Mẹ kiếp! Bình thường bắt cậu cười cậu không cười, giờ lại hả hê nhìn người gặp họa!
Hàn Đông chân không còn tung tăng, đầu không còn lắc lư, người cũng đắc ý không nổi... Hoàn toàn hóa thành một pho tượng ôn thần chấn giữ ở cửa phòng Du Minh, ngoan cường một chút khí phách đáng thương.
"Cười cái gì? Tôi cho cậu biết, cậu vừa mới vuốt râu hùm, lão tử đây không đi nữa!"
Du Minh đáp lễ Hàn Đông bằng một động tác quay mặt lãnh đạm: đi hay không tùy cậu.
Chuyện bất hạnh nhất trên thế gian không hơn tự tuyệt đường sống của chính mình, Hàn Đông nhìn thấy đệm, sô pha, ghế hơi xẹp lép quả thực muốn tự quất vào cái miệng rộng của mình mấy vả, ngươi con mẹ nó không lưu lại một cái nào a!
Rơi vào đường cùng, Hàn Đông đành phải nhặt lên một cái miễn cưỡng có thể sử dụng, tự dùng hơi thổi rồi ngồi lên.
Nếu khi trước sô pha thổi phồng là để nghỉ ngơi, giờ đây lại là để chứng minh chân hắn có bao nhiêu dài. Một điếu thuốc còn chưa hút xong, hai đầu gối đã đu cao quá bả vai.
Hắn vẫn là nghĩ không thông: Vương Trung Đỉnh sao bỗng dưng thay đổi bất thường như vậy?
Mị lực của ta lớn cỡ nào mà khiến người khác điên cuồng?!!!
Trước mắt xuất hiện một hình ảnh thế này: Vương tổng tài một quyền đánh lên tường, máu đỏ thẫm tạo thành nét tương phản rõ rệt cùng bức tường trắng xóa, hắn xoay người đối diện với Hàn Đông gầm nhẹ một tiếng: Em là người hay yêu tinh, tôi phải làm sao với em bây giờ? =)))))
Đang YY, bản "Vương Trung Đỉnh Hán hóa" tìm tới cửa.
"Vương tổng cho dù làm người đại diện của cậu, cũng sẽ chỉ hoạt động âm thầm, sẽ không công bố ra ngoài. Trong mắt người khác cậu vẫn tự do, chỉ có quan hệ hợp tác cùng công ty."
Hàn Đông oán than rầm trời, "Ở trong mắt người khác là tự do có cái tác dụng rắm gì a? Trên thực tế không phải vẫn là bị hắn quản sao?"
"Cũng chính bởi vì ích lợi của hai người trực tiếp móc nối, anh ta mới có thể dốc hết sức nâng đỡ cậu, loại ưu thế này người khác muốn cầu cũng cầu không được. Siêu sao kí kết với công ty trên dưới vài trăm người, có thể hưởng thụ đến loại đãi ngộ này cũng chỉ có hai."
Lại vẫn còn một? Hàn Đông lập tức hỏi thăm: "Người còn lại là ai?"
"Nói cậu cũng không biết."
"Nghệ sĩ trong công ty này tuyệt không có người mà tôi không biết, anh nói đi, rốt cuộc là ai?"
Quý Đào, "Tôi cũng không rõ, chuyện này thuộc loại cơ mật."
Hàn Đông không tiếp tục hỏi, chỉ canh cánh trong lòng chuyện Vương Trung Đỉnh tự mình dẫn hắn.
"Dù cho đãi ngộ tôi cũng không muốn để anh ta quản, chỉ cần tôi ở lại công ty này, ai làm người đại diện của tôi chẳng giống nhau a? Anh xuống nước cầu xin Vương Trung Đỉnh một chút, tiếp tục làm người đại diện của tôi đi."
"Tôi đã xin rồi." Quý Đào nói.
Hàn Đông vội hỏi: "Vậy anh ta nói sao?"
"Vương tổng nói cho hai tôi lựa chọn, hoặc là làm người đại diện của cậu, hoặc là thăng chức lên chấp hành tổng thanh tra."
Hàn Đông nháy mắt nghẹn họng, nửa ngày mới mở miệng: "Đào a, anh hẳn không phải là loại người này đi?"
"Đổi lại trước kia tôi khẳng định không phải, nhưng trong khoảng thời gian này tôi học đông học tây trên người cậu, hơn nữa cậu từng nói với tôi một câu: chỉ sống vì chính mình!"
Hàn Đông, "..."
Hai người lâm vào một trận trầm mặc.
Trong lòng Hàn Đông bắt đầu không thăng bằng, sau lại nghĩ lại, Quý Đào trở thành chấp hành tổng thanh tra của công ty, đồng nghĩa tiếp nhận bộ phận quản lý, có một người nắm thực quyền như vậy bên cạnh, cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Vì thế hắn lại hướng Quý Đào vội vàng tiến đến, "Anh đã là lãnh đạo rồi, có thể đổi một bộ đồ gia dụng cho tôi không? Coi như không phải mới cũng được, bộ cũ ngày trước mang đi tiếp tục dùng lại tôi cũng không ý kiến."
Quý Đào hơi có vẻ khó xử, "Tôi chủ yếu là quản lý người đại diện."
"Đúng vậy, người đại diện đều do anh quản rồi, một ít việc nhỏ này còn lo không xong sao?"
"Vấn đề là người đại diện của cậu là Vương tổng a."
Hàn Đông, "..."
Quý Đào còn nói: "Huống gì tôi chỉ là chấp hành tổng thanh tra, trên tôi còn có tổng thanh tra, trên tổng thanh tra còn có quản lí, quyền phê duyệt cuối cùng là ở quản lí kia, cũng chính là Phùng Tuấn. Phùng Tuấn phê duyệt xong rồi, vẫn phải tìm Vương tổng kí tên."
Nói đi nói lại, Hàn Đông cuối cùng đã hiểu, Vương Trung Đỉnh đây là đào một khoảng khách giữa hắn và Quý Đào a!