Hàn Đông nhận thức được "hang ổ này" không có mùi hương thung, hai tay tựa như cái kìm nhổ đinh, bấu chặt vào eo Vương Trung Đỉnh sâu cả nửa tấc. Nếu dùng biện pháp mạnh, đánh thức Hàn Đông không nói, còn lại hai người cũng sẽ chịu liên luỵ.(? không hiểu lắm)
Bàn tay to lớn của Vương Trung Đỉnh nắm lấy "cái đuôi thỏ" của Hàn Đông, muốn tách đầu của hắn khỏi ngực mình, kết quả da đầu đều căng rồi, mặt Hàn Đông vẫn là chôn ở trong lòng y không nhúc nhích.
Thơm, thật là thơm.
Áo sơ mi của Vương Trung Đỉnh có mùi thơm của cơ thể.
Rơi vào đường cùng, Vương Trung Đỉnh đành phải đem nhánh hương thung cắm vào cổ áo mình, để mùi từ lá cây theo vải áo lan ra.
Quả nhiên, đầu Hàn Đông đang không sợ chết dán vào quần áo y, bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống...
Cuối cùng hạ cánh nhẹ nhàng ở giữa hai chân Vương Trung Đỉnh.
Ngạch... Cả cơ thể Vương Trung Đỉnh trong nháy mắt đều đóng băng.
Cương sửng sốt một lát, Vương Trung Đỉnh lại vứt nhánh hương thung ra, đem đầu Hàn Đông chầm chậm nhấc lên, chấp nhận số phận như trước đặt về trên ngực mình. Bỏ đi, vẫn là ở đây đi.
Đại khái qua hơn hai mươi phút, cơ thể Hàn Đông mới chậm rãi nơi lỏng xuống, một lần nữa nằm lại trên giường.
Mặc dù chán ghét "hàng" này, Vương Trung Đỉnh vẫn đắp chăn lên cho hắn.
Lúc đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh phát hiện còn có một gian phòng đèn cũng đang sáng.Một dáng nam nhân đang đi qua đi lại ở bên trong, miệng niệm niệm cằn nhằn, trên mặt biểu cảm phong phú sinh động, như là đang đối diễn với chính bản thân.
Vương Trung Đỉnh không quấy rầy hắn, đóng lại cửa liền đi ra ngoài.
Sáng hôm sau, Hàn Đông tỉnh lại liền hướng Trương Tinh Hồ oán hận, "Đêm qua có một giấc mộng, mơ thấy một cây hương thung chân dài, một mực đuổi theo tôi a, chạy suốt cả đêm."
Trương Tinh Hồ cười, "Tôi thấy cậu chính là gần đây ăn phải quá nhiều hương thung, đừng nói cậu, tôi cả ngày ngửi phải cái mùi kia còn ghê tởm."
"Ghê tởm cũng phải tiếp tục ăn a!" Hàn Đông vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trương Tinh Hồ không hiểu, "Ghê tởm còn ăn? Cậu dùng cây hương thung chữa bệnh sao?"
"Không phải chữa bệnh, là trị người." Hàn Đông nói.
Trương Tinh Hồ vừa muốn hỏi kỹ, di động liền vang lên, sau khi nhận điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể kìm chế.
"Cậu biết không? Có một đạo diễn muốn tìm tôi thử vai. Quá ngoài ý muốn! Tôi chưa từng gửi sơ lược lý lịch cho ông ta, cảm thấy danh đạo như vậy căn bản không có khả năng để ý đến loại vô danh tiểu tốt như tôi."
Hàn Đông thay hắn cao hứng, "Nhất định là có người tiến cử, hảo hảo cố gắng a."
Trương Tinh Hồ cực kỳ hứng thú thay quần áo chạy ra ngoài.
Hàn Đông vừa nhìn thấy đã sắp đến giờ cơm trưa, cũng vội thay quần áo xuất môn.
Nửa giờ sau, Hàn Đông lại cùng Vương Trung Đỉnh vào thang máy.
Cây hương thung vẫn là cái cây hương thung kia, nhưng Hàn Đông đã muốn ăn không nổi nữa. May mắn thang máy mắc kẹt, đèn cũng tắt, hắn chỉ cần làm bộ làm tịch huân huân là được.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu lấy ra một cái đèn dự bị, chiếu lên cả thang máy sáng như ban ngày.
Cả khuôn mặt Hàn Đông phủ một màu xanh mượt.
Còn có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục ăn thôi!
Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Mông khỏi chưa?"
Hàn Đông bị mùi hương thung làm cho chán ngấy, nhanh chóng thừa dịp nói chuyện hoãn một chút.
"Khỏi thì khỏi rồi, nhưng ngày đó anh đã nói sai một câu."
Vương Trung Đỉnh đã không còn ấn tượng, "Nói gì?"
"Lúc ấy anh nói muốn gom một vạn tiền, nhưng sau đó tôi nghĩ lại, 44 tệ một cước, 10000 chia cho 44 bằng 227.272727... Căn bản chia không hết, còn con số khống đâu, số lẻ ấy tính không rõ."
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Còn lại 0.27, cùng lắm thì vả mấy cái vào miệng cậu."
"Phụt —— "
Hàn Đông nháy mắt không thể thu lại, nói chơi vậy cũng có thể tiếp lời a? Ha ha ha ha ha... Mệt anh có thể nghĩ ra! Ha ha ha ha ha ha... Hàn Đông cười đến cạc cạc, ngũ quan đặc biệt nhăn lại một chỗ, vui vẻ khó hiểu.
Vương Trung Đỉnh thật sự bị Hàn Đông làm cho phát ra một tia cười.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh cười, tuy rằng lướt qua giây lát, đã có loại ưa nhìn mãnh liệt đánh sâu vào cảm xúc. Kỳ thật tướng mạo Vương Trung Đỉnh phi thường hài hòa, loại nam nhân này trong lòng thật ra vô cùng ôn nhu.
Hàn Đông ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Vương Trung Đỉnh thật lâu, mới quyết phục hồi tinh thần lại.
Ôi ta phi... Mình sao lại cười với anh ta? Mình sao lại cười với anh ta? Có thể cười đến tiêu sái như vậy, chân thành như vậy, xấu xa cuồng quyến như vậy, phóng đãng không kiềm chế được! Đây là muốn quyến rũ người khác sao? Thật vất vả kéo tới cừu hận, không thể để nụ cười mê người này phá hủy? Ta đây bận rộn mấy ngày nay không phải toi công sao!