• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày sau khi thời tiết đã bình thường trở lại, học sinh mới được phép đi học. Đã hai ngày không ra khỏi nhà, chỉ có thể lòng vòng ở chung cư, Viên Tịch buồn chán đến phát ngấy.

Rảnh rỗi như hôm nay cô muốn đi làm liền, mà mấy ngày làm việc cực khổ xuyên đêm ngày thì lại muốn ở nhà ngủ. Tính tình Viên Tịch ra làm sao bản thân cô còn không rõ, huống hồ là muốn người khác hiểu mình, cô không đề cao vấn đề đó.

- Viên Tịch.

Vừa bước vào cổng trường quý tộc, một giọng nói trầm ấm, nhỏ nhẹ của một nữ sinh vang lên từ sau lưng. Cô quay đầu, Thẩm Hy vừa đeo giày vừa chạy đến, thở hổn hển ngay bên cạnh.

- Chưa trễ mà?

- Tôi chưa kịp ăn sáng nên chạy nhanh để kịp ăn sáng rồi vào lớp luôn.

- Tính toán cẩn thận thật.

- Ăn sáng chưa?

- Chưa.



- Đi chung không?

- Đi chứ.

- Ok.

Tuy là lần thứ 2 nói chuyện với nhau nhưng cử chỉ của họ cứ như đã quen từ mấy kiếp, thân thiết nhanh đến mức người ngoài cũng khó lòng chấp nhận.

Ngồi vào bàn ăn, Viên Tịch và Thẩm Hy cầm theo khay thức ăn đặt xuống bàn, nhìn thấy cô bạn mới quen đang cặm cụi ăn, cô nhăn mày nhỏ giọng.

- Cậu đói đến mức như vậy sao?

- Miếng ăn nuôi sống tôi suốt 16 năm nay, không thể không coi trọng.

Thẩm Hy húp một muỗng canh, tất cả mọi giác quan dường như thông hẳn theo muỗng canh đó. Một số thắc mắc trong đầu hiện ra, ngay lập tức mở miệng.

- Cậu và Yến Huân sao rồi?

- Sao là sao?

- Hôm trước anh ta đưa cậu lên tầng ba phải không? Còn chối nữa.

Thẩm Hy ngừng đũa, nhìn chằm chằm vào Viên Tịch đang ăn một thìa cơm.

- Tầng ba thì sao?



- Cậu không biết gì sao? Tầng ba không phải là nơi dành cho người bình thường có thể lên được, trừ khi họ tạo ra một thành tích xuất sắc nên được mời lên, hoặc là được học sinh tầng ba cho phép lên trên đó.

Cô gái trước mắt chậm rãi giải thích cho Viên Tịch hiểu, cô dừng đũa, biết rõ Thẩm Hy đang hiểu sai vấn đề, liền vội nói ra để cô ấy thay đổi suy nghĩ.

- Chắc cũng chỉ được một thời gian thôi.

- Thời gian gì?

- Ý của tôi là Yến Huân chỉ đối xử với tôi như vậy trong một khoảng thời gian thôi. Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh để yêu đương, cuộc sống của tôi rất tốt, không muốn ai bước vào.

Việc có liên quan đến Yến Huân hay không, Viên Tịch không mấy để ý, cô chỉ làm việc của cô, anh làm việc của anh, là do anh ta muốn xen vào, Viên Tịch không có ý ngăn cản. Chỉ là cô cảm thấy việc của anh ta làm cho mình tuy tốt cho mình nhưng chẳng có ích đối với anh ta.

Nghĩ đến Yến Huân, Viên Tịch chợt nhớ ra điều mà cô đang băn khoăn.

- Thẩm Hy, có phải cậu rất hiểu Yến Huân không?

- Không hiểu, chỉ là mọi đời sống cá nhân của anh ta liên tục xuất hiện trước mắt tôi, tôi tuy không muốn nhớ nhưng nó cứ đọng lại trong não. Hơn nữa, anh ta cũng là con nhà tài phiệt, tôi cũng như vậy, nên có lẽ có nhiều điểm chung.

Nghe đến đây, Viên Tịch hớn hở mở miệng hỏi, dường như khay thức ăn không còn là châu báu trong mắt cô nữa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

- Vậy cậu có biết vụ án vào 1 năm trước không? Nghe nói cô gái đã chết đó là bạn gái cũ của Yến Huân.

Thẩm Hy đưa mắt nhìn Viên Tịch ngỡ ngàng đến mức nghẹn thức ăn ở cổ họng, lấy ly nước lọc bên cạnh rồi uống cạn.

Cô ho mấy tiếng rồi đáp lời.

- Bạn gái cũ sao? Yến Huân làm gì có bạn gái cũ, nghe trong giới tài phiệt đồn đại rằng anh ta chưa từng yêu ai, chưa từng động lòng, làm sao có bạn gái cũ được.

Nghe câu trả lời chắc chắn của Thẩm Hy, Viên Tịch càng ngỡ ngàng hơn. Suy nghĩ về con hẻm nơi có một người đàn ông chuyên truyền tin tức về trường quý tộc, càng nghĩ cô càng cười ngặt nghẽo. Thì ra bây giờ cô mới biết, bản thân mình bị lừa.

Vậy là 5 triệu của Viên Tịch đã bị cô cho hẳn người ta mà người đó lại không tốn công sức. Suy đi tính lại, bản thân Viên Tịch cũng là một cô gái dễ tin người.

Nhìn biểu cảm vô cùng bực tức của Viên Tịch, Thẩm Hy ngồi đối diện không khó đoán ra. Trước khi vào trường quý tộc cô đã tìm hiểu mọi ngóc ngách, không việc gì là cô không biết, đến cả chuyện có nhiều người truyền tin tức về trường quý tộc để lấy tiền Thẩm Hy cũng đã từng nghe qua.

- Cậu mua tin tức từ trường quý tộc?

- Không hẳn, chủ yếu là mua tin tức của Yến Huân.

- Trời ơi bà cô tôi ơi, cậu biết suy nghĩ không? Trường quý tộc canh gác nghiêm ngặt, camera giám sát đầy rẫy, khi có một tin tức về trường lộ ra ngoài, cuộc điều tra sẽ tiến hành ngay lập tức, giống như phim hành động vậy, cậu nghĩ người ngoài có thể tìm hiểu được gì.

Viên Tịch chỉ có thể ngán ngẩm thở dài, xem ra con người Yến Huân cô không thể tìm hiểu, quen biết với anh ta gần 3 tuần, vậy mà một thói quen cô cũng không biết.

Học xong buổi này, cô phải trở về con hẻm hôm trước để tìm người đàn ông khoảng 40 tuổi có mái tóc bạch kim để đòi tiền, thật tốn thời gian, thật vô bổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK