• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm đó bất ngờ thay Ladonna đã nhắn tin hỏi thăm Viên Tịch, cô vừa đánh răng từ nhà vệ sinh đi ra, vài lọn tóc vẫn còn đang dính nước.

Viên Tịch cầm điện thoại lên, bấm vào tin nhắn chờ, đập vào mắt là ảnh đại diện của một cô gái với thân hình nóng bỏng. Đến ngay cả cô là một cô gái còn ngỡ ngàng với cơ thể này, nếu là đàn ông khác thì sao chứ.

Lướt qua hai dòng tin nhắn chào hỏi lịch sự của Ladonna, Viên Tịch nhẹ nhàng trả lời lịch sự lại với cô ta. Sau đó cô cũng giống như những người khác, tò mò về cô gái lai Tây xinh đẹp mà nhấn vào xem trang cá nhân.

Đa số Ladonna thường up ảnh về cuộc sống đời thường, có một số tấm hình du lịch nhưng không mấy cụ thể. Trong lúc vô tình, Viên Tịch nhìn thấy một tấm hình được ít người biết đến, là bóng lưng của giáo viên dạy múa đang ngồi phơi nắng ở công viên.

Nhìn kĩ thì không giống công viên cho lắm, nói thật thì đó là một căn nhà lộng lẫy được xây dựng đẹp đẽ và rộng rãi như công viên.

- Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Không chỉ khung cảnh mà cả cơ thể của Ladonna cũng vậy, vóc dáng của cô ta Viên Tịch vẫn nhớ mang máng đã từng nhìn thấy. Nhưng hình như tấm hình mà Ladonna up lên mạng xã hội vẫn thiếu điều gì đó.

Một lúc sau Viên Tịch ngủ thiếp đi, trên tay vẫn còn cầm điện thoại, tiếp đến, một dòng tin nhắn của Ladonna hiện lên nhưng Viên Tịch không thể trả lời.

Nhà trường có một số công việc quan trọng và gấp rút nên phải bàn bạc vào sáng sớm hôm nay, lịch học sẽ dời muộn hơn thường ngày, vì vậy mà Viên Tịch đến trễ hơn dự kiến. Khi đến nơi, mọi người đã tụ tập canteen đông đủ.



- Em gái đến rồi sao?

Vừa xuất hiện, Hàn Diệp đã mở miệng chào hỏi trước, ngoài Yến Huân cô vẫn thân thiết với Hàn Diệp hơn những người còn lại. Dù sao Viên Tịch và cô gái này sống gần sát nhau, có thể nói là hàng xóm của nhau, được coi là khá thân thiết.

Viên Tịch chỉ cười lịch sự nhìn Hàn Diệp sau đó ngồi xuống chiếc ghế mà Yến Huân đã kéo ra sẵn.

- Kì nghỉ Tết của cậu thế nào? Sao mặt lại uể oải như vậy?

- Hazz... chẳng ra làm sao.

Viên Tịch buông lời thản nhiên, ngay sau đó Yến Hoa bên cạnh tiếp lời.

- Kì nghỉ Tết chúng tôi còn muốn về quê của cậu.

- Về quê tôi làm gì?

Viên Tịch ngơ ngác nhìn Yến Hoa, ngay lập tức Vương Nhậm ở phía đối diện ghen giọng vào.

- Bạn bè mà? Nên biết về mọi thứ của nhau chứ?

Nghe đến hai chữ "bạn bè", có thể nói hai chữ này là hai chữ nhạy cảm đối với cô. Hiện tại Viên Tịch nào tin tưởng bạn bè, những năm cấp hai cô còn bị bạn thân gần 10 năm phản bội, đối với những mối quan hệ thân thiết khác cô không mấy kì vọng nhiều.

Ngay cả Thẩm Hy cũng vậy.

Nhưng những người trước mặt là bạn của Yến Huân, trong lòng mọi người cũng thầm khẳng định cô là bạn của bọn họ, chẳng lẽ cô chỉ xem họ là những người xã giao thôi sao?

Trước câu hỏi của Vương Nhậm, Viên Tịch chỉ cười nhạt đáp.



- Tất nhiên rồi, có dịp sẽ về.

Cuộc nói chuyện lúc đầu khá ngượng nhưng về sau lại rôm rả hẳn, Lục Hữu Diên ngồi gần đó liếc mắt nhìn Viên Tịch, khóe môi vẫn ngậm ống hút.

- Tôi cảm thấy cọp cái nhà tôi hơi khác nhỉ?

Viên Tịch ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.

- Khác sao? Thấy tôi xinh đẹp hơn à?

Sự tự luyến của một người bình thường sẽ dần dần tăng lên hoặc dần dần ít đi, nhưng sự tự luyến của một người đẹp sẽ càng ngày càng cao nếu họ phát hiện bản thân họ đẹp. Và Viên Tịch đang nằm trong trường hợp đó, nếu nói cô là tuyệt sắc giai nhân thì quả là không đúng bởi Viên Tịch chưa đạt đến mức đó.

Còn nói về hoa khôi thì Viên Tịch dư sức đạt top 1 trường quý tộc, chỉ là nơi đây dành cho những người quyền thế quen rồi, nhan sắc đối với họ không quan trọng. Vậy nên danh xưng hoa khôi gì đó đa số không ai quan tâm.

Lục Hữu Diên nhếch môi cười khinh bỉ, khi nhìn anh ta, Viên Tịch đột nhiên nhớ ra gì đó, mở miệng.

- Tôi có tin vui muốn báo cho cậu.

- Tin gì?

- Bạn gái hiện tại của anh đang là giáo viên văn nghệ trong trường mình đó. Nghe nói chỉ dạy khoảng 1 tháng thôi.

Lục Hữu Diên đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt ngạc nhiên, giọng nói lớn hơn bình thường.

- Em nói thật sao? Ladonna á?

- Thật mà.

- Hay lại là chiêu trò gì? Yến Huân, tôi thấy bạn gái cậu không được.

Lục Hữu Diên tỏ vẻ không tin, dáng ngồi kiêu ngạo như không xem ai ra gì, tiếp tục cầm ly nước lên uống cạn.

Yến Hoa chỉ lặng lẽ nghe ngóng, cô nằm trong đội văn nghệ nên cô biết đâu là thật đâu là giả.

- Anh Diên, anh nên chấp nhận sự thật. Nếu em đề cử anh tham gia đội văn nghệ thì sao nhỉ? Bạn gái dạy bạn trai học múa, nghĩ thôi là đã thấy thú vị rồi.

- Tôi đồng ý.

Yến Huân ngồi bên cạnh nghe bạn gái và em gái trêu chọc Lục Hữu Diên, trong ánh mắt không che dấu được sự vui vẻ hiếm có. Hôm trước đúng thật Viên Tịch có nói cho anh nghe về giáo viên dạy múa nhưng không đề cập đến người này là ai, khi tiết lộ lại khiến anh giật mình.

Hóa ra là người quen.

Nếu để Viên Tịch tiếp xúc nhiều với Ladonna, chắc chắn mối quan hệ của cả hai sẽ xảy ra vấn đề.

Tuy Ladonna vẫn là bạn gái Lục Hữu Diên, nhưng đâu biết được một ngày nào đó chia tay, cô ta sẽ quay về tán tỉnh anh thì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK