Thật đáng thương, cậu ta đã lưu lạc đến mức trở thành một thi thể khiến tôi sợ chết khiếp mỗi lần trông thấy.
Ngày trước, thân thể kia là thứ đáng giá nhất của cậu ta.
Mà hiện tại, cậu ta đang tự đào mồ chôn mình.
Tôi nhìn thi thể tắm đẫm trong dung dịch dung dịch formalin, thứ tôi nhớ đến không phải là dáng vẻ của cậu ta khi còn là thứ đồ vật vô tri vô giác qua tay nhiều người, mà là dáng vẻ của cậu khi được "cứu phong trần" (1). Lúc ấy, trông Mục Ngôn ngây ngô tươi trẻ không khác nào một sinh viên vừa bước vào đời.
👉 Chú thích (1)
Cứu phong trần (cứu người trong cảnh phong trần) hay tên đầy đủ là "Triệu Phán Nhi phong nguyệt cứu phong trần", đây là một trong những vở kịch kinh điển và nổi tiếng của nhà viết kịch nổi tiếng thời nhà Nguyên - Quan Hán Khanh. Tác phẩm thể hiện những nỗi khổ của những người hành nghề bán phấn buôn hương và hành trình cứu chuộc bản thân và lẫn nhau của họ. Ngoài ra, vở kịch cũng đã được cải biên thành phim truyền hình cổ trang mang tên Mộng Hoa Lục (2022).
Ở đây tác giả muốn nhấn mạnh việc Lục Trừng Tây đã cứu Mục Ngôn khỏi chợ đen, chữa khỏi những sang chấn cho cậu, cũng như cho cậu một thân phận mới trong sạch hơn nhằm thuận tiện cho kế hoạch của mình.
Mới bất ngờ và mỉa mai làm sao, ánh nhìn trong sáng và thuần khiết như một đứa trẻ lại xuất hiện trên người một tên nam kỹ như cậu ta.
Cậu ta chưa từng hỏi lý do vì sao tôi cứu cậu ta. Tôi bảo cậu ta làm cái gì, cậu ta chỉ đơn giản là luôn nghe lời phục tùng, dù là khi đưa cậu ta vào trại cai nghiện, hay là để cậu ta ở bên Côn Du.
Nếu lúc trước người này có dũng khí hỏi tôi, tôi nghĩ rằng mình sẽ tiết lộ hết thảy.
Vì sao lại cứu người này? Đương nhiên là bởi vì gương mặt của cậu ta giống tôi đến năm bảy phần. Ánh mắt mà Côn Du nhìn cậu ta, đủ để tôi cảm thấy tràn đầy nguy cơ. Tôi cần phải làm cái gì đó để loại bỏ cái ý tưởng điên rồ sắp xảy ra của hắn.
Mục Ngôn là vật thay thế do chính tay tôi lựa chọn, cũng là vật thay thế tốt nhất.
Một thứ hàng hoá, không có tiếng nói càng chẳng có quyền lợi. Tôi để cậu ta đến bên Côn Du, chỉ để cậu ta đảm đương chức trách của một người bạn giường và sứ mệnh của một nhân tình đúng nghĩa.
Nhưng cậu ta lại không tự mình hiểu lấy, luôn cố tình hướng ánh nhìn về phía tôi. Kỹ thuật diễn xuất vụng về đó chẳng thể lừa dối bất kỳ kẻ nào, ngay cả Kế Lăng và Đàm An đều biết quan hệ của tôi và cậu ta không mấy bình thường.
Tôi không rõ vì cái gì cậu ta lại giống như trở thành một con người khác, tôi chỉ cảm thấy phẫn nộ và thất vọng đến cùng cực.
Từng chút một, người này bắt đầu trở nên không nghe lời, năm lần bảy lượt tìm đến tôi, bộc lộ khát khao muốn đạt được tự do trong từng lời nói. Tôi kiên nhẫn bình tĩnh trấn an cậu ta, cậu ta lại được nước làm tới, thậm chí còn muốn tôi dẫn cậu ta rời đi.
Kể từ cái ngày đó, cậu ta đã hoàn toàn mất đi giá trị của một món hàng.
Tôi nói cho cậu nghe về chân tướng xấu xí phía sau -- cậu ta chính là một vật thay thế.
