Cho dù là cậu ta muốn giết chết kẻ điên kia, hay là kẻ điên muốn giết chết tiểu thiếu gia, cũng chẳng hề quan trọng.
Tôi tìm được lưỡi dao nằm sâu trong thân thể cậu ta, rút ra mà lau khô bằng áo quần của cậu. Thế rồi, tôi nở nụ cười với một bản thân khác, sau đó nhấc dao, đâm thật sâu vào trong con tim mình.
Đã rong ruổi quá lâu rồi.
Đã rời đi quá lâu rồi.
Cũng nên trở về thôi.
Cũng nên trở lại thôi.
Ngày rời đi, tràn ngập thù hận, chết không nhắm mắt.
Khi trở về, xác thân bất tử, đoạt về được một kiếp sống mới.
Tại tầng thứ mười tám của địa ngục, cô hồn trở về nhân gian.
-
Ánh trăng đen đúa nhấp nhô dưới màn sương dày đặc.
Tượng Phật nhiễm huyết đi xuống thần đài.
Dã thú mắt mù bước lên đài cao.
Áo vàng phủ bụi trần.
Thế gian không có mắt.
Hoá ra không phải là tôi bị mù, mà là thế gian này lại chẳng có mắt.
Tôi ngồi dậy, cổ tay lại bị một bàn tay khác nắm lấy.
“Anh tỉnh rồi.”
“Trước đó dọa anh sợ rồi phải không? Yên tâm, em đã không chết.”
“Sao anh lại không nói một lời nào?”
“Xin lỗi anh, chỉ là em quá kích động.”
“Ôi, em quên mất, anh đã trở thành một người mù, anh không thể nhìn thấy được, anh sẽ không trách mắng em nữa.”
“Làm sao vậy, anh định tùy hứng đến lúc nào nữa đây, anh thật sự không muốn nói chuyện với em dù chỉ một lời thôi sao?”
Tôi cố tránh né, lại tránh không thoát được.
“Cậu là ai?” Tôi hỏi.
“Trừng ca, em vẫn là tiểu thiếu gia của anh đó nha.”
“... Cậu không phải.” Từ nay về sau, cậu ta không còn như thế nữa.
“Nhớ em rồi đi?” Hứa Thanh Hà nói.
“Buông ra.”
Cậu ta cầm tay của tôi mà đặt lên trên môi mình, khẽ hôn lên, ngữ điệu tràn ngập si mê: “Lục Trừng Tây, em nhớ anh chết đi được.”
Đáng tiếc, tôi cũng chẳng muốn được kẻ điên như cậu ta nhớ nhung.
Nhưng mà điều kiện cậu ta thực sự rất hấp dẫn, khiến cho tôi không cách nào có thể chối từ.
Người này nói: “Em có thể chữa trị cho đôi mắt của anh, thậm chí là gương mặt kia, nếu anh không muốn nó nữa, em cũng sẽ khiến cho nó biến mất, để cho những kẻ mơ tưởng đến nó, đến chết cũng không bao giờ tìm được.”
Kể từ những lời đầu tiên cậu ta thốt ra, tôi đã biết bản thân đã không thể nào cưỡng lại được thêm: “Cậu muốn cái gì?”
“Em không cần thứ gì cả.”
Đồ miễn phí, thường yêu cầu cái giá lớn hơn cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng ra được.
Cậu ta nói rằng cậu ta không cần gì cả, tôi không tin.
“Em biết rằng anh không tin, nhưng em không hề nói dối, bởi vì thứ mà em thật sự muốn, em đã nắm trọn trong lòng bàn tay từ lâu rồi.”
Tôi dùng sức tránh khỏi bàn tay của cậu ta, rồi cố vùng vẫy khỏi mớ kim tiêm đang găm trên tay mình: “Khi nào buổi trị liệu sẽ bắt đầu?”
“Anh gấp như vậy để làm gì? Trước hết, phải để vết thương của em lành lại đã, anh đâm một nhát rất sâu vào tay của em, đau lắm, không tin thì anh sờ thử xem.”
