắn chặt khoá kéo, tuột lớp vải cuối cùng trên người hắn xuống, rồi há miệng ngậm lấy thứ nóng bỏng kia.
Những ngón tay đang bấu chặt tóc tôi chợt siết lại, khiến da đầu tôi đau nhức. Côn th*t nóng bỏng dần trướng căng trong khoang miệng, cứng rắn, nóng hổi.
Kích thước của nó khiến đáy lòng tôi sợ hãi, quyết tâm gây dựng suốt thời gian qua cũng không khỏi muốn lui bước. Nhưng rốt cuộc thì chuyện đã đến nước này rồi, có muốn cũng không thể thay đổi được thêm.
Tôi nghiến răng, cởi quần mình ra, dang rộng hai chân, tạo thành tư thế nửa quỳ mà chống ở hai bên mạn sườn của hắn, khẽ khàng mà kiên quyết muốn ngồi xuống vị trí đã định.
Hắn đột nhiên giữ chặt lấy cánh tay tôi. Không chút kiên nhẫn, tôi hất cánh tay vướng víu của hắn ra, đồng thời giải đáp nỗi băn khoăn trong lòng hắn: “Cứ làm đi, tôi đã có chuẩn bị rồi.”
Dù đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng cảm giác cơ thể bị phân tách vẫn khiến tôi đau đớn đến không sao chịu được, đau đến mức tôi phải nín thở, không dám động tiếp.
Một lúc sau, khi đã dần quen với nỗi đau thấu xương, trong lòng tôi nảy sinh một ý niệm điên cuồng. Tôi nhắm mắt lại, đột ngột mà ngồi hẳn xuống, nuốt trọn toàn bộ phần còn lại.
Hô hấp của hắn nặng nề bên tai.
Mà tôi đã cắn chặt môi, lưu lại trên cổ hắn một dấu răng rướm máu.
Tôi đau đớn ra sao, hắn nhất định phải biết.
Một cuộc yêu không bao hàm chút ham muốn hay khoái cảm nào, chỉ có duy nhất đau đớn cùng chinh phục.
Hắn áp đảo tôi từ phía trên, tôi buộc phải cho hắn biết.
Lúc lâu sau, tôi nhìn người đàn ông nọ, cười khổ một tiếng, mặc hắn phóng thích toàn bộ vào bên trong cơ thể mình.
“Côn gia à, về sau nếu ngài muốn, tôi đây lúc nào cũng có thể đáp ứng.” Sau khi cho hắn thấy sự thần phục tuyệt đối của bản thân, tôi lui khỏi người hắn, mặc quần vào rồi trở về phòng mình, rửa sạch chất dịch còn lưu trong thân thể.
Xuyên suốt quá trình, hắn chẳng hề chạm vào tôi dù chỉ một lần. Mà tôi lại như một dâm phụ, uốn éo trên người hắn trơ tráo cầu hoan. Cho dù hắn không nói một lời nào, tôi cũng biết rõ đây là điều mà hắn thật sự muốn.
Đơn giản ấy mà, tôi đã làm như hắn mong muốn rồi đấy thôi.
Sau khi tắm rửa và bôi thuốc, trời cũng đã khuya. Ngả lưng nằm trên chiếc giường thời thơ ấu, tôi trút bỏ hết bao phòng bị rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Khi đang nửa tỉnh nửa mê, tôi mơ hồ cảm giác có một ai đó đang ngồi ở mép giường mình. Trong màn đêm đen, ánh trăng nhàn nhạt bao trùm lên bóng dáng của người nọ, kẻ đang say sưa nhìn tôi chăm chăm. Trông hắn chẳng khác nào một con thú hoang đang nấp mình trong bóng đêm, trộm nhìn, đợi thời cơ, rồi tung ra một kích trí mạng kết liễu con mồi.
Tôi đã sớm đoán được hắn sẽ không dễ dàng buông tha tôi như thế mà. Trong mộng trằn trọc, tôi vô tình lẩm bẩm tên của hắn ra thành tiếng. Không phải là Côn gia, mà lại là —— A Du.
Những năm đầu khi hắn mới đến, hắn khi ấy hãy còn là một đứa trẻ nhỏ gầy trầm mặc ít lời. Vì muốn lấy lòng Côn Trì, tôi đeo trên mình chiếc mặt nạ giả dối, giả vờ làm một người anh tốt bụng hoà nhã để làm thân với hắn.
Trong suốt đoạn thời gian đó, hắn gọi tôi một tiếng "Trừng ca". Mà sau này khi đã lớn lên, hắn sửa miệng mà gọi tôi là A Trừng. Mãi đến khi Côn Trì mất đi tính mạng, tôi chợt nhận thức được, dáng vẻ nhỏ yếu thê lương khiến người khác phải thương tiếc ấy, chưa chắc đã không phải là một giấc ngủ đông dài.
Tâm cơ của hắn quá nặng. Chẳng những đối xử tàn nhẫn với người khác, thậm chí hắn còn đối xử với bản thân tàn độc hơn bất cứ thứ gì. Minh chứng rõ ràng nhất là kẻ đó đã ép uổng bản thân ngủ đông suốt nhiều năm liền, đến cả bản thân tôi cũng đã bị hắn lừa ra nông nỗi như hôm nay.
Kể từ đó, tôi không còn gần gũi với hắn nữa. Nỗi sợ trong lòng tôi sớm đã trở nên không thể kiểm soát.
Hắn sẽ không bao giờ biết được, năm đầu tiên sau cái chết của Côn Trì, tôi chưa từng có được một giấc ngủ ngon.
Đêm nay, lại là một trong số những đêm dài không ngon giấc đó.
Không biết đã qua bao lâu, lòng bàn tay của người nọ phủ lên chân mày tôi, khe khẽ trượt xuống khắp cả gương mặt. Cuối cùng, bàn tay ấy dừng lại trên chiếc cổ trần của tôi, nhất thời chẳng có bất kỳ hành động nào khác.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi và đầy đau đớn.
Tôi đã chán ngấy phải chờ đợi thêm nữa rồi.
Khi tôi không thể chịu đựng được nữa và có ý định mở mắt ra, hắn đã thu bàn tay về, rồi rời đi, lẳng lặng phăng phắc giống như lúc hắn tiến vào.
Hắn không giết tôi. Cho dù là việc này có xuất phát từ mục đích gì đi chăng nữa, đây cũng là kết quả khá tốt.
Tôi đứng dậy từ trong trong màn đêm, lấy hộp thuốc trong túi ra, cầm lấy một điếu rồi châm lửa. Mùi thuốc lá cay nồng lan rộng trong từng hơi thở, làm dịu đi nỗi sợ hãi tột cùng dâng trào trong lòng.
Tôi không hề nghiện thuốc lá. Chỉ là sau khi đối mặt với Côn Du, tôi luôn phải cần một thứ gì giải toả bớt đi nỗi sợ của bản thân. Dưới áp lực lớn lao đến thế, tôi cảm thấy bản thân chẳng thể chung chăn chung gối với bất kỳ một kẻ nào, đành phải dùng đến khói thuốc nhằm làm tê liệt chính mình.
Cứ cho rằng tôi đã thoát chết, nhưng sống sót như thế này cũng không thoải mái là bao. Hắn quá hiểu, cách làm thế nào để hủy diệt một người.