Đôi mắt người này đỏ hoe, nước mắt đầm đìa tuôn rơi, dáng vẻ đáng thương đủ để khơi gợi sự đồng cảm của bất kỳ người đàn ông nào, lại không cách nào lay động tâm địa lãnh đạm tàn độc của tôi nửa phần.
Khóc thì có ích lợi gì? Nước mắt là thứ vũ khí vô dụng nhất. Nếu cậu ta có thể dùng nước mắt trong tình huống phù hợp thì tốt biết bao, nhưng người này không nên dùng nó để đối phó tôi.
Tôi chỉ cảm thấy phiền chán.
Cậu ta tìm lầm người rồi, cậu ta không biết bi kịch của đời mình đã được an bài thầm lặng. Món hàng mất đi giá trị của mình, thường chỉ có một kết cục duy nhất.
Ngày ly biệt, tôi mang theo một khẩu súng.
Nhưng ngoài dự đoán, cậu ta nói lời sám hối với tôi. Cậu ta nói rằng mình đã suy xét lại sự xúc động bộc phát của bản thân ngày đó. Cậu ta bảo đảm với tôi, rằng cậu sẽ là một vật thay thế tốt nhất, chỉ cần tôi không vứt bỏ cậu là được.
Ánh mắt tôi càng thêm lạnh nhạt. Kết cục của con người này sớm đã được vận mệnh an bài, mà tôi sẽ không dễ dàng phá vỡ kế hoạch của bản thân. Cậu ta chịu sửa đổi tất nhiên là một việc tốt, nhưng điều đó sẽ khiến tôi mất đi quyền chủ động. Trên đời này, chỉ có vật mà tôi sở hữu lần đầu tiên hoặc vô số lần. Đồ vật không nghe lời, thì tôi không cần.
Tôi móc khẩu súng ra, sắc mặt của cậu ta đen kịt lại, biểu cảm còn đọng lại một cảm giác không thể tin vào mắt mình.
Những mộng tưởng ngờ nghệch của cậu ta vốn nên dừng lại tại đây, nhưng Đàm An xuất hiện đã phá hỏng cuộc thanh trừng của tôi.
Đàm An nói, cậu ta không thể chết được.
Cậu ta dùng Côn Du để uy hiếp tôi, gián tiếp nói cho tôi biết Mục Ngôn là người của ai, rằng tôi hẳn nên ở đúng vị trí của mình, tôi không có tư cách tiến hành hạ sát Mục Ngôn.
Người mang Mục Ngôn rời đi là Đàm An, kẻ làm tôi thất bại trong gang tấc lại là Côn Du.
Có phải hắn đã biết được mục đích của tôi? Liệu có phải, hắn đã... chờ không được nữa rồi?
Tôi không dám nghĩ, nhận ra chính mình càng thêm đa nghi. Có khi tỉnh dậy từ giấc mộng đêm, cảm thấy sâu sắc rằng giây phút tiếp theo mình sẽ bị giết chết.
Những tháng ngày vọng tưởng bị hại kéo dài liên tục xuyên suốt hai năm, mãi đến sau khi Mục Ngôn chết đi mới có thể chấm dứt.
Kế hoạch bị rối tung lên khiến tôi đau khổ không sao nói nổi. Lẽ ra ngay từ đầu tôi không nên băn khoăn như vậy, lẽ ra tôi nên bắn một phát vào đầu kết liễu cậu ta thì hơn, nếu không tôi đã không nảy sinh những suy nghĩ chết tiệt này.
Trước khoảnh khắc mà Mục Ngôn mất đi tính mạng, cậu ta từng khóc lóc khẩn cầu sự tha thứ của tôi.
Cậu ta không nên cầu xin tôi.
Xương cốt của tôi đã bị rèn giũa bởi sự bất công và tai họa, trong lòng tôi tràn ngập sự tức giận chống lại thế giới. Gai độc đẫm máu của tôi xuyên qua mọi lỗ hổng, những chiếc răng nanh sắc nhọn của tôi luôn giương ra đối mặt với tất cả.
Tôi căm thù hết thảy mọi người.
Tôi không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào.
Cậu ta cầu sai người rồi, tôi không phải là vị thần mà cậu ta mong đợi.