Cậu ta đưa tôi đến phòng mình.
Cậu ta đẩy ngã tôi lên giường.
Cậu ta cưỡi trên người tôi, cúi đầu mà hôn lên khắp gương mặt tôi, mang theo chút nào đó sứ mệnh trang nghiêm mà thần thánh, thần sắc nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Cặp mắt kia phản chiếu chân thật gương mặt đang ngây dại của tôi, cứ như bản thân tôi vẫn đang sống dưới cái nhìn chăm chú của thần linh nơi giáo đường, tận mắt chứng kiến bản thân tiếp thu sự phán xử của ngài, tự thân đón lấy thần dụ mà không cách nào chống đỡ ——
Tội ác và trừng phạt chất chồng, không cách nào dung thứ.
“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”
Hứa Thanh Hà hôn lên mi mắt tôi, trong nháy mắt, tôi cảm thấy như hai mắt mình đã bị đào ra bên ngoài.
Chỉ vì tôi biết, lúc này đây, cậu ta không hề nói dối.
Chỉ là tôi không chút động đậy.
Có cái gì đó đè trên người tôi, không phải là Hứa Thanh Hà, mà là một thứ khác.
Nó đè thật mạnh trên cơ thể tôi, như một tòa núi lớn không thể lay động, khiến tôi chẳng thể động đậy dù chỉ một chút.
Đó là thứ mà tôi từng đoạt lấy từ trong tay cậu ta mà vứt bỏ, hiện tại, nó đã trở về, nó đã trở về để tìm tôi.
“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”
Hứa Thanh Hà đặt một nụ hôn trên môi tôi, cạy mở khớp hàm của tôi, lưỡi cùng lưỡi hòa tan bên nhau.
Cậu ta hủy diệt toàn bộ khổ đau ở đầu lưỡi nơi tôi, nụ hôn quá nhẹ nhàng, quá mềm mỏng, không kiêng nể bất cứ thứ gì mà thể hiện sự trân trọng tuyệt đối của người này, cứ như muốn đem tôi vùi lấp trong bụi trần khổ ải mà cậu ta sáng lập, khiến một tôi mù lòa không có cách nào thoát khỏi.
Tôi không thấy được sương mù tràn ngập đêm tối.
Tôi chỉ nghe thấy lời tuyên án trang trọng từ trong miệng cậu ta.
Chân lý như núi cao, ép tôi đến thở không nổi.
“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”
Cậu ta cởi bỏ từng khuy áo của tôi, bàn tay bao trùm lấy lồng ngực ấm nóng của tôi, môi và răng hành tẩu cùng khắp thân thể tôi, hô hấp nóng cháy thiêu đốt con tim tôi, mà đem nó nắm chặt nó trong tay mình.
Tôi mở to hai mắt, chỉ thấy mỗi đêm tối và sương mù tràn ngập, không thấy được cảnh tượng thế gian thái bình giả dối.
“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”
Nụ hôn của người này dừng trên bụng tôi, tựa như còn chưa biết đủ, còn muốn phá vỡ ổ bụng, còn muốn nuốt trọn tất thảy tâm can tì phổi của tôi vào trong bụng.
Nỗi sợ bị ăn mất thức tỉnh từ nơi sâu thẳm nhất của linh hồn tôi, nỗi sợ một khi đã xuất hiện, lại chẳng cách nào có thể ngó lơ được.
Không, không thể bị nuốt trọn!
Lúc trước tôi nên cầm lấy lưỡi dao kia, nên thọc thật mạnh vào thân thể người này, vặn gãy cổ cậu ta, đào lấy con tim từ trong lồng ngực đó, hung hăng bóp nát nó rồi vứt lại trên nền đất!
Chỉ là khi này, trong tay tôi không hề có dao, lại chẳng thể nào giết được cậu ta.
Khi đó tôi không nên chần chờ thêm, khi đó tôi không nên làm những giao dịch đáng chết đó cùng người này. Khi đó tôi nên dùng một dao mà giết chết cậu ta, một lần không được, hai lần không được, tôi còn vô số lần khác, chỉ cần tôi bất tử, tôi sẽ có vô số lần cơ hội để có thể diệt trừ tận gốc người này.
Khi trước... Vì sao lại nhớ đến khi trước?
Là bởi vì lúc này, tôi sắp chết rồi sao?
“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”
Không... Đừng nói nữa... Đừng nói nữa... Câm miệng... Mau câm miệng lại cho tôi!
Tôi không cần!
Từ lúc tôi vứt bỏ thứ tình cảm nhơ nhuốc của cậu xuống, tôi đã không còn muốn nó thêm một lần nữa! Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ cần đến, nhưng các người lại một vừa hai phải muốn áp đặt nó lên tôi!
Tôi đã làm gì sai cơ chứ?
Cái gì mới là đúng đắn? Cái gì mới là sai trái?
Thứ mà các người áp đặt lên tôi, tôi không muốn, vậy là sai trái. Thứ mà tôi muốn áp đặt lên các người, các người không chấp nhận, vậy là các người sai!
Kẻ duy nhất mắc sai lầm không chỉ có mình tôi, vì sao phải chọn tôi cơ chứ?
“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”
Nụ hôn kia dừng lại bên rốn, dừng ở bụng nhỏ, dừng ở dục vọng nằm bên dưới lớp quần mỏng. Có thứ gì sánh được nữa không? Rõ ràng là thân thể của chính mình, nhưng người khác lại có thể từ đó mà đạt được khoái cảm, mới nực cười làm sao.
Dục vọng và bệnh trạng sinh sôi nơi dòng máu dị dạng, vặn vẹo. Vây khốn tôi, đến tột cùng là cái gì?
Bần cùng? Mẫn cảm? Đa nghi? Bóng ma thời thơ ấu? Gia đình máu mủ? Tự ti? Kỳ thị? Hồi ức? Hay là thứ không có khả năng nhất... Tình yêu?
Ngày bé bản thân không hiểu tình yêu là gì, chỉ mong cầu có thể sống sót vượt qua.
Lớn lên đã nhìn rõ được tình yêu, nhưng cầu mà không được.
Sau khi trưởng thành bản thân đã không còn muốn yêu nữa, lại bị ép buộc liên lụy đến.
Lấy danh nghĩa tình yêu, giao kết tội ác và trừng phạt, từ nhỏ đến nay, chưa một kẻ nào từng hỏi xem tôi có muốn hay không.
“Lục Trừng Tây, em yêu anh.”
Dục vọng tiếng vào khoang miệng đầy ẩm ướt.
Bên trong sào huyệt đầy ấm áp, rắn độc và loài kiến hôi tung hoành, những bóng ma ngự trị trên khắp muôn nơi.
Sao có thể là cảnh tượng thế gian thái bình giả dối?
Đây rõ ràng là sâm la loạn tượng, vạn quỷ lan tràn!