Đối phương chỉ là vật dẫn, chính tôi là kẻ đã trao ý nghĩa cho người này.
Chỉ là, chỉ là nên làm thế nào, mới có thể thu hồi thứ đó trở về bên mình?
Dã thú tôi không thấy được ở trên người tôi rong ruổi, khiến tôi dần chìm đắm bể dục, càng lún càng sâu.
Hứa Thanh Hà hôn lên những giọt nước mắt của tôi, hỏi rằng có phải cậu ta khiến tôi đau hay không.
Tôi chỉ phát ra những tiếng khóc nức nở, lại không thể tìm lại tiếng nói của riêng mình.
Cậu ta sẽ không bao giờ biết, rằng tôi khóc, không phải là vì tôi đau đớn. Mà bởi vì động tác của người này quá mức thành kính và trân trọng. Cậu ta xem tôi như một thứ trân bảo quý giá mà đối đãi, khiến tôi chỉ có thể lẳng lặng mà khóc rống.
Nhưng tôi đã từng thẳng tay ném nó xuống, rõ ràng là tôi không hề muốn. Vì sao, vì sao khi lần nữa đối diện với nó, tôi vẫn khóc đến rối tinh rối mù?
Là bởi vì ở hôm nay đã tiếp nhận lời phán xử?
Hay là lời thỉnh cầu trước khi chết của tiểu thiếu gia?
Tôi không thể nghĩ ra, cũng không thể tưởng tượng được thêm, thể xác chết đuối đã không còn sức lực để tự hỏi chính mình.
Thân thể bị bế lên, tiểu thiếu gia ở bên tai tôi gọi một tiếng "Trừng ca", nhưng người nói chuyện lại là Hứa Thanh Hà.
"Lục Trừng Tây, em yêu anh."
Lửa cháy lan ra đồng cỏ, bể dục đốt người.
Nó không thiêu chết tôi, nhưng tôi lại không thể nào chạy thoát.
-
Tôi mở to đôi mắt đen láy, dùng nó để mò mẫm thứ ánh sáng đắt đỏ trong màn đêm tối đen này.
"Hứa Thanh Hà." Tôi gọi tên của người nọ.
"Em ở đây."
Tôi tìm được cậu ta, khẽ đặt lên vầng trán người này một nụ hôn chào buổi sáng: "Buổi sáng tốt lành."
Cậu ta chưa phản ứng ngay, mà buông lời phủ nhận: "Lục Trừng Tây, anh không thể nhìn thấy được, em không trách anh. Nhưng em chỉ muốn nói cho anh rằng, em không phải là người kia."
Tôi cười khẽ: "Cậu so đo cái gì? Rõ ràng là tôi đã gọi tên của cậu, chỉ mới là ngày đầu tiên, chẳng lẽ cậu đã muốn nộp đơn ly dị rồi sao?"
Tôi ngồi dậy, vươn tay chạm đến khoảng không vô định trong không gian này. Thứ nên xuất hiện ở nơi đây, nó vẫn sẽ luôn nằm yên ở lại, không di dời đi đâu cả.
Chỉ cần tôi giơ tay, đã có thể chạm đến rồi.
Nếu ý nghĩa thực sự của nó là tôi đã trao đi, nghĩa là tôi cũng có thể tự mình thu hồi trở về.
Tôi sẽ.
Ngón tay của Hứa Thanh Hà leo lên sau lưng tôi, lòng bàn tay dọc theo xương sống mà trượt dài xuống dưới, chậm rãi nói: "Lục Trừng Tây, anh lại đang có ý định gì đây?"
Tôi quay đầu lại nhìn người này: "Cậu không muốn sao?"
Cậu ta bỗng biến thành một kẻ câm, một lát lâu sau mới chịu phát ra tiếng: "Em muốn."
Tôi lại cười, có lẽ là vì thấy được cậu ta.
"Muốn làm không? Tôi sẽ ngoan ngoãn thực hiện nghĩa vụ của một người vợ mẫu mực."