Hứa Thanh Hà nghiêng người qua hôn lên mặt tôi, đó không giống với một nụ hôn, mà lại hệt như chút an ủi hỗn loạn trên những vết sẹo dài của tôi. Mãi đến khi cậu ta đã an ủi toàn bộ những vết thương đang dần kết vảy liền da của tôi, mới thương tâm mà nói: “Em đau quá, Lục Trừng Tây, anh chạm vào em đi, giống như lúc anh an ủi tiểu thiếu gia đó, anh mau xoa tóc em đi, hôn lên em đi.”
“Tôi không hôn cậu ta.” Tôi nói.
“Em không phải là người đó, anh có thể hôn em.” Cậu ta nâng tay của tôi đặt lên đỉnh đầu của chính mình, lại sấn tới muốn hôn tôi.
Tôi nắm tóc của người này mà kéo ra phía sau, chậm rãi mà nói: “Ai cho phép cậu động đậy?”
Quả nhiên, cậu ta vẫn không hề nhúc nhích: “Em không động nữa, Lục Trừng Tây, anh đến đây hôn em đi.”
“Việc trị liệu cho tôi, ngày mai phải bắt đầu.”
“Được thôi, em đồng ý với anh, anh mau đến đây đi.”
“Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, cậu không được đến gần tôi.”
“Việc này em không thể đáp ứng anh được. Đừng quên, chính miệng anh đã cam kết với em. Anh có thể lừa dối em, nhưng nhất định anh phải luôn luôn dối gạt em, phải gạt em đến lúc cuối cùng cuộc đời. Lục Trừng Tây, anh không còn đường lui nữa rồi.”
Ngữ điệu nhút nhát của con mồi, dáng hình âm hiểm của một tay thợ săn.
Chú cún nhỏ đã chết, hiện giờ, kẻ kiếm tìm sự che chở lại là kẻ điên ký sinh lên tôi.
Kẻ điên không cần bất cứ thứ gì cả, cậu ta chỉ cần những lời dối gạt từ tôi.
Những lời dối gạt vĩnh viễn và hoàn toàn trần trụi.
Tôi khẽ chạm lên mái tóc mềm mại của người này, dối trá mà nói: “Tôi không đổi ý. Nhắm mắt lại đi, tôi muốn hôn cậu.”
“Được, em sẽ nhắm mắt lại, anh mau đến đây đi.”
Tôi đặt môi mình lên môi của cậu ta, cùng trao đổi một nụ hôn đầy dối trá cho lẫn nhau.
Đêm đó, tôi và cậu ta cùng ngủ trên một chiếc giường, tôi trắng đêm vẫn chưa hề ngủ, trong đầu chỉ quanh quẩn vô số kế hoạch nhằm diệt trừ người này.
Dáng vẻ lúc cậu ta ngủ không hề có chút phòng bị nào, tôi có thể dễ dàng vặn gãy cổ người này, khiến cho cậu ta lặng yên chết đi trong mộng ảo của riêng mình.
Lưỡi dao dùng để gọt hoa quả vào ban sáng vẫn còn đó, tôi có thể dùng nó để cắt đứt yết hầu của người này, chậm rãi mà gặm nhấm biểu cảm thống khổ cuối đời của cậu ta.
Hoặc là dùng lưỡi dao kia một lần nữa đâm thật sâu vào lồng ngực của cậu ta, ngắm thẳng vào trái tim nảy lên liên hồi nọ, khiến cho người này nhận lấy nỗi oan trái trong niềm kinh hãi tột cùng.
Dùng gối đầu, dùng đôi tay này, dùng lưỡi dao gọt hoa quả ở ngay trong tầm với, tôi có vô số phương pháp có thể dễ dàng giết chết cậu ta. Vì trong mắt tôi, con người này chỉ là một cái xác đã dần mục rữa mà thôi.
Nhưng... Sau khi giết chết cậu ta thì sẽ như thế nào?
Tôi đã rất vất vả mới có thể bò ra từ cơn ác mộng lâu dài đằng đẵng này, mới có thể tìm về con tim đã đánh mất của bản thân, chẳng lẽ vẫn chẳng thể làm được điều gì khác sao? Thậm chí là không thể có được quyền tự quyết của riêng mình sao?
Một cuộc sống như vậy, khác nào với những giấc mộng đó chứ?
Nếu đây là cái giá để có thể lần nữa trở về nhân gian...
Vậy thì được thôi.