Khi ấy là vừa lúc ánh mặt trời buông xuống, nắng vàng chói chang xuyên qua từng kẽ lá, chiếu xuống nhân gian những gì tươi đẹp ấm áp nhất.
Côn Du ngồi trên sô pha xử lý công việc, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng lật sách và thanh âm lộc cộc mỗi khi người kia đánh máy.
Tôi tắm mình trong ánh nắng đến mơ màng sắp sửa chìm vào giấc ngủ, bỗng tiếng sách rơi xuống sàn vang lên, khiến tôi chợt mà tỉnh lại. Một nửa thân mình vẫn là nắng vàng chói chang, nửa bên kia lại bị bao bọc trong màn đêm vô tận.
Bóng tối lạnh lẽo nhẹ nhàng khuếch tán, đầu gối bị thương lại nhói lên từng cơn ê ẩm.
Hắn chưa bao giờ là ngọn nguồn cho tất cả, mà hết thảy vốn chính là hắn, được sinh trưởng nên, bồi đắp nên từ hắn.
Nhìn đến tử vong, nghĩ đến hắn, nhìn đến tâm ma, vẫn cứ là nghĩ đến hắn, dù có đang nhìn vào bất kỳ điều gì, cũng đều không khỏi nghĩ đến hắn.
Sâm la loạn tượng (1), vạn quỷ khóc gào, hiện diện khắp nơi, không nơi nào không thấy.
👉 (1) Sâm la loạn tượng: Từ gốc là Sâm la vạn tượng (森羅萬像) - Vạn vật hiện tượng trên thế giới. Tác giả thay "vạn tượng" thành "loạn tượng" nhằm nhấn mạnh sự hỗn loạn của những sự vật đang quay cuồng trong tâm trí anh Lục mỗi giờ mỗi khắc.
Hắn nhặt quyển sách rơi dưới sàn và đưa nó cho tôi.
Tôi lạnh nhạt không thèm nhìn đến.
“A Trừng.” Hắn khẽ gọi.
“Di chúc của Côn Trì năm đó, có nhắc đến anh.”
Côn Trì đã chết được rất nhiều năm rồi, di chúc của ông ta không phải là tôi chưa từng xem qua, nhưng tôi cũng không thấy bên trong có nhắc đến mình chút nào cả.
Côn Du giấu nhẹm nó đi, giờ lại dùng nó để đối phó tôi, quả là lòng dạ trước sau như một, sâu không lường được.
Hắn đưa bản di chúc nọ đến trước mặt tôi, cũng chỉ có trách nhiệm đưa quyền công bố vào tay tôi. Thế nên dù cho tôi có bất kỳ thắc mắc nào, hắn cũng chỉ sẽ trả lời một cách qua loa mà thôi, thật là một nước đi cao thâm khó dò.
Nhưng tôi lại không muốn nhận lấy.
Tôi nhảy xuống bệ cửa sổ mà rời đi.
Hắn cho rằng tôi quá xem trọng một người đã chết.
Đó chỉ có thể là ảo giác của hắn.
Khi màn đêm dần buông xuống, chợt có tiếng súng vang vọng khắp không gian tĩnh lặng, tiếng người nói, những ánh lửa, lặng lẽ mà xâm lấn một cách từ từ và chậm rãi. Khói súng ngập tràn, ba giờ sáng, tiến thoái lưỡng nan, nháo loạn lên hết cả.
Côn Du đưa tôi cùng chạy ra mộ phần được chăm chút tỉ mỉ, thoát vội ra khỏi đống hoang tàn đổ nát đang nổi lửa từng cơn, bùn lầy vươn mình từ mớ xương cốt thối rữa của những kẻ đã khuất. Tôi không sợ sự mục ruỗng, tàn tệ, thối nát, tôi không quan tâm dù cho xác thân này có bị đoạt lấy, tôi chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào mới có thể kéo hắn vào trong màn đêm ăn thịt người này.
Trong màn đêm đen, kẻ điên thức tỉnh, nhảy một điệu hoà tấu cùng những bộ xương hình người.
Tôi cười lớn điên dại, tự mình lẻn vào trong mộ người chết hòng đạt được vĩnh sinh bất diệt.
“Không thoát được đâu, cậu không thoát được đâu!” Tôi hất tay hắn ra, lồng ngực phát ra những tiếng cười trầm vang, reo hò cổ vũ tôi tiếp tục bước về phía trước.
Hắn cầm khẩu súng trên tay, tóc mái rối tung, tôi dường như đã thấy được dáng vẻ sống dở chết dở của hắn trong phút mốt, không nhịn được mà lộ ra một nụ cười khoái trá.
“Là anh làm.” Hắn lạnh giọng kết luận.
“Cậu có biết mệnh lệnh tôi dành cho họ là gì không?” Tôi kiên nhẫn ngó xem dáng vẻ lụi tàn của hắn, cũng có thêm chút tâm tình mà chuyện trò cùng người này: “Nếu kế hoạch của tôi thất bại, vậy sau khi tận mắt chứng kiến tôi vẫn đang nằm trong vùng an toàn, họ sẽ tàn phá triệt để tòa dinh thự rộng lớn này, cũng như mở ra những cuộc thanh trừng vô thời hạn, nhất định sẽ không buông tha cho bất kể kẻ nào bên trong.”
“Dù cho cậu có thủ đoạn thông thiên, nhưng bọn họ lại là thế lực của phe thứ ba, là những tên lính đánh thuê chỉ muốn tiền không tiếc mạng. Đây là những gì tôi đã sắp đặt từ trước, đây là kế hoạch mà tôi định sẵn, Côn Du à, cậu định dùng cái gì để đáp trả lại tôi đây? Làm sao mà cậu có thể đấu lại tôi được chứ!”
