"Không, vì một giấc mộng mà thôi." Tôi đè chặt đôi tay đang phát run lên của bản thân, cố làm dịu xuống những phản ứng theo bản năng mà cơn ác mộng đem lại.
"Mơ thấy cái gì?" Hứa Thanh Hà hỏi.
"Tôi không nhớ rõ."
Chỉ nhớ rõ, lúc ấy, tôi còn không phải là chính tôi. Thế rồi sau đó, tôi đã tìm về chính mình, nhưng vẫn còn khuyết thiếu một con tim dùng để chống đỡ khung xương máu thịt của thể xác.
Hết thảy nhân quả, tất cả đều bắt nguồn từ thời khắc tôi bước chân ra khỏi cô nhi viện.
Con tim nọ, sớm đã dâng hiến cho Côn Trì trong trận bão tuyết ngày đó.
Thân thể mất đi chủ tâm, nhiều năm sau lại bị Côn Diễn mạnh mẽ tước đoạt.
Cuối cùng bọn họ đều đã chết trong tay tôi.
Mà tôi, ẩn mình thêm vài năm sau đó, từ bên trên lớp tàn tro của Côn Du mà lặng lẽ tái sinh.
Rốt cuộc thì Côn Du cũng chết gục dưới đôi tay này.
Đôi tay tôi dính đẫm huyết nhục của nhà họ Côn, nhân quả gì đó, cũng nên luân hồi trở về như nguyên trạng.
"Đã lâu lắm rồi anh không nằm mơ, cho đến ngày hôm qua khi mà bác sĩ Diệp đến."
"Cảm ơn cậu đã đưa anh ta đến đây, tôi yêu cậu." Tôi chủ động hôn lấy người này.
Cậu ta trầm mặc mà tiếp thu nụ hôn này, cũng không có bất kỳ phản ứng gì khác, càng không tiếp tục hỏi thêm: "Đã đến thời gian xuất phát, chúng ta đi thôi."
"Được."
Diệp Tuyền là người mà tôi đã làm quen để thoát khỏi sự dây dưa của Côn Diễn trong suốt những năm học cấp ba.
Lấy buổi gặp mặt trong sinh nhật anh ta làm cơ hội, để rồi trải qua ba tháng như địa ngục. Sau khoảng thời gian đó, anh ta và người nhà lặng yên không một tiếng động mà biến mất. Tôi đã từng cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ nhìn thấy anh ta nữa.
Bên trong khu trị liệu rộng mở sáng ngời, khi lần đầu tiên nhìn thấy bác sĩ Diệp, tôi ngay lập tức biết được đó là anh ta.
Khí chất thanh lãnh xinh đẹp này, tôi từng bắt gặp trên một người khác, người mà cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên được.
Khi trước tôi chịu kết bạn làm quen với anh ta, cũng là vì chọn lấy một người gần giống với người kia nhất trong hết thảy mọi người xung quanh.
Với thân phận Diệp Tuyền, tác dụng và giá trị của anh ta đã mất đi. Nhưng với thân phận là bác sĩ Diệp, lại chỉ vừa mới bắt đầu.
Bất đồng với khi trước, lần này anh ta đến đây là vì để sám hối.
Trước khi tôi tiến vào phòng phẫu thuật, anh ta đã sám hối tất cả với tôi.
"Sau buổi gặp gỡ hôm đó, cậu đã mất tích. Tôi có cố tìm cách mấy cũng không thể thấy được cậu. Sau đó tôi đã báo cảnh sát, nhưng người mà tôi đợi được không phải là cảnh sát, mà lại là Côn Diễn."
"Tôi nằm trên cáng cứu thương bị anh ta đưa về nhà, nhìn thấy cha mẹ mình bị người đó uy hiếp đến mức không dám phát ra một tiếng động nào. Lại chỉ một lòng nhớ đến cái ngày cậu nói rằng muốn làm bạn với tôi, lý trí như đã vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh nhỏ, bị nhét vào trong một cái chai đóng kín nút, nghẹn ngào đến mức muốn phát điên lên, nhưng lại không thể thốt ra một lời nào, chỉ có thể vô lực mà nhìn hết thảy diễn ra trước mắt."
"Nhìn bản thân mình phạm phải tội ác."
"Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu buổi tụ họp sinh nhật hôm ấy, nếu tôi không nói những lời đó, liệu rằng kết cục có thể khác đi hay không?"
"Ai mà biết được, có lẽ đi." Lời này là để đáp lại anh ta, hay là đáp án cho nội tâm mình, tôi cũng chẳng rõ nữa.
Nhân quả luân hồi, có lẽ mọi thứ đã thật sự trở về như nguyên trạng.
"Những lời thông báo trong buổi gặp mặt hôm ấy, hay cả khi mở rộng tâm tình của bản thân cho cậu xem, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận cả."
"Vậy anh đang hối hận về điều gì?" Tôi nghe thấy tiếng nói của chính mình, lấy lời lẽ của người đứng ngoài cuộc, dùng danh nghĩa của đương sự mà đặt ra một câu hỏi.
"Tôi hối hận vì chính tôi đã hại em, là tôi hại em, chính là do tôi! Lục Trừng Tây, tôi đã hại em! Tất cả đều xuất phát từ nội tâm ghen ghét của tôi. Thời điểm Côn Diễn đến hỏi tôi kết quả của màn tỏ tình khi đó, tôi đã nói dối, tôi nói rằng em đã lựa chọn tôi. Lục Trừng Tây, đều do tôi hại em!"
"Nếu tôi chưa từng nói những lời đó, nếu tôi không hề nói dối, nếu tôi không ôm tâm lý ghen ghét anh ta vì dám quang minh chính đại mà thích em, tôi sẽ không hại em thành ra nông nỗi này phải không? Có phải nhờ thế mà tôi sẽ không hại đến cha mẹ mình, những người ngày đêm nơm nớp lo sợ vì thằng con trai không nên thân của họ phạm vào tội lỗi đúng chứ?"
"Loại người như tôi, vậy mà còn dám thổ lộ tình cảm của mình với em. Thật là... Không thể chấp nhận nổi! Là tôi có tội."
"Lục Trừng Tây, vì sao em lại không nói một lời nào? Em nói đi, có phải rằng tôi đã hại em không? Có phải là tôi đã hủy hoại cả cuộc đời của em hay không?"
Tôi đưa mắt trông về phía xa, biết rằng ánh sáng vẫn luôn ở bên ngoài cánh cửa sổ.
Tôi đáp lại những câu hỏi của người này. Lúc này đây, tôi đáp lại anh ta, cũng là tự cho bản thân mình một đáp án cuối cùng.
"Anh là thứ gì cơ chứ? Cuộc đời của tôi, sẽ không bị bất luận một kẻ nào hủy hoại."
"Vậy thật là... Thật tốt quá. Lục Trừng Tây, tốt quá, tôi không hề hủy diệt em."
Luân hồi kết thúc ngay tại thời khắc này.