Hai người bạn còn lại không quan tâm lắm, chỉ nghĩ đơn giản chắc là lại tán tỉnh được em nào xinh xắn nên mới ngỡ ngàng đến vậy. Khác với người bạn hết em này đến em khác, Yến Huân mở điện thoại ra, nhắn tin gửi cho Viên Tịch.
- [ Em đến trường chưa? Xuống canteen ăn sáng đi.]
Một lúc sau, điện thoại Yến Huân vang lên một âm thanh thông báo. Anh mở ra, quả nhiên là bảo bối của anh gửi đến.
- [ Em xuống ngay đây.]
Anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, một lúc sau liền nhắn lại cho cô.
- [ Còn thiếu...]
Yến Huân không thể nhắc nhở cụ thể được, bình thường anh thấy mấy cô bạn gái của Lục Hữu Diên thường nhắn hai chữ "yêu anh" hay " bye anh iu" ở cuối cuộc trò chuyện, còn bọn họ, chỉ nhạt nhẽo như vậy thôi sao.
Thừa nhận mà nói thì Yến Huân vẫn không cam tâm, anh chỉ muốn cô dùng lời lẽ ngọt ngào hơn một chút thôi.
Cuối cùng Viên Tịch không hiểu ý anh, chỉ gửi một loạt [??? ] cho Yến Huân.
Anh không biết phải trả lời thế nào, nếu nói con thỏ anh trong như tờ giấy trắng thì anh cũng bằng lòng và rất bằng lòng tin tưởng. Trong sáng và ngây thơ thì anh rất thích, nhưng đến mức này thật khiến Yến Huân không biết phải làm sao.
Điện thoại đặt lên trên bàn, ngay lập tức ánh mắt Vương Nhậm và Lục Hữu Diên nghi hoặc nhìn qua.
Từ lúc ngồi vào bàn ăn Yến Huân không mở miệng câu nào, mới nãy cũng chính anh lơ là cuộc nói chuyện của bọn họ nên bây giờ không hiểu họ nhìn anh là có ý gì.
- Chuyện gì?
- Tôi nói khản cổ với cậu mà cậu nhắn tin cho bạn gái cậu, còn không để ý đến tôi à? Đúng là có bồ bỏ bạn mà.
Lục Hữu Diên bĩu môi liếc mắt về phía Yến Huân, Vương Nhậm ngồi im chỉ nở một nụ cười, anh rất hiểu cảm giác này vì lúc mới yêu hay ở hiện tại anh đều rất chú ý đến bạn gái. Mà không ít lần hai người họ đã phàn nàn về anh.
Bây giờ lại có thêm người thứ hai chung cảnh ngộ, anh ta vui không hết, sao có thể trách cứ được.
Yến Huân chỉ ho vài tiếng rồi lạnh giọng mở miệng.
- Rốt cuộc là chuyện gì mới được.
Lục Hữu Diên bất lực không muốn nói, mấy phút trước đã nói khan cổ nên bây giờ không còn nhiều kiên nhẫn như vậy để giải thích lại. Anh ta khua tay, ý muốn Vương Nhậm lên tiếng thay anh ta.
Nếu đã chấp nhặt một người như Lục Hữu Diên thì ban đầu họ đã không trở thành bạn, Vương Nhậm không nghĩ gì nhiều, lập tức mở miệng.
- Đã gần một năm chúng ta chưa ra trận, đám người ở trường quý tộc 2 nhân cơ hội chúng ta lặng đi liền muốn thay thế làm chủ cả hai trường. Mới vừa rồi bọn họ còn nhắn tin cho Lục Hữu Diên muốn quyết chiến một phen.
Đám người ở trường quý tộc hai bình thường rất sợ Yến Huân, mà từ xưa đến nay hai trường quý tộc luôn đối đầu với nhau, về phương diện đấu đá để muốn tìm trùm trường cho cả hai trường thì đám người kia không dám nhắc đến.
Mấy năm trước đám chuột đó bị ba người bọn họ đánh cho bầm dập mặt mày, cơ thể không còn lành lặn, vì vậy mà vài năm gần đây đám chuột kia không còn động đến bọn họ hay muốn gây chiến.
Dĩ nhiên trường quý tộc nào sẽ có trùm trường ấy, nhưng lâu lâu Yến Huân đặt chân đến trường quý tộc hai vẫn được mọi người sợ sệt và gọi với cái tên "Đại ca".
Một lũ hèn hạ đang sống yên ổn ở dưới cống lại muốn chui lên dẹp loạn con người, Yến Huân chỉ cười khẩy một cái, ánh mắt nhìn sâu xa.
- Bình thường im hơi lặng tiếng thế kia, sao bây giờ lại có gan lớn mà muốn khiêu chiến, thật khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Lục Hữu Diên ở bên cạnh tiếp lời.
- Phải đó, tôi còn nghi ngờ có phải trường quý tộc hai thay trùm trường rồi không nữa. Vương Nhậm, cậu tìm hiểu mấy việc này giỏi mà, thử xem.
- Tôi có tìm hiểu qua, hình như bên đám đó có người chống lưng.
Nghe đến đây Yến Huân đảo mắt về phía Vương Nhậm, đã lâu không đánh nhau để tranh giành vị thế, thật khiến Yến Huân cảm thấy hồi hộp và kích thích dã man.
- Người chống lưng? Hẹn gặp đi, tôi muốn xem ai lại có gan lớn muốn chống lại tôi.
Yến Huân ngưng một lúc rồi nói tiếp.
- Chuyện này đừng nói cho mấy cô gái biết.
Vương Nhậm cũng có bạn gái như Yến Huân nên anh ta hiểu ý, gật gù tán thành.
Một lúc sau không lâu, bên ngoài canteen xuất hiện một cô gái, Yến Huân nhếch miệng cười, một lúc sau Viên Tịch cũng thấy anh, bước đến.
- Dậy sớm như vậy chỉ để đến đây ăn sáng thôi sao?
- Muốn ăn sáng cùng em.
Anh kéo ghế để Viên Tịch ngồi cạnh mình, bên trái là Yến Huân còn bên phải là...
Cô vừa ngồi xuống, ngay lập tức Lục Hữu Diên kéo ghế dịch ra xa khỏi cô, ánh mắt chế giễu.
- Anh trai à, anh hành động như vậy là có ý gì?
- Anh trai đây không muốn ngồi gần ổ kiến lửa.
Lời vừa dứt, ngay lập tức Yến Huân đưa mắt lườm anh ta, cảm thấy có người chống lưng, Viên Tịch cũng không hề nhẫn nhịn, đưa chân đá anh ta một cái.
Tất nhiên Lục Hữu Diên không né được cú đá kia chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.