Đám người mặc đồng phục kia làm xong công việc liền rời đi, trong căn nhà lớn nằm ở tầng 5, chỉ có một mình cô. Viên Tịch mở cửa kính ở ban công, vén màn lên, nhìn thấy bình minh đang hiện dần trước mắt, đã lâu cũng không tận hưởng cảm giác yên bình như vậy.
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, cô nên nghĩ về thực tại thì hơn. Balo đâu? Vali đâu? Điện thoại đâu? Viên Tịch chạy vào phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy giấy note mà Yến Huân để lại, đọc xong cô liền cầm tấm thẻ mà anh ta đặt ở gần đó.
Khuôn mặt cô nhăn nheo lại, Viên Tịch nghiến răng, đây là ý gì chứ. Yến Huân thay mặt ông nội anh ta báo đáp cô? Ban đầu đã nói không cần rồi mà. Nhìn thấy chiếc balo vẫn còn nguyên vẹn ở một góc, Viên Tịch mang vẻ mặt cưng chiều chạy đến, ôm lấy nó vào lòng, xem nó như bảo bối của mình vậy.
- Cục cưng, tên khốn nào dám vứt em vào một xó như vậy? Tội quá...
Viên Tịch mở chiếc balo màu xanh dương ra, bên trong rất nhiều đồ đạc cá nhân, nhiều đến mức chiếc balo trở nên căng ra. Đều là đồ dưỡng da bình dân, lược, chun buộc tóc, son, khẩu trang, bút, thước,... May mà chiếc xe máy với đồ đạc khác không mang đi được đều gửi qua nhà dì, chứ nếu không chắc vì Yến Huân mà cô càng nghèo hơn mất.
- Đây rồi.
Tìm thấy điện thoại trong một ngăn nhỏ, khuôn mặt Viên Tịch trở nên vui mừng, lấy dây sạc điện thoại ở trong túi ra, dù sao đây là điện thoại cùi bắp nhưng pin lại mạnh như năng lượng Mặt Trời, đến giờ vẫn ở mức 17 %.
Vừa cắm sạc, một cuộc điện thoại gọi đến, Viên Tịch nhăn mày nhưng vẫn nhấn nghe. Chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.
- Xuống đây, tôi cho cô 10 phút.
Giọng nói lạnh lẽo này đến tận tầng 5 cô còn cảm giác được, phòng ngủ không mở cửa sổ nhưng băng bắc cực cứ lởn vởn đâu đây. Biết ngay kẻ đó là Yến Huân, cô mạnh giọng đối đáp.
- Đừng nói là anh đưa tôi đi học?
- Ừm.
- Anh điên rồi, anh có biết tôi là ai không? Có biết tôi là ai không? Anh đánh mất chính mình từ khi nào vậy?
Lời mới của cô thừa nhận rõ, Yến Huân là người giàu có quyền lực, còn cô chỉ là một cô gái mồ côi nghèo hèn, đi chung với nhau? Làm gì có chuyện hoàng đường đó, nói trắng ra là anh ta muốn một phen chấn động trường quý tộc thì đúng hơn.
Yến Huân đứng phía dưới, trong xe có tài xế chở sẵn, trên người mặc bộ đồng phục rất gọn gàng, ngước mắt lên trên, cất giọng.
- Tôi không đánh mất chính mình, tôi cũng chưa bao giờ đánh mất chính mình. Tôi làm là vì ông nội dặn dò như vậy thôi, cô còn 9 phút 45 giây.
Nói xong Yến Huân cúp máy, anh trở về trong xe, sáng sớm thời tiết rất lạnh, đứng bên ngoài đã không chịu nổi rồi.
Viên Tịch trên tầng 5 vẫn ngơ ngác, vì ông nội thật sao? Hay chỉ là lấy cớ đó để làm trò mèo gì với mình? Với ai thì không chứ với Yến Huân, Viên Tịch rất đề phòng.
Cô lắc đầu không muốn nghĩ ngợi, nhìn đồng phục nữ đã được đặt sẵn ở trong tủ quần áo, cô lấy nó khoác lên người mình, không rảnh rỗi mà ngắm nghía, chỉ còn 7 phút nữa thôi.
Viên Tịch đánh răng rửa mặt, tô thêm chút son xinh xắn, đeo giày, nhưng mà sách vở đâu, balo còn chưa kịp lấy hết đồ ở bên trong ra.
Cô mặc kệ, dù gì việc này là do Yến Huân tự chuốc lấy, sách vở cô đều để ở vali, bây giờ thì chiếc vali đã đi về tỉnh nào rồi. Vừa đi vừa nhấn thang máy xuống, cô nhân cơ hội đó buộc mái tóc lên, cầm chiếc lược nhỏ trên tay, chải nhẹ mái thưa ở trên trán, tóc đuôi ngựa màu ánh nâu pha thêm chút nổi bật.
Ra đến tầng dưới cùng, nhìn thấy chiếc xe đậu ở gần đó, vừa hay 1 phút 28 giây. Viên Tịch dừng chân lại trước cửa, thấy Yến Huân ngồi ghế sau, ghế phụ gần tài xế không ai ngồi, cô liền mở cửa, nhưng mở mãi vẫn không được.
Tấm kính phía sau dần hạ xuống vài cm, giọng nói của Yến Huân vọng ra.
- Lại đây ngồi.
Thì ra anh ta biết âm mưu của cô từ trước rồi, thật không hổ danh là trùm trường mà. Mở cửa xe ngồi vào trong, Viên Tịch không muốn đụng đến Yến Huân, cô ngồi nhích sang khá xa anh ta, anh ta ngửi mùi mà hắng giọng.
- Hôm qua say khướt còn cố tình ôm tôi, hôm nay sao lại ngồi xa như vậy?
Viên Tịch đỏ mặt nhìn anh, cô nhăn mày, cô chỉ nhớ lúc được Yến Huân chở trên đường cao tốc, còn lại thì đột nhiên quên béng đi. Cô vô cùng nghi hoặc, nhắc đến mới nhớ, khi ấy cô đã làm gì? Đã tự mình hạ thấp bản thân như thế nào chứ?
- Khi đó... khi đó tôi ôm anh?
- Ừm.
- Còn gì nữa không?
Yến Huân đưa mắt nhìn Viên Tịch, ánh mắt chẳng mấy dịu dàng như lúc cô đang say, dường như bên trong có tia sát khí mà Viên Tịch cảm nhận được, tuy vậy cô không hề sợ hãi.
- Cô không nhớ?
- Tôi không nhớ.
Yến Huân thất vọng không muốn nhìn, đưa mắt về hướng khác, anh muốn gặp cô để bắt cô chịu trách nhiệm về vụ "cưỡng hôn" lần trước, vậy mà khi gặp lại, Viên Tịch chỉ nhả ra ba chữ "tôi không nhớ", đây là đang chọc tức anh nhưng anh lại không thể tìm ra lỗi của Viên Tịch.
Cô ngơ ngác nhìn tên điên này đang có biểu cảm kì quái, gắng gượng hỏi.
- Rốt cuộc là hôm qua...
- Là cô cưỡng hôn tôi.