Mục lục
Phong Mang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Vương Trung Đỉnh nhậm chức, Hạ Hoằng Uy lần đầu tiên đến thăm "Vương quốc giải trí" của y. Phóng mắt gặp mỹ nhân đến nhàm chán, thỉnh thoảng nhìn thấy người xấu, lại có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.

"Gần đây diễm phúc sâu a ~" Hạ Hoằng Uy vừa đùa nghịch một cái đồng hồ trên kệ triển lãm vừa trêu chọc Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh hừ cười nói: "Cậu chính là nói đến tiểu đường đệ ba trứng kia của cậu sao?"

Hạ Hoằng Uy đầu tiên là sửng sốt, sau đó quẳng đến ánh mắt xem thường, "Làm sao cậu còn nhớ rõ việc này?"

"Không có biện pháp, ấn tượng quá sâu."

Vương Trung Đỉnh là nói đến Hạ Dương Trác, cũng chính là chuyện lý thú của tiểu đường đệ Hạ Hoằng Uy lúc nhỏ.

Khi đó Vương Trung Đỉnh đến học trung học ở Mĩ, còn Hạ Dương Trác là lớn lên ở đây. Có lần Vương Trung Đỉnh bồi tiếp Hạ Hoằng Uy đi thăm cậu, cậu bất quá mới ba bốn tuổi.

Nhi đồng ở tuổi này đang trong giai đoạn nhận thức, sẽ có rất nhiều ý tưởng kỳ quái, Hạ Dương Trác chính là như thế.

Cậu thủy chung tin chắc là mình có ba trứng, vô luận người giám hộ dạy dỗ như thế nào, thậm chí dán đủ loại hình ảnh khí quan nam giới cho cậu xem, nói cho cậu biết người bình thường chỉ có hai trứng, cậu vẫn như cũ cảm giác mình hẳn phải là ba.

Mà lại không chỉ có cho là như vậy, còn luôn cố chấp đi tìm một trứng bị mất, có đôi khi nhìn thấy một cái vật tròn nào đó, liền vô thức nhét vào đũng quần.

Cha mẹ của cậu thật sự không còn cách nào, chỉ có thể đem toàn bộ vật hình cầu trong nhà giấu đi, thậm chí cả trứng chim cũng phải nấu thành miếng mới dám đặt lên bàn ăn.

Sau đó Vương Trung Đỉnh đến nhà làm khách, cậu liền hướng Vương Trung Đỉnh khóc lóc kể lể chuyện này, hơn nữa khóc đến đặc biệt ủy khuất. Nói mình bị thiếu một quả trứng, hỏi có thể mượn Vương Trung Đỉnh một quả hay không.

Sau lần đó, hình tượng Hạ Dương Trác ba trứng liền khắc thật sâu trong lòng Vương Trung Đỉnh.

Vô luận sau này cậu trổ mã được đến anh tuấn khinh người, mê đảo một đám nữ nhân Mĩ Quốc như thế nào. Mội khi Vương Trung Đỉnh nhìn thấy cậu, trong đầu như cũ chỉ có ba trứng.

"Nó vẫn như vậy." Hạ Hoằng Uy nói, "Hiện tại cậu tặng nó một mô hình Ultraman, nó cũng sẽ lấy cái mắt xuống."

Vương Trung Đỉnh cười cười, "Cho nên cậu bắt tôi chú ý cậu ta tôi cũng chưa hẳn có thể, tôi đối với người không biết đếm thật sự khó có thể gọi điện." (?)

"Cậu có thể dùng nó cho để Hàn Đông uống chút dấm chua, đoạt lại chủ quyền tình yêu." Hạ Hoằng Uy đề nghị.

Nụ cười trên mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt ngưng lại, "Cái gì gọi là đoạt lại? Tôi có đánh mất qua sao?"

"Đại khái là tôi nghĩ vậy." Hạ Hoằng Uy cười xấu xa, "Tôi nghĩ đến trước có Diệp thành Lâm, sau lại Du Minh tiếp tục xa hơn lại có thúc cậu thương nhớ, gần thì có Calne YY... Những nguy cơ này làm cho tâm tình của cậu đều bị cậu ta nắm rồi."Sắc mặt Vương Trung Đỉnh rõ ràng chìm xuống, "Cậu cảm thấy tôi là người như vậy sao?"

Hạ Hoằng Uy cười, "Phải hay không cũng không quan hệ, coi như chủ quyền ở trên tay cậu, cậu làm theo có thể bắt cậu ta uống chút dấm chua, lấy được nhiều phúc lợi hơn."

Vương Trung Đỉnh vẫn là một giọng điệu khinh thường, "Phúc lợi của tôi còn phải dựa vào phương thức này mà lấy sao?"

"Được rồi, coi như tôi chưa nói."

...

Buổi tối, Vương Trung Đỉnh cố ý kéo dài thật lâu mới về nhà. Vốn tưởng rằng sau khi vào cửa sẽ có một con "Đại Cẩu" nhào lên, phe phẩy đuôi các loại lên án.

"Anh sao bây giờ mới trở về? Có phải bị tiểu thịt tươi nào cuốn lấy thoát thân không nối không?"

Sau đó dâng lên các loại cảm giác, ngươi biết.:3

Kết quả, sự thật là Hàn Đông so với y còn về muộn hơn. Y ngồi chờ hơn nửa canh giờ ở phòng khách, Hàn Đông vẫn chưa về.

Vì thế Vương Trung Đỉnh gọi điện thoại cho tiểu Lương.

"Cậu ấy đang làm gì?"

Tiểu Lương nói: "Calne đạo diễn giảng diễn cho diễn viên mới, cậu ấy đang ở bên cạnh làm mẫu."

Phải nói cái đoàn phim này của Hàn Đông cũng đủ xui xẻo đi, đầu tiên là tuyển diễn viên lằng nhằng hơn nửa năm không xong, tiếp theo là nữ phối hợp diễn bị đuổi, tiếp tục lại nữ chính qua đời, cuối cùng còn bị vạch ra một loạt hoạt động tài chính đen...

Khiến cho truyền thông phải đều cấp cho một cái danh hiệu bi thương —— đoàn phim bị Thượng Đế nguyền rủa.

Hơn nữa từ khi người làm phim bị sa thải, theo đó đến diễn viên cũng bị liên luỵ đá ra khỏi tổ. Làm cho một đám lại một đám người mới nhập tổ, cho nên lại phải huấn luyện lại một lần nữa.

Nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn muốn hỏi: "Calne giảng diễn, cậu ấy đi theo thì có cái tác dụng gì?"

Kỳ thật Vương Trung Đỉnh muốn nói chính là: đạo diễn ăn trúng cái gì rồi? Tự mình giảng diễn còn đòi diễn viên khác lên làm mẫu.

Nhưng xuất phát từ phương diện nào đó, y đem lời này nhường cho tiểu Lương phun tào.

Kết quả tiểu Lương không những không nói lại theo tâm tư của y, trái lại bất đắc dĩ thừa nhận, "Calne đạo diễn cũng muốn cho cậu ấy về nghỉ ngơi sớm một chút, là cậu ấy lại muốn chơi xấu kia."

Cho dù Hàn Đông chỉ là muốn khoe khoang, Vương Trung Đỉnh vẫn làm vẻ mặt là không vui.

"Có cần tôi nói cho cậu ấy không?" Tiểu Lương hỏi.

Vương Trung Đỉnh trầm giọng trả lời: "Không cần, cậu nói cho cậu ấy biết, muốn khi nào thì về thì về."

Tiểu Lương chuyển cáo chi tiết.

Nội tâm Hàn Đông nháy mắt dao động theo phương hướng dự liệu của Vương Trung Đỉnh.

Bình thường đều có ý thúc giục, ngày hôm nay sao lại hào phóng như vậy? Sẽ không phải là ở nhà vụng trộm đi?Vì thế, Hàn Đông nhanh chóng tạm biệt Calne, vội vàng chạy về nhà.

Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông thở hồng hộc đẩy cửa ra, trong lòng đắc ý một trận.

Ta còn cần cố ý "nhưỡng dấm chua" sao? Chỉ một câu nói đã làm cho người có cảm giác nguy hiểm.

Thời gian sau đó, Hàn Đông quả nhiên biểu hiện ra quá mức nhiệt tình. Lúc tắm rửa chà xát lên chà xát xuống cho Vương Trung Đỉnh ánh mắt gian tà trừng trừng kiểm tra các kiểu.

Sau đó nằm ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, vẫn chưa yên tâm búng khăn tắm dưới khố Vương Trung Đỉnh, lôi cái kia ra xem xét.

Vương Trung Đỉnh ở bên cạnh ngồi đến vô cùng nam tính, hai cái chân dài rắn chắc mở rộng, cơ ngực cùng cơ bụng băng ra đường nét khêu gợi, rõ ràng là đang đợi Hàn Đông với nhiệt tình "mênh mông".

Kết quả, Hàn Đông nhưng lại đút trở về, sau đó liền ghé xuống trên dùi Vương Trung Đỉnh ngủ gật. Sự việc kia chỉ còn cách miệng có một chút, hắn lại vứt ra mặc kệ chính sự.