Cậu ta vây lấy tôi từ phía sau, lòng bàn tay bao trùm ổ bụng tôi, lời nói không rõ ngữ điệu, lại như không phải là lời bông đùa: "Cũng bao gồm sinh con cho em sao?"
"Điều này hẳn là không thể."
"Em muốn để Trừng ca mang thai đứa con của em."
"Đừng gọi tôi là Trừng ca."
"... Em bắt đầu ghen tị với tên ngu xuẩn kia rồi."
"Chính cậu tự mình giết chết cậu ta, buông ra những lời ghen ghét thế này, cậu thực sự không có tư cách."
"Lục Trừng Tây, anh hy vọng người sống sót hôm đó là ai?"
"Cậu muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"
"Nói thật."
"Là cậu."
Hứa Thanh Hà im lặng một lát, rồi cười khẽ: "Anh lại gạt em."
"Cậu cũng biết là không giống mà."
Tôi đẩy cậu ta ra, xuống giường mặc quần áo. Hứa Thanh Hà tự mình chọn cho tôi áo sơ mi trắng và quần dài màu đen. Ngón tay cậu ta lướt nhẹ qua hông tôi, khẽ nhét những vạt áo thừa vào trong quần, cứ như đang thực hiện một cái ôm buổi sáng. Sau khi cậu ta đã buộc thắt lưng cho tôi xong, lại nói tiếp: "Lần đầu tiên em gặp được anh, em đã cảm thấy rằng dáng vẻ của hiện tại mới hợp với người như anh."
"Vì cái gì?"
"Anh quá sắc bén, chỉ liếc nhìn một cái lại giống như đã bị anh đâm cho bị thương vậy. Anh mù loà cũng là việc tốt. Anh không thể nhìn thấy, em mới có thể giữ chân anh lại. Anh nói xem, em sẽ cam tâm tình nguyện khiến cho anh khôi phục thị lực sao?"
Tôi ôm cổ người này, hôn lên gò má của cậu ta, mỉm cười hỏi: "Hứa Thanh Hà, cậu sẽ thế chứ?"
Đôi tay của Hứa Thanh Hà ghì chặt eo tôi, trầm giọng mà đáp: "Em sẽ."
"Sẽ yêu tôi sao?"
"Lục Trừng Tây, em yêu anh."
Vì thế tôi nghe thấy câu trả lời của chính mình: "Tôi cũng yêu cậu."
Hứa Thanh Hà, tôi sẽ yêu cậu.
Tôi sẽ yêu cậu, đem ý nghĩa mà tôi đã tìm được ở người khác trao lại cho cậu.
Tôi sẽ yêu cậu, khiến cho bản thân mình thoát khỏi những ảo tưởng đáng sợ.
Tôi sẽ yêu cậu, không vì điều gì khác, mà chỉ để thấy cậu được chết thêm một lần nữa.
Tại vùng đất thánh khiết và chết chóc, nhất định phải có người trở thành giáo đồ đáng tin cho nó, không phải tôi, mà phải là chính cậu.
Người đã chết, vẫn nên nằm yên dưới vũng bùn lầy lội, ngủ mãi không tỉnh. Cậu không nên bò dậy cản trở con đường tôi đi, càng không nên ngăn cản tôi trở về nhân gian.
Vì có thể chạm tay đến thứ mà bản thân mong mỏi, tôi đã phải trả giá nhiều đến thế nào, sao có thể cam nguyện vứt bỏ hết thảy?
Việc đã ra quyết định, tôi cũng sẽ không bao giờ hối hận.
Những thứ mà người khác áp đặt cho tôi, tôi chưa bao giờ muốn cả.
Nhưng tôi sẽ yêu cậu, Hứa Thanh Hà, đây là quyết định mà tôi đã suy tính kỹ lưỡng.
Những dối gạt này, tôi sẽ theo đến cùng, mãi đến vĩnh viễn.
Không hề hối hận.