- Lần sau đánh nhau thì nhớ gọi anh trước, hiểu không?
- Em biết rồi.
Biết cô tủi thân, Yến Huân cũng biết điều đó vì vậy nên đã không chần chừ anh mà sẽ tìm mọi cách khiến đám người đó sống không yên ổn.
Trước mắt là như vậy, sau này khi anh đã có quyền có thế, chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngẩng đầu lên.
- Yến Huân, Hàn Diệp hình như còn bị thương nặng hơn em.
Anh đưa mắt liếc cô, chỉ nhàn nhạt nói.
- Bản thân em còn lo chưa xong, muốn lo cho người ngoài nữa sao? Hơn nữa Hàn Diệp có Vương Nhậm chăm sóc rồi.
- Chẳng phải là đã chia tay rồi sao?
- Chia tay?
Yến Huân ngỡ ngàng khó hiểu mở miệng, anh rõ ràng đã nghe từ miệng Vương Nhậm nói bọn họ chỉ chiến tranh lạnh và dần im lặng. Sao hội phụ nữ đã đồn là bọn họ đã chia tay, chẳng lẽ Hàn Diệp không hiểu được ý tứ của Vương Nhậm sao?
Vốn dĩ khoảng thời gian này phía nhà trai chuẩn bị tất bật cho một số kì thi quan trọng nên mấy chuyện cá nhân bị bắt ép gác lại một bên. Tuy Vương Nhậm không muốn mọi chuyện chậm trễ nhưng cũng không thể cãi lời cha mẹ.
Bây giờ Hàn Diệp và Vương Nhậm có lẽ đã làm hòa rồi.
Những ngày này Viên Tịch được Yến Huân chăm sóc tới lui, tiện thể ở nhà nghĩ ngơi tập thể dục, nghỉ học một thời gian. Không hiểu môn thể dục mà anh luyện cho cô là gì, chỉ cảm thấy cơ môi càng lúc càng dãn ra.
Ở phía Hàn Diệp và Vương Nhậm cũng dần thuận buồm xuôi gió, bọn họ rất ít khi cãi nhau, lần cãi nhau lớn như lần này có lẽ là lần cuối cùng của hai người họ. Có thể nói là đáng sợ chết khiếp...
Vì ở nhà nhiều ngày nên Viên Tịch không rõ tình hình ở trường như thế nào, ngay cả một tin nhắn của Thẩm Hy cũng không có, nhưng như vậy cũng tốt, cô không tiếc.
Ngay từ ban đầu cả hai đến với nhau vì mục đích và nghi ngờ, ra đi như vậy quá ổn thỏa rồi, Thẩm Hy quả là thâm sâu, nhưng Viên Tịch biết cách luồn lách để không phải bị dắt đi như con chó.
Bạn gái trùm trường quả là lợi hại rồi...
Vừa đi đến trước cổng trường, nét mặt vui vẻ của Viên Tịch và Yến Hoa dần tái đi khi thấy cô gái trước mặt. Cô muốn ở lại nói chuyện xem trò vui, còn Yến Hoa thì chẳng tiếc muốn cô tránh xa cô gái độc địa kia.
- Đi thôi, con người này có gì phải nói chuyện.
Thẩm Hy đứng ở đối diện nghe thấy, đôi lông mày dần nhăn lại, bộ dạng nhếch nhác của cô ta nhìn đã biết bị ba mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà vì phá hoại, may mà Yến Huân ra tay nể nang, còn không thì cái mạng của cô ta cũng chẳng còn.
Viên Tịch nhìn người bạn từng thân thiết, chỉ cảm thấy nực cười.
- Khoan đã, cậu vào lớp trước đi, để tôi.
- Được rồi, đi nhé.
Nơi bọn họ đứng cách cổng trường không xa, chỉ thấy Thẩm Hy nắm chặt vạt váy bần thỉu nhếch nhác, khuôn mặt cúi gằm xuống, lời nói nhỏ nhẹ dễ nghe.
- Tiểu Tịch, tôi xin lỗi. Là do tôi quá xấu xa nghe lời người khác nên mới như vậy.
Cô biết Thẩm Hy cũng là người của Lưu Khang Hựu, cái tên đó bám bọn họ dai như đỉa, thật không biết tự lượng sức mình, toàn chui đầu vào chỗ chết, mà đồng bọn của anh ta cũng chẳng ra gì.
Viên Tịch khoanh tay trước ngực, ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn Thẩm Hy.
- Nếu cậu biết thân phận làm bạn của tôi thì mọi thứ có thể đã khác rồi. Cậu rất giống chị gái Mạn Mạn của tôi, vậy nên ngay từ bạn đầu tôi mới đồng ý làm bạn với cậu. Cậu nghĩ tôi sẽ ngu ngốc dễ dàng làm bạn với người lạ trong ngôi trường tài phiệt này sao? Không có đâu. Chỉ tiếc là khuôn mặt này của cậu cả đời này tôi sẽ không thể nhìn thấy nữa.
Viên Tịch ngưng một chút rồi nói tiếp, có lẽ kể từ lúc ở bên Yến Huân cô đã trưởng thành hơn rồi.
- Cậu đang hận tôi lắm đúng không? Nhưng tôi không phải là thần thánh để xoay chuyển cục diện, cậu là người tạo ra nó, cậu nên nhận lấy đi.
Nói xong, Viên Tịch bước về phía cổng không quay đầu lại, mà những ý định nói trước kia của Thẩm Hy bị nuốt lại vào trong.
⬅👍👍⬅⬅