Phía cửa, ba nam sinh bước vào, lần đầu tiên đến trường bọn họ mặc đồng phục, phải nói đây như là liều thuốc độc làm biết bao con tim thiếu nữ chết đứng.
- Ôi mẹ ơi, con muốn cưới anh này.
- Yến Huân đẹp trai quá.
Viên Tịch cầm đĩa cơ từ quầy thức ăn bước ra, đối mặt bọn họ đang tiến đến quầy gọi món, cô không muốn nhường đường. Viên Tịch suy nghĩ rất đơn giản, đều là học sinh như nhau, đáng lẽ ra nam phải nhường nữ mới phải, cô không bắt ép họ là may rồi.
Ngay từ đầu cả hai cũng đâu để đối phương vào mắt.
- Lại gặp nhau rồi.
Lục Hữu Diên tính tình nắng mưa thất thường như con gái vậy, đôi lúc sẽ rất vui vẻ hoạt bát nhưng cũng có lúc nóng nảy đến nỗi đánh luôn cả người ta.
Cô chỉ mỉm cười với Lục thiếu gia, không hề nhường đường đi thẳng về phía bọn họ.
- Khoan...
Thấy Viên Tịch sắp lướt qua mình, Yến Huân không muốn bỏ qua, anh tiến lên một bước chắn ngang trước mặt cô.
- Sao có thể đi qua ba người chúng tôi được, đường cô ở bên kia.
Yến Huân chỉ tay vào một góc cách đó không xa. Anh vênh mặt lên, việc cắt ngang lời nói của anh ta lần trước có thể bỏ qua nhưng lần thất lễ làn này thì không dễ dàng như vậy. Viên Tịch nhìn tên thiếu gia này không vừa mắt.
- Anh thì là cái thá gì mà ra lệnh cho tôi.
Không hề sợ hãi, Viên Tịch cầm khay thức ăn đi lướt qua vai Yến Huân và Lục Hữu Diên, ánh mắt sắc lạnh đi.
Trùm trường ở đây lại để một cô gái mới chuyển cấp ức hiếp, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Lục Hữu Diên rất dễ nóng tính, một khi không vừa lòng sẽ trút giận lên một ai đó vô cớ.
Ngay lúc này đây, cảm xúc của anh ta không thể kiềm chế được, bộc phát chỉ trong tức khắc.
- Này... tôi thực sự ngứa mắt lắm rồi đó. Đã bước chân vào trường quý tộc thì chắc hẳn biết chúng tôi là ai chứ nhỉ? Sao lại vênh mặt lên trời thế kia.
Lục Hữu Diên đẩy mạnh vai cô, tuy không ngã nhưng khay thức ăn trên tay đã rơi xuống đất.
Vương Nhậm gặp 10 cô thì đã say nắng hết 7 cô, đối với phụ nữ anh ta rất dịu dàng, hơn nữa so với tính tình nóng nảy chả Lục Hữu Diên anh biết ngay hành động tiếp theo của anh ta là gì. Vương Nhậm liền đi đến ngăn cản, nói giúp vài câu, người ngoài liền thi nhau xỉa xói cô.
- Lục Hữu Diên, thôi đi, dù gì người ta cũng là con gái mà... đừng động tay động chân.
- Động tay động chân? Tôi không muốn động mà muốn đánh cô ta ngay bây giờ luôn đó.
Cậu ấm cô chiêu đứng bên ngoài lời ra tiếng vào, liên tục bênh vực những kẻ có địa vị kia, không cần quan tâm cảm xúc của cô thế nào.
Viên Tịch vẫn đứng yên một chỗ, cô nắm chặt bàn tay mình, từng móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
- Cô ta phải cho một vé bị cô lập thì mới sáng mắt ra được.
- Viên Tịch cũng gan to đó nhưng mà gan to thì vẫn thua người có tiền thôi.
- Lục thiếu gia, đánh ả ta một cái cho tỉnh ngộ đi.
Viên Tịch quay người, dùng hết công sức đã học võ bấy lâu nay đấm anh ta một cú vào mặt, khóe môi rỉ máu. Cả người ngã ra sàn nhà, cô bình tĩnh nhìn Lục Hữu Diên sau đó vuốt lại tóc mái của mình rồi rời đi.
Hành động này quả thực chọc điên anh ta, Vương Nhậm ra sức ngăn cản Lục Hữu Diên, miệng anh ta liên tục chửi thề, ánh mắt nhìn bóng lưng cô rời đi vô cùng khao khát.
- Tao phải giết con ả đó.. con nhỏ khốn kiếp đó phải biết tay tao.
- Thôi đi... thôi đi đừng làm loạn nữa.
Yến Huân đưa mắt nhìn bóng lưng cô không rời, xem ra đánh giá của anh về Viên Tịch quả thực không đúng lắm. Cô gái này không hề dễ đụng, một cô gái mạnh mẽ lần đầu gặp khiến Yến Huân không khỏi tò mò.
Yến Huân không phải là người dễ mềm lòng, không phải là con gái thì anh ta sẽ bỏ qua, anh muốn tìm hiểu cô, không phải chỉ để quen biết hay kết bạn. Mục đích thực sự là muốn tự mình đánh bại cô ta.
Ra khỏi canteen, không khí bên ngoài dễ chịu ra làm sao. Nhìn lên mây trời trắng xóa cô thở dài một hơi, nhưng hình như có ai đó lướt qua người mình, Viên Tịch quay đầu nhìn lại, là một cô gái đang đi vào canteen, nhưng hình như cô ta đang mang balo ngược thì phải.
👍⬅⬅⬅