Ăn trưa ở canteen cùng Thẩm Hy, đã mấy ngày Viên Tịch bày ra bộ dạng đờ đẫn như người mất hồn, cô liền mở miệng hỏi han.
- Làm sao? Đã mấy ngày rồi, muốn tôi tò mò đến chết à? Nói.
Đồ ăn như báu vật như mạng sống, cuối cùng lại bị Viên Tịch vứt như đồ bỏ đi, nhìn là biết tâm trạng của cô đang tệ hại cỡ nào.
- Tôi đang rối não lắm...
- Chuyện liên quan đến Yến Huân?
- Ừm.
- Sao hả? Nói nghe xem, không chừng chị đây giúp cưng được vài việc.
Nghe đến Yến Huân, Thẩm Hy liền bày ra bộ dạng thích thú. Cô bĩu môi...
- Giúp? E là không được.
Vừa dứt lời, bên ngoài chợt có tiếng ồn lớn, Thẩm Hy là người chuyên hóng chuyện, tất cả những vụ drama trong trường học không thể không có mặt cô.
- Tiểu Tịch, đi xem không?
Thật sự thì cô không có hứng thú chút nào nhưng thấy mọi người trong nhà ăn ai ai cũng hùa nhau lao ra ngoài, Viên Tịch không khỏi tò mò nên đã đồng ý ngay.
Vừa đứng dậy khỏi ghế, một dòng tin nhắn từ người con trai mà mấy ngày nay cô suy nghĩ đột nhiên gửi đến, nội dung cũng hết sức kì lạ " Ở yên trong Canteen." Viên Tịch nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Yến Huân, nơi đây dần thưa thớt người hơn nhưng cô vẫn chọn cách nghe lời, vẫn tiếp tục ở lại.
- Cậu đi đi, tôi không hứng thú, tôi chờ cậu.
- Chán nhỏ này thật, vậy ở đây chờ tôi, tôi về ngay.
- Ừm.
Thoáng chốc, trong nhà ăn chỉ có mình Viên Tịch và mấy cô nhân viên ở quầy Canteen, chưa kịp định thần lại, giọng nói nửa quen nửa lạ đột nhiên vang lên bên tai, có cả thù có cả hận.
- Tôi muốn nơi này chỉ có một mình Viên Tịch.
Cả khắp Canteen vang vọng tiếng nói của anh ta, hai chữ " Viên Tịch " sau cùng được Lưu Khang Hựu nhấn nhá đến mức nghiến răng nghiến lợi. Đàn em của anh ta đưa những người nhân viên ở đây tống ra ngoài, cửa nhà ăn cũng dần khóa lại từ bên trong.
Cô nghe âm thanh đàn ông sặc mùi nguy hiểm, lập tức đứng dậy quay đầu, hai bả vai chợt đau nhói khi có ai đó giữ chặt lấy cô từ phía sau, bắt ép cô ngồi xuống ghế, là đàn em của tên Lưu Khang Hựu.
Anh ta đi đến trước mặt, ngồi ngay lên bàn ăn của Viên Tịch, nụ cười cũng trở nên kì quái và méo mó.
Thực ra nội tâm Viên Tịch đã vô cùng sợ hãi bởi từ nhỏ tới lớn cô chưa gặp tình huống này bao giờ, tuy vậy sợ hãi chỉ khiến đối thủ càng thêm phấn khích mà thôi. Bên ngoài cô rất cứng rắn và bình tĩnh, đến mức Lưu Khang Hựu nhìn vào cũng không thể không há hốc miệng ngạc nhiên.
- Viên Tịch, cô còn nhớ tôi chứ? Cô để lại cho tôi dấu ấn đặc biệt như vậy khiến cả đời tôi cũng không quên được.
Cách ăn nói của anh ta có thể thấy anh ta ghét Viên Tịch cỡ nào, làm nhục trước mặt biết bao nhiêu người, còn khiến anh ta phải tự tay viết đơn thôi học, nỗi nhục nào sao anh ta có thể bỏ qua.
Viên Tịch chỉ khẽ nhếch môi, tuy cả người không cựa quậy vì bị đàn em anh ta giữ chặt trên ghế, nhưng miệng của cô vẫn tự do đó thôi.
- Chúng ta thi đấu công bằng, thắng thua đã rõ, sao bây giờ anh còn đứng ở đây già mồm.
Nghe lời lẽ đanh thép kèm theo chút khí chất của Viên Tịch khiến Lưu Khang Hựu trở nên biến sắc, khuôn mặt từ kiêu căng chuyển sang tức giận chỉ sau một giây.
Anh ta đưa bàn tay to cứng của mình bóp chặt lấy quai hàm Viên Tịch, cô nhăn mày, tuy đau thật nhưng cô không hèn mọn đến mức mở miệng cầu xin Lưu Khang Hựu.
- Cô dám lên mặt với tôi, cô nghĩ cô là ai, cô nghĩ cô có Yến Huân đứng sau là sẽ đứng vững được chắc, không có chuyện đó đâu. Viên Tịch, tôi nhốt cô cùng tôi ở trong đây xem như là lời cảnh cáo cho những điều tồi tệ sắp tới. Còn một việc nữa tôi muốn trịnh trọng thông báo cho cô...
Biểu cảm đắc ý kèm theo sự tự cao tự đại của anh ta khiến Viên Tịch cảm thấy có điều gì đó không lành.
- ...Cô và Yến Huân thật làm tôi cất công suy nghĩ, không biết nên tấn công ai trước, vì ai cũng nhục mạ tôi. Tôi lại không thể ngờ có một lí do đơn giản để chia rẽ hai người mà tôi không biết. Viên Tịch, tôi muốn cô là của tôi, tôi rất muốn cô làm bạn gái tôi.
Cái gì? Viên Tịch ngỡ ngàng nhìn Lưu Khang Hựu, thì ra anh ta mượn tay Viên Tịch để hãm hại Yến Huân, sau đó anh ta muốn làm gì cô thì đều dễ dàng.
Trong đôi mắt Lưu Khang Hựu, anh ta bất chấp tất cả, chỉ cần cả hai đau khổ, khó khăn, trở ngại, bất trắc thì việc gì anh ta cũng dám làm. Cùng lúc đó, tất cả mọi người trở về Canteen, cánh cửa làm bằng kính nên không ai là không nhìn thấy được bên trong.