Trong trường quý tộc có khá nhiều nữ sinh thích anh ta, nhưng chỉ riêng Yên Hoa có gan lớn công khai theo đuổi. Tin tức chỉ mới truyền đi không lâu nhưng chớp nhoáng đã đến tai Hoàng Dịch, anh nghe được chỉ cười mỉm, trong đầu vốn không có một chút cảm xúc nam nữ nào.
Tình yêu lớn nhất anh ta đã dành cho tri thức từ lâu rồi.
Ở thư viện, Hoàng Dịch đeo tai nghe ngồi bên cửa sổ, nơi đây giờ ra chơi rất đông người, Yến Hoa đã cố gắng lắm mới bước đến gần chỗ anh, khẽ ngồi đối diện.
- Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?
Câu thoại đó cô đã tập đi tập lại nhiều lần khi thấy Hoàng Dịch ở đây, nghĩ cùng lắm anh sẽ nhìn mình một chút, nhưng không ngờ khi chào hỏi xong, anh vẫn duy trì dáng vẻ đọc sách đẹp đẽ của mình.
Yến Hoa hơi thất vọng, có vẻ là do chiếc tai nghe nên anh không nghe thấy cô nói.
Khi bước vào thư viện, cô đã bị Hoàng Dịch làm lấn át cả lý trí, sách tiếng Tây Ban Nha cô không hiểu chữ nào, nay lại lấy sách đó để đọc, thật đáng ngưỡng mộ mà.
Ngồi mãi cho đến nửa tiếng sau, Hoàng Dịch gập sách lại, tháo tai nghe, đảo mắt ngước lên nhìn Yến Hoa đang ngồi trước mặt.
Dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong cái chạm mắt đó lại khiến Yến Hoa rộn ràng con tim.
- Tôi sẽ không vì cậu là em gái Yến Huân mà giả vờ thích cậu, đừng tốn công vô ích nữa, cậu đang làm phiền tôi đấy.
Nói xong, Hoàng Dịch vụt đi như một cơn gió. Bóng dáng anh, khuôn mặt anh, giọng nói anh vẫn đọng lại trong tâm trí cô, chỉ là không quá rung động như khoảnh khắc ban đầu, khi câu nói ấy thốt ra, trong cô tràn ngập nỗi thất vọng tràn trề.
Lần đầu tiên cô có cảm giác với một người khác giới, chưa kịp làm gì đã bị người ta đè bẹp thảm hại như vậy sao.
Những dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu, chưa kịp buồn, điện thoại trên bàn reo lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.
- Bác quản gia, cháu nghe đây ạ.
Một lát sau, đôi mắt Yến Hoa trở nên ngỡ ngàng, cô vội thu dọn sách vở trên bàn, hành động hoảng hốt như sắp gặp phải chuyện gì.
- Vâng, cháu về ngay.
Trong nhà mọi thứ đã loạn lên như cái chợ, Yến Huân cũng ở bên trong, mà người gây ra mọi chuyện là bà mẹ ghẻ của anh, anh cũng có dính líu đến chuyện này.
Trên bàn là mấy tấm ảnh thân mật của Yến Huân và Viên Tịch, có vẻ Vương Lệ đã ngửi được mùi gì đó nên cho người âm thầm theo dõi. Mà theo tính tình Yến Huân, anh từ đầu rất ghét người khác theo dõi mình, không cần gì, chỉ cần người đó giám sát anh, anh đã vô cùng tức giận.
Yêu sớm vốn là chuyện bình thường, nhưng Vương Lệ lại thêm dầu vào lửa, nói Viên Tịch lừa dối Yến Huân, còn nói Viên Tịch lừa dối cả ông nội để được ở nhà miễn phí, đa số là những lời lẽ xem thường cô, không xem cô ra gì.
Trong nhà đã tập trung đầy đủ tất cả mọi người, Yến Hoa cũng đã từ ngoài trở về.
Ông nội đứng ở giữa, trên tay cầm cây gậy, trên người toát ra dáng vẻ của bậc trưởng bối, đầy uy nghiêm.
- Cô nói như vậy thì không được rồi, con bé Viên Tịch là ân nhân của tôi, tôi còn chưa mở miệng chê bai, cô có quyền gì?
Thấy ông nội một mực bênh vực anh, Yến Chung đã bị Vương Lệ tẩy não liền phản đối ý kiến của ông.
- Ba, sao ba có thể nói như vậy? Yến Huân là con trai một trong nhà, tương lại làm chủ gia tộc ta, sau khi tốt nghiệp bọn con sẽ tung cho nó một mối hôn sự tốt, chờ đến tuổi thì kết hôn, như vậy chẳng phải tốt hay sao? Ba phải nghĩ cho cả đôi bên chứ, ba suy nghĩ cho một mình Huân như vậy thì không được.
Lúc này ông nội tức giận vứt luôn cây gậy làm bằng gỗ quý xuống sàn nhà, hai tay đưa ra sau lưng, ánh mắt không hề hài lòng nhìn Yến Chung.
- Tôi vẫn còn sống, là chủ nhân của cái dinh thự này, là người đứng đầu gia tộc Yến gia, bọn này có quyền gì mà tìm mối hôn sự cho cháu trai độc tôn của tôi. Chung à, tiếc là mày quá ngờ nghệch rồi.
Lần này ông nội không mở miệng trách Vương Lệ, lỗi lầm phần lớn là do Yến Chung, ông ta quá yêu vợ, quá nghe lời vợ đến mức bị lừa dối từ lúc nào không hay. Người ngoài thì nhìn quá rõ nhưng trước mặt ông ấy như một mảng sương mù dày đặc.
Cho dù trong nhà không ai lên tiếng giúp anh, anh cũng có sức để bảo vệ cho mình và những người mình yêu thương. Yến Huân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vương Lệ, trong ánh mắt tràn ngập sự chán ghét pha trộn sự cảnh cáo.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở những người có ý định hại bạn gái tôi, hãy bỏ suy nghĩ kia đi, nếu tôi phát hiện bạn gái tôi có mệnh hệ gì, chỉ khi tôi còn sống, tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết. Có thể sẽ khiến người đó vào tù, đúng là tuổi của tôi hiện tại không đủ khả năng làm chuyện đó, nhưng mà đời người còn dài, chờ hai ba năm nữa cũng không sao.
Nói xong mấy lời này, Yến Huân hậm hực trở về phòng ngủ, trước khi anh rời đi còn nghe loáng thoáng câu nói của Vương Lệ với Yến Chung.
- Ông thấy không, sự thật đã rành rành như vậy, ân nhân thì ân nhân, nhưng con bé quyến rũ Yến Huân như vậy là không được. Với cả con gái nghèo thì giúp gì được cho gia tộc mình chứ.
Ông nội lười nói với hai con người này, thấy Yến Hoa còn đứng ở cửa, ông đảo mắt nhìn, cô hiểu ý đi đến dìu ông nội về phòng ngủ.