Lục Hữu Diên ngồi bên cạnh Yến Huân và Vương Nhậm, nhìn vào màn hình đính thoại cười khoái chí.
- Này, Ladonna tìm cậu kìa, hình như có gọi cậu nhưng cậu không bắt máy. Còn làm phiền đến tôi.
Ladonna, một cô gái lớn hơn bọn họ vài tuổi, là bạn thân của em họ Yến Huân, nhưng trong mắt anh ta, cái chữ "họ hàng" anh ta cũng không vừa mắt. Bên nội hay bên ngoại đều như nhau, có thể nói những kẻ đó là loại người "ăn cháo đá bát" mà người ta thường gọi.
Dạo gần đây, em họ của Yến Huân thường xuyên gán ghép Ladonna với anh, nhưng cả Yến Gia không ai để tâm đến, nói trắng ra là bọn họ đếch thèm. Cho dù có tán tỉnh mùi mẫn đến đâu, "mưa dầm thấm lâu" không có trong từ điển.
Vương Nhậm khẽ cười nhạt, bạn thân của mình, mình rõ hơn ai hết. Thừa biết Yến Huân hiện tại đang bực bội trong người, anh bỏ ly nước trái cây xuống, mở miệng.
- Tôi có mua một thành phố, tặng cậu bớt buồn nhé.
Yến Huân cười lạnh, anh thừa biết Vương Nhậm nói đùa, thôi thì cứ mặc kệ cho anh ta "nổ". Rõ ràng nhà họ Vương giàu có nhưng sao có thể giàu cỡ đó, nố cho đứa trẻ lên ba chắc bọn nó cũng không tin.
Khác với cuộc sống hào nhoáng tiêu tiền như nước của anh ta, Viên Tịch đang sống khổ sở vì chủ nhà đang thúc giục cô đóng tiền nhà.
Thời gian rảnh cô đều làm việc tất bật, không có thời gian nghỉ ngơi, đêm hôm nay như thường lệ Viên Tịch làm việc ở cửa hàng tiện lợi, đối diện chính là căn nhà đơn sơ cô đơn của cô.
Bố mẹ mất từ nhỏ, chỉ có hai chị gái nương tựa vào nhau, nghe tin chị tự tử vào năm ấy, cú sốc lớn khiến cô cũng có ý định giống như chị mình.
1 năm nay cô gái nhỏ bé mới mười mấy tuổi vẫn phải gồng gánh tất cả mọi thứ, tự mình trang trải cuộc sống, kế bên cạnh nhà cô là dì Xuân, em gái ruột của mẹ nhưng tính tình cọc cằn khó chịu, không có con, kinh tế chẳng mấy ổn định nhưng vẫn thường xuyên đối tốt với Viên Tịch.
Không biết có phải là thật hay giả nhưng thà có người quan tâm mình còn hơn không.
May mắn là Viên Tịch xinh xắn lại rất ngoan ngoãn, hàng xóm xung quanh ai cũng rất quý cô, có đồ đạc cũ hay không dùng tới họ thường xuyên đem sang cho cô gái nhỏ.
- Xin chào quý khách...
Mỗi khi có người bước vào, cô đứng ở quầy thanh toán luôn luôn nở một nụ cười thật tươi để chào đón họ. Đúng là cửa hàng tiện lợi ở đây có hơi nhỏ thật nhưng chất lượng phục vụ thì vô cùng cao.
Bình thường khách hàng ở đây chỉ có thể là những bà nội trợ, những cô gái học sinh sinh viên, hoặc những người đàn ông chuẩn bị đi làm không có thời gian ăn sáng.
Đêm hôm nay có vẻ khác, một chiếc xe sang trọng láng bóng dừng trước cửa, Viên Tịch nhìn ra bên ngoài, nhăn mày lại, cảm thấy có chút kì quái.
Bên trong chiếc xe sang kia lại càng náo loạn hơn.
- Mày đến ngày thì lo mà đi mua, tao đàn ông con trai, chưa bao giờ động đến thứ đó.
- Anh à, em đang đau bụng lắm, xuống xe mua giúp em.
Cô gái trong xe trạc tuổi Viên Tịch, ăn mặc đơn giản nhưng lại rất khí chất, cô ấy là Yến Hoa, tính cách và dáng vẻ bên ngoài đều giống với cái tên của cô ấy, có điều hôm nay tới tháng nên nhờ anh trai đi dẫn đi mua hộ.
Thật ra cô không nhõng nhẽo như vậy, chỉ là Yến Hoa vừa bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, trong người chỉ còn vài đồng bạc lẻ mà cô giấu đi, đem nó thuê một khách sạn ngủ qua ngày.
Bản thân là anh trai, đã không lo được nhiều thì cũng phải giúp đỡ, Yến Huân cho cô tiền, mua ít đồ dùng cho cô. Sau khi từ quán bar về, anh qua khách sạn nơi em gái đang ở, đúng lúc con bé đang đau bụng do đến tháng, thế là chở đi mua.
- Vào đi, tao không có thời gian.
- Anh à... anh Huân, em đau bụng lắm không đi nổi.
- Đừng... đừng... đừng, đừng bày ra cái giọng điệu ấy, tao nổi hết da gà rồi đây.
Năn nỉ lắm anh mới vác thân vào trong cửa hàng tiện lợi, Yến Huân không biết là cô nhân viên ở đây lại quen biết mình, nhưng anh ta thì chẳng quen biết gì cô.
- Xin chào quý khách..
Ngước mắt lên, thì ra là anh ta.
Một người có quyền lực nhất ở trong trường, theo thông tin Viên Tịch tìm hiểu từ bấy lâu nay thì Yến Huân hình như là bạn trai cũ của Viên Mạn.
👍⬅⬅⬅