“Tôi không hề muốn đấu với anh.” Hắn bình tĩnh mà nói.
Đáng chết! Đã chết đến nơi mà vẫn còn sức cãi cố! Còn trưng ra dáng vẻ giả tạo, ánh mắt không dung nổi một hạt cát cho ai xem chứ!
Tôi đi đến trước mặt hắn, nắm lấy đôi tay cầm súng của hắn mà đặt lên giữa trán mình, tàn độc thốt lên: “Không muốn đấu với tôi à? Mỗi lần cậu chĩa súng về phía tôi cũng không hề nghĩ như vậy! Những lúc đó, trong lòng cậu cũng vô cùng do dự không biết rằng có nên giết chết tôi hay không nhỉ? Sở dĩ cậu không động thủ, cũng bởi vì là tôi, là do tôi đã đi trước cậu một bước.”
“Đừng bày ra dáng vẻ như quỷ chết đó, đừng làm tôi kinh tởm thêm nữa!”
“Vậy tôi nên bày ra dáng vẻ như thế nào đây? Cầu xin anh sao?”
Tôi một phen cướp đi súng trên tay hắn, khẽ lộ ra một nụ cười đắc thắng: “Muộn rồi, có van nài ra sao cũng vô dụng cả thôi. Bởi vì tôi sẽ không buông tha cho cậu.”
Hắn không hề phản kháng trước động tác của tôi, tựa hồ muốn cho phút giây cuối cùng của đời mình được minh bạch: “Một vấn đề cuối cùng.”
Tôi tiếc nuối mà tỏ vẻ: “Mang theo thắc mắc của cậu mà đi tìm chết đi, địa ngục sẽ cho cậu một câu trả lời chính đáng, Côn Du.”
Tôi lạnh nhạt bóp chặt cò súng.
Nhưng ngoài dự kiến là khẩu súng trên tay vẫn im lìm thin thít.
Đây là một khẩu súng không hề có đạn!
“Cậu chơi tôi?!” Tôi phẫn nộ mà vứt khẩu súng đi. Chợt, chỉ thấy trong nháy mắt, hắn bổ nhào về phía tôi, hai thân thể va chạm vào nhau theo quán tính khiến tôi khó giữ được thăng bằng. Một viên đạn bất thình lình sượt qua mặt tôi, ngay sau đó, mưa bom bão đạn sau lưng bùng nổ dữ dội.
Những tên lính đánh thuê đó đã đuổi tới.
Hắn nắm chặt cổ tay tôi chạy nhanh về phía trước, tôi không khỏi nắm bắt cơ hội mà mỉa mai hắn: “Tuy rằng một mình cậu muốn thoát thân cũng không dễ dàng gì, nhưng cũng không phải là không thể. Vậy mà, sống chết trước mắt đã khó nói trước, lại còn mang theo một kẻ tàn phế, thật là chật vật mà.”
“Côn Du, hóa ra cậu cũng không khác những tên nhu nhược đấy là bao, là tôi nhìn lầm cậu rồi, những thứ vô dụng đó chung quy cũng sẽ có ngày huỷ hoại cậu thôi. Tôi thật sự là quá thất vọng về cậu, tôi không nên xem cậu trở thành đối thủ của tôi, cậu không xứng đáng.”
“Đây chẳng phải là điều anh muốn sao?” Hắn cũng không quay đầu lại mà đáp, cứ như chẳng sợ phải bôn ba chạy trốn trên đường dài, vẫn luôn luôn nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Cậu có ý gì chứ!” Tôi buột miệng thốt ra.
“Một vấn đề cuối cùng, bọn họ nghe lệnh của anh, vì sao anh còn muốn chạy trốn cùng tôi?” Hắn dừng bước, sau lưng là một vách núi cao sừng sững, nơi đây chính là ngõ cụt không còn đường lui.
Nếu đã bị vạch trần, vậy cũng không cần che giấu nữa, tôi lùi về phía sau vài bước, cười lạnh.
“Muốn nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của tôi sao?” Hắn tiếp tục nói.
“Bị tôi đoán trúng, anh thất vọng lắm phải không, anh định thẹn quá hoá giận mà tìm cách giết chết tôi đi?”
Tôi đánh gãy lời hắn: “Nếu cậu muốn kéo dài thời gian sống, thì mau tỉnh lại đi. Cậu cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho hai người kia sao? Tôi, nhất quyết không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.”
Lính đánh thuê đuổi đến đã vây quanh toàn bộ vách núi, tôi nhận từ họ một khẩu súng, chậm rãi lên đạn, nhắm thẳng đầu hắn mà bóp cò đầy dứt khoát.
Hắn nhanh nhẹn tránh được, nhưng bên sườn đã bị thương.
Tôi chậm rãi tiến về phía hắn, đi một bước lại bóp cò súng một lần, tôi không tin hắn có thể tránh thoát nhiều lần như vậy.
Khi một băng đạn đã hết nhẵn, cả người hắn đầy máu mà ngã ra trên nền đất, tứ chi, bụng, bả vai, nơi nơi rỉ máu nhiều đến không dứt, cứ như cả người hắn đang bị nhấn chìm trong một biển máu.
Thê thảm đến vậy, có nơi nào giống với cảnh tượng sát phạt lẫy lừng nhiều năm về trước?
Lính đánh thuê bước về phía trước, lần nữa đặt trên tay tôi một khẩu súng: “Đại ca, sao anh còn chưa giết hắn?”
Tôi không tiếp.