"Tôi nói..." Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không được mở miệng, "Em vừa rồi là làm gì vậy?"

"Vừa rồi?" Hàn Đông mơ mơ màng màng hỏi, "Vừa rồi em làm gì?"

Vương Trung Đỉnh chỉ vào dưới khố, "Động chỗ này!"

Hàn Đông tựa hồ vừa mới hiểu ra, mặt dán lên trên cọ xát, giọng điệu nị oai nói: "Không có gì, chỉ là thất rất hiếm lạ, muốn lấy ra ngó ngó chút."

Vương Trung Đỉnh lại nhẫn nại không nổi rồi, hỏi thẳng "Ngó qua có thể đủ hiếm lạ?"

Hàn Đông nghĩ Vương Trung Đỉnh đã nhìn ra nghi ngờ trong lòng mình, vội làm vẻ mặt chính sắc che dấu nói: "Em thật sự chỉ là muốn ngó chút thôi."

Buổi chiều còn thề son sắt nói mình ổn cư chủ quyền của người kia, hiện tại cũng bởi vì một hành động khó hiểu của Hàn Đông mà cảm xúc đại biến, trực tiếp thô lỗ kéo đầu hắn qua xoa nắn một trận.

Hàn Đông trực tiếp nức nở, "Em mệt, thật là mất hứng rồi, hôm nay nói quá nhiều..."

Vương Trung Đỉnh không những không buông ra còn đặt tay lên trên đầu hắn, cánh tay để không kia nhấc một cái chân của hắn lên áp đến trên vai, ngón tay khuếch trương nơi nào đó mà thống vào.

"Còn mệt không?"

Hàn Đông vội cầu xin tha thứ, "Không mệt nữa, không mệt nữa..."

Vương Trung Đỉnh như trước chưa vừa lòng nhất định không buông tha, thái độ rõ ràng vô cùng dị thường. Trước kia nếu là tới lúc này liền quyết đoán làm, cũng không dài dòng, tuyệt đối là ngươi thống khoái ta cũng thống khoái!

Ngày hôm nay trước khi ra trận các loại chần chờ, nhất định đùa Hàn Đông đến chịu không nổi, tru lên cầu xin tha thứ mới bằng lòng bỏ qua, hơn nữa một mực chất vấn.

"Mệt? Em giúp người ta giảng diễn như thế nào không thấy mệt?"

Đến cuối cùng, Hàn Đông đã gánh không nổi muốn ngủ, Vương Trung Đỉnh vẫn còn một bộ dạng vô cùng hứng cảm.Kỳ thật việc này cũng không thể trách ai, muốn trách thì trách chế độ công ty thay đổi.

Sau khi Vương Trung Đỉnh nhậm chức đem quyền sở hữu đều trao cho cấp dưới, làm cho kết quả cuối cùng là y trở nên rảnh rỗi, một người rảnh rỗi liền dễ dàng nảy sinh tâm tưởng nhớ nhung, hơn nữa mỗi ngày bị các loại tiểu thịt tươi kích thích, "Tinh lực" quá thừa cũng là không thể tránh được.

Nhưng mà trái ngược với việc này chính là Hàn Đông lại bận rồi, đoàn phim phải đuổi tiến độ, Vương Trung Đỉnh cũng không thể ngăn cản không cho quay đi?

Hậu quả là chính là y bên này chưa thỏa mãn dục vọng, Hàn Đông bên kia đã thể lực chống đỡ hết nổi.

Cho nên lúc Vương Trung Đỉnh xử lý uế vật giữa hai chân cho Hàn Đông lại nhịn không được mắng: "Xem bộ dạng sóng này..."

Nhưng là khi đêm không ngủ được, tâm ngứa như bị cả trăm móng vuốt cào không dứt y mới lý giải được tâm địa của thúc mình.

Quyền lực là xuân dược mạnh nhất.

Cũng không phải là bởi vì quyền lực khiến hết thảy trở nên dễ như trở bàn tay, mà bởi vì quyền lực sẽ khiến cho không gian của dã tâm bành trướng lớn hơn nữa.

Bắt ngươi bụng rồn rột kêu đói trong một thời gian dài, đột nhiên vô số mỹ vị bày ra trước mặt, mấy người có thể chịu đựng không trộm ăn một miếng?

Cho dù một lần nhịn được, lần thứ hai lần thứ ba thì sao? Trường kỳ dưới sự kích thích, ai còn có thể cưỡng lại?

Điểm đúng duy nhất của Vương Trung Đỉnh so với Vương Hải Chí là y sẽ không đói bụng vơ quàng.

Nhưng cái này cũng chính là điểm thúc giục nỗi bi ai của y.

Cầu kỳ quá mức khiến cho lãng phí một bàn mỹ vị, chỉ riêng cái món muốn ăn kia lại chần chừ không được. Thật vất vả mới đến đây nhưng lượng lại ít đến đáng thương cảm, hơn nữa đều lá trà bánh ngô một chút cũng không mới mẻ!

Có thể con mẹ nó không biệt khuất sao?!

Càng đáng giận hơn là mình còn chưa có ăn no, "món ăn sát cảnh" kia cư nhiên lại dám lầu bầu một câu.

"Nên giảm giảm chút."

...

Ngày hôm sau, tập đoàn Trung Đỉnh tổ chức một buổi lễ long trọng.

Đây là sự kiện đầu tiên sau khi công ty "Thay đổi chế độ xã hội", mọi người nhiệt tình chưa từng có. Nghệ sĩ cũ tới đây quan sát hướng động tĩnh, nghệ sĩ mới tới đây làm quen. Có thể nói là cây thường xanh, tiểu thịt tươi đồng thời thể hiện, đại chân dài, ngực phồng hội tụ một đám.

Hàn Đông vừa tiến đến đã bị ánh ngọc ánh sao này mê muội, một đám người mới này, váy xuyên thấu, váy cổ trễ, váy ngắn đến mông... Quả thực không cần quá khoe da thịt đi!

Lúc Vương Trung Đỉnh chưa vào tràng, những người này còn ra vẻ không tự nhiên đưa che ngực. Chờ y vừa vào, tay này lập tức buông ra, nhịp nhàng mà "chẳng may" lộ ra trong lúc chào lão tổng.

Mà những nàng không có cổ trễ chữ V, giờ phút này chỉ hận không thể tự tay xé váy một đường, trực tiếp đem ngực tung ra!

Hàn Đông nhìn bọn họ một đám người bám đến bên cạnh Vương Trung Đỉnh, trong lòng nhịn không được mắng: một đám sóng hàng! Coi như ta không tồn tại phải không? Tốt xấu gì cũng một hai người lại đây vây quanh ta đi a!

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được một trận tiếng kinh hô."Ta thiên! Đây ai a? Là công ty chúng ta sao?"

"Chỉ số nhan sắc quả thực bùng nổ a!"

"A a a a... đẹp trai như vậy còn muốn cho người ta sống nữa không?"

"..."

Bao quát giới giải trí cả hai mươi mấy năm, gặp vô số người - Phùng Mục Chi giờ này khắc này cũng có chút không bình tĩnh nổi.

Ta như thế nào lại để nam nhân này rơi vào tay người khác?! Ta như thế nào lại xuất hiện một sai lầm như vậy?

Lý Thượng cũng nhịn không được ở bên cạnh hỏi: "Người này ai a?"

"Không rõ lắm." Phùng Mục Chi nói.

Lý Thượng thực kinh ngạc nhìn cô ta, lại vẫn có người ngươi không rõ?

Phùng Mục Chi nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lý Thượng, lúc này trả lời: "Diện mạo này ném tùy tiện ném lên một chương trình đều có thể hot, tôi nếu đã sớm biết, còn phải lãng phí thời gian lên người cậu sao?"

Lý Thượng, "..."

Hàn Đông tự nhiên biết người tới là ai, cho nên triệt để xem thường đối với đám tân nghệ sĩ đang kinh ngạc này.

Đến nỗi sao? Không phải là chỉ dễ nhìn chút sao? Tiếp tục đẹp hơn nữa, nhìn thêm vài lần cũng vậy thôi.

Nghĩ nghĩ lại đưa ánh mắt xoay qua nhìn, trong lòng liền lộp bộp: fuck! Sao lại đẹp như thế?

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh cũng theo mọi người nhìn đến trên người Hạ Dương Trác, đột nhiên đầu óc liền rối loạn, bật ra rất nhiều ý niệm không nên có trong đầu: đoạt lại chủ quyền... Càng nhiều phúc lợi...

"Nhìn ra không? Vương tổng cũng xem đến ngây người."

"Lần đầu tiên thấy ngài ấy sửng sốt, thật đáng yêu."

Đáng yêu con mẹ nhà ngươi! Hàn Đông hung hăng trợn mắt lườm thiếu nữ bên cạnh một cái.

Hạ Dương Trác giống như căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp đi đến bàn tiệc.

Cả một ngày chưa ăn gì, có chút đói bụng rồi.

Đi tới đi tới đi lui ở chỗ trứng vịt.

Ăn hay là không ăn đây?

Đang nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam chìm duệ.

"Nhiều năm như vậy vẫn còntìm cái trứng kia sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK