Hạ Hoằng Uy nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn biến dạng cùng cái chân băng bó thạch cao của cậu, cảm giác tim mình giống như vừa bị người nào đó hung hăng xé nát.
Hạ mẫu ban đầu cũng không nhận ra đây là Du Minh, sau lại nhớ tới Hoa Tử từng nói Du Minh bị đánh, lại theo dõi diễn cảm của Hạ Hoằng Uy, nháy mắt đoán ra người này là ai.
Bất luận kẻ nào gặp loại sự tình này đều rất khó tin tưởng là trùng hợp, càng không nói Du Minh là một "Cái đinh" trong mắt Hạ mẫu.
"Tâm cơ thật không phải sâu bình thường." Hạ mẫu thay đổi gương mặt ôn nhu lúc trước, trực tiếp mở miệng sắc bén.
Hạ Hoằng Uy đã hoàn toàn nghe không được Hạ mẫu nói gì, lập tức chạy tới hướng Du Minh.
Đột nhiên một thân ảnh chặn ngang trước mặt mình, khiến Du Minh sững sờ tại chỗ.
"Làm sao anh lại ở đây?"
Hạ Hoằng Uy không trả lời, trực tiếp hỏi: "Ai làm?"
Du Minh quét mắt đến Hạ mẫu ở một bên, nhịn không được lại nói: "Anh sẽ không phải là ở đây cùng mẹ..."
"Tôi hỏi em là ai làm?" Hạ Hoằng Uy tức giận ngắt lời Du Minh.
Hạ mẫu ở một bên ho nhẹ nói: "Hoằng Uy chú ý một chút."
"Đều con mẹ nó câm miệng!!!"
Tiếng gầm giận dữ bất chợt phát ra chấn Hạ mẫu đến sắc mặt trắng bệch, mấy ngày qua Hạ Hoằng Uy lúc nào cũng bồi tiếp ở cạnh giường, mặc dù không phải nói gì nghe nấy, nhưng cũng chưa từng nói lời bất kính như vậy.
"Con bảo ta câm miệng?" Thanh âm Hạ mẫu có chút phát run.
Hạ Hoằng Uy đã nghe không thấy lời của ai nữa rồi, chỉ như phát điên chất vấn Du Minh: "Ai làm? Em nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai làm?"
Du Minh không nói lời nào.
"Ai? Ai?"
Du Minh bị bóp chặt đến đồng tử đều sắp rơi ra, trong ánh mắt nhìn Hạ Hoằng Uy mờ mịt hơi nước. Gắng gượng không chảy xuống.
Cuối cùng vẫn là đôi mắt Hạ Hoằng Uy đỏ trước, vòng tay ôm chặt lấy Du Minh, gắt gao kìm lại không buông, thanh âm như là thống hận, hoặc như là đau lòng tới cực hạn.
"Minh Nhi, Minh Nhi..."
Hạ mẫu chưa từng thấy qua Hạ Hoằng Uy như vậy, hơn ba mươi năm nay, nhi tử của bà vẫn luôn duy trì gương mặt không có độ ấm ra ra vào vào, chưa bao giờ có một người, khiến cho hắn lộ ra biểu tình yếu đuối như thế.
Trong lòng Du Minh dâng lên cả một núi những lời muốn nói, cuối cùng lộn xộn đến chỉ còn lại ba chữ —— Em không sao.
Đây là an ủi lớn nhất cậu có thể cho Hạ Hoằng Uy.
"Hộ chiếu tìm được rồi, không biết tên Tôn Tử nào nhét vào ngăn kéo..." giọng điệu Hàn Đông cứng rắn nói đến một nửa, liền bị tình cảnh trước mắt dọa nghẹn lời, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, "Kháo, làm sao anh lại ở đây?"Hai người cửu biệt gặp lại nghiễm nhiên không có hơi đâu phản ứng với gia hỏa tâm thần phân liệt này.
Hạ Hoằng Uy xem thường ánh mắt nhìn chằm chằm của Hạ mẫu, trực tiếp ôm Du Minh lên xe.
Hoa Tử tiến đến ngăn cản.
"Hạ thiếu, ngài không thể đi, tình trạng phu nhân bây giờ đang nguy hiểm, không chấp nhận được nửa điểm kích thích."
Hạ Hoằng Uy nhìn hắn, lẳng lặng đáp lại một câu.
"Hoặc là bà ấy bệnh, hoặc là tôi chết, tự mình chọn."
Hoa Tử làm bảo tiêu ở đây đã nhiều năm như vậy, người ngoan cố gì cũng từng đụng đến, người ương ngạnh gì nói đều nghe qua, lại bị một câu lạnh băng của Hạ Hoằng Uy chấn trụ.
Hắn rõ ràng cảm giác, nếu hiện tại không để người này đi, Hạ Hoằng Uy thật sự sẽ để lại mạng của mình.
...
《 Trộm Ảnh 2》 sắp chiếu phim, hai ngày này việc ở công ty lại nhiều hơn.
Vương Trung Đỉnh chạy vội ở bên ngoài cả ngày, mới vừa quay về văn phòng, Chu Lê tin tức linh thông liền mặc váy trễ ngực, tay bưng rượu tìm tới cửa.
"Vương tổng, có hứng thú uống mấy chén không?"
Vương Trung Đỉnh cự tuyệt gãy gọn, "Không có hứng thú."
"Công việc mệt mỏi như vậy, không thả lỏng một chút được sao?"
"Cô nếu không còn việc gì có thể đi rồi."
Chu Lê không chỉ có không đi chưa mà còn dán đến càng gần hơn, bầu ngực trắng nõn một mực nhún nhảy trước mặt Vương Trung Đỉnh.
"Vương Trung Đỉnh, anh giả bộ cái gì? Bảo tiêu ở cửa ai cũng ngăn lại, chỉ riêng không ngăn cản em, loại người như anh thời điểm này còn tiếp tục giả mù sa mưa cự tuyệt có ý gì đây?"
Vương Trung Đỉnh không nói chuyện.
Chu Lê vừa muốn tiếp tục khiêu khích, cửa ban công liền bị một người khác vội vàng đẩy ra.
"Vương tổng, không ổn, tỷ của tôi bị Hạ Hoằng Uy..."
Lời Phùng Tuấn mới nói đến một nửa, tựa hồ giờ mới phát hiện văn phòng còn có người khác, vội vàng ngậm miệng.
Chỉ tiếc đã chậm, Chu Lê đã triệt để nuốt hết những lời này rồi.
Nàng cười dịu dàng khoát tay với Vương Trung Đỉnh, "Vậy em sẽ không trì hoãn mấy người nói chuyện phiếm nữa."
...
Trên đường trở về, trợ lý hướng Chu Lê nói: "Phùng Mục Chi trưa nay bị hai cảnh sát mang đi rồi, thế lực Hạ gia cường đại như vậy, tùy tiện gán cho cô ta một cái tội, cô ta liền xong rồi."
Chu Lê vuốt ve chai rượu tây cười, "Nghe cô nói như vậy, ta hôm nay phải thực sự hảo hảo uống mấy chén đi?"
Trợ lý nháy mắt mấy cái tỏ vẻ đồng ý.
Chu Lê tổ chức một tiệc rượu loại nhỏ tại nhà, mời đến đều là đại lão thương giới cùng mấy tân binh mới xuất đạo. Một đám người này họp lại, liền là một chữ H cao như thế nào? (*** tập thể đó)Trước kia khi Chu Lê tự mình mở công ty, cũng thường xuyên tổ chức loại hình tụ họp nhỏ như vậy, rất nhiều nghệ nhân có tài chính là thông qua phương thức này mà đi vào con đường không thể quay lại.
Nhưng mà có một người, đối mặt cảnh tượng nam nam nữ nữ tùy ý điên cuồng High, lại vẫn không có hưng trí.
Hắn chính là Lý Thượng.
Tuy rằng lần trước xảy ra sự cố ở hội sở, Lý Thượng giữa đường bỏ rơi Chu Lê khiến nàng vô cùng chán ghét. Nhưng xét đến Lý Thượng cũng là một trong những người bị Phùng Mục Chi gài, Chu Lê vẫn là mời hắn tới.
Nói như vậy, thân ở giữa cảnh tượng hương diễm như thế mà tâm vẫn không loạn, hoặc là bất lực, hoặc chính là hít thuốc phiện rồi.
Bởi vì khoái cảm hít thuốc phiện là gấp mấy trăm lần, chỉ có người trường kỳ hít thuốc phiện, mới có thể không đề nổi hứng thú đối với chuyện phòng the.
"Cậu thật sự chơi thứ kia rồi sao?" Chu Lê hỏi.
Lý Thượng không nói lời nào, một điếu lại một điếu hút thuốc, biểu cảm thoạt nhìn có chút nôn nóng.
Chu Lê hừ cười một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng kỹ năng diễn xuất của cậu ở 《 Hắc Độc 》 thực sự xuất thần nhập hóa như vậy đó."
"Cô có chơi sao?" Lý Thượng hỏi.
Chu Lê nói: "Tôi đã lâu không dính đến thứ đồ chơi đó rồi."
Tình trạng phát nghiện của Lý Thượng mỗi lúc lại càng rõ, liên tục ngáp, ra mồ hôi, ánh mắt cũng càng ngày càng đục.
Phát nghiện là thật hay là giả, Chu Lê liếc mắt một cái liền có thể phân biệt.
Trước kia nàng chơi rất dã, gọi ba năm người đến nhà hút là chuyện thường. Nhưng đi tới nơi này thì cũng không dám nữa, chủ yếu là Phùng Mục Chi như hổ rình mồi, đường dây ngầm dày đặc, Chu Lê sợ không cẩn thận liền sẽ bị gõ một khoản. (nói chung là bị ám hại)
Bất quá bây giờ tựa hồ có thể buông cảnh giác rồi.
"Chờ tôi một lát."
Chu Lê nhấc chân đi về phía phòng ngủ, ngay tại trong nháy mắt nàng đóng cửa, đột nhiên quét thấy ngón tay run rẩy Lý Thượng nắm lấy điện thoại di động.
Da đầu Chu Lê như là bị nổ tung.
Nàng không nghĩ tới, kỹ năng diễn xuất của Lý Thượng đã thật sự đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Càng không nghĩ đến cái tên kiêu ngạo kia, mới là đại khắc tinh thật sự kéo nàng xuống nước.
Nhưng mà Chu Lê không lập tức chạy trốn.
Bởi vì nàng biết nếu cứng rắn xông ra bên ngoài nhất định sẽ bị Lý Thượng kiên quyết ngăn cản.
Vì thế nàng gọi điện thoại cho hàng xóm, nhờ hàng xóm đến nhà làm khách.
Chu Lê giống như không có việc gì, vứt thuốc phiện qua cửa vừa mở, sau đó hoả tốc đi vào thang máy.
Thang máy từ lầu tám trực tiếp xuống đến tầng ngầm bãi đỗ xe, Chu Lê lên xe liền chạy.Phía sau tiếng còi cảnh sát vang lên.
Chu Lê liều lĩnh đạp chân ga.
Ở phía sau xe cảnh sát đuổi theo không bỏ.
Tay Chu Lê nắm lấy tay lái một mực run rẩy, nàng tựa hồ từ trong kính chiếu hậu thấy được gương mặt xơ xác tiêu điều của Hạ Hoằng Uy, giống như Diêm vương đến lấy mạng, liều mạng đuổi theo mình.
Đầu óc Chu Lê lại nghĩ đến sự việc lúc trước.
Văn phòng Vương Trung Đỉnh chỉ cho phép nàng tự do ra vào, là vì muốn nàng nghe được cái câu "Tỷ của tôi đã xảy ra chuyện" kia của Phùng Tuấn. Chỉ có như vậy nàng mới thả lỏng cảnh giác, chỉ có thả lỏng cảnh giác nàng mới có thể bởi vì Lý Thượng giả vờ phát nghiện, lộ ra việc trong nhà mình có giấu thuốc phiện.
Lý Thượng nắm chặt di động căn bản chính là cố ý, mục đích là để cho Chu Lê phát hiện. Mà Chu Lê lại tự cho là đúng gọi điện thoại cho hàng xóm. Trên thực tế cũng là một bước trong cái bẫy, mục đích là vì ép nàng bỏ chạy.
Đối phương rất chắc chắn, Chu Lê nhất định sẽ chạy.
Bởi vì nàng không chịu nổi thêm một cái scadal nữa.
Nếu việc hít thuốc phiện bị vạch trần, nàng liền hoàn toàn xong đời rồi.
Cho nên, chẳng sợ say rượu, thần chí không rõ, phản ứng chậm chạp, cuối cùng dù gặp tai nạn mà kết thúc, nàng cũng nhất định sẽ chạy.
Cái bẫy tầng tầng lớp lớp này, khiến Chu Lê nhớ tới cái nàng thiết kế cho Hàn Đông kia.
Giống nhau như thế.
Nhưng cái bẫy kia là lấy Du Minh bị đánh làm mở đầu, mà cái bẫy này, lấy nàng gặp nạn làm kết cục.
Chạy được một hồi, Chu Lê cảm giác máu toàn thân đều đông cứng, trong tầm mắt, trong đầu nơi nơi đều là gương mặt huyết tinh của Hạ Hoằng Uy, không còn chỗ trốn.
Cuối cùng, ô tô lao lên hàng rào phòng hộ.
Trên người Chu Lê không có vấn đề gì, chỉ là một miếng thủy tinh lớn đâm trúng mặt nàng, một thoáng đã huyết nhục mơ hồ.
Giờ khắc này, Chu Lê đã minh bạch cái gì gọi là nợ máu trả bằng máu.
...
Hôm sau, tin tức Chu Lê bị tai nạn giao thông liền lên mặt báo, đồng thời tin tức trong nhà nàng có giấu thuốc phiện cũng bị vạch trần.
Dung nhan bị hủy không chỉ có không thu được một chút đồng tình, ngược lại chiêu đến một mảnh chửi mắng.
Lý Thượng cũng thật xứng danh với "Lý Đại Khắc", sau Phương Vân, Lương Cảnh, Y Lộ, lại một lần dựa vào bản lĩnh bạch nhãn lang của mình, thành công hạ bệ Chu Lê.
"Tôi đã sớm biết, tiện nhân này nhất định sẽ vu oan lên đầu của tôi." Phùng Mục Chi cười lạnh.
Thái Bằng vừa hút thuốc vừa cảm khái, "Đường đường một đại mỹ nhân cứ như vậy bị hủy rồi."
"Kia lúc đó chẳng phải một tay ngài tàn phá sao?"
Thái Bằng lộ ra điệu cười âm trầm, "Không có biện pháp, Vương Trung Đỉnh muốn khiến tôi chú ý đến cô ta, tôi phải nghĩ ra một chiêu hủy cô ta, mới có thể an tâm."
Thái Bằng lúc trước để người lộ ra tin cho Chu Lê, nói Nguyên Trạch là tình địch cuối cùng của Vương Trung Đỉnh, mục đích chính là vì dẫn đường Chu Lê tự đào mộ phần cho chính mình.
Nói trắng ra là, người khởi xướng tất cả chuyện này chính là Thái Bằng.
Phùng Mục Chi sâu kín thở dài.
"Đây cũng là cô ta tự chuốc lấy, phàm là một nữ nhân thông minh lanh lợi, đều sẽ không chọn lựa chọc đến Du Minh."
Thái Bằng bật cười, "Cô nói lời này không phải tự vẽ lên mặt mình sao?"
Mặt Phùng Mục Chi nháy mắt kéo xuống, "Tôi lúc đầu là không biết rõ tình hình được không?"
"Tôi phát hiện cô lúc tức giận rất dễ nhìn, so với chiêu bài giả cười kia thật là thuận mắt hơn."
Phùng Mục Chi không để ý gã.
Thái Bằng cũng không tiếp tục đùa cợt, trực tiếp hỏi chính sự.
"Tới tìm tôi làm gì?"
Phùng Mục Chi nói: "Cấp vai diễn chính của phim mới cho Lý Thượng."
Thái Bằng quả thực muốn hộc máu, "Làm sao cô vẫn muốn dây dưa cùng hắn?"
"Lần này gài Chu Lê, hắn lập công chuộc tội rồi, quyết định cho hắn một cơ hội."
"Cô không sợ hắn đem cô khắc chết sao?"
Phùng Mục Chi nói: "Không có biện pháp, con người tôi chính là thích khiêu chiến với cực hạn."
Thái Bằng hừ cười một tiếng, "Tôi sẽ chờ đến một ngày cô bỏ mạng."
"Ngài vẫn là nên hảo hảo bắt lấy cơ hội này để phát triển quản lý nghệ sĩ đi. Hiện tại Trung Đỉnh bên này âm thịnh dương suy, là cơ hội để các người khai phá mỹ nữ."
Thái Bằng cố ý hỏi: "Hợp tác một chút?"
"Khi cần thiết tôi cũng có thể giúp ngài một phen, hợp tác thì vẫn là quên đi, tập đoàn Trung Đỉnh kia tôi có bao nhiêu cái đầu cũng không dám trêu vào."
Thái Bằng nhe răng, "Cô cũng thật khéo đưa đẩy."
Phùng Mục Chi không nói gì, khoát tay lên